Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 3: Song đồ



Tộc trưởng A Bố Đa nghe được tiếng đập cửa, phân biệt ra được là người ngoại lai, thuận tay cầm lên dao găm trên bàn cắm vào bên hông.

Chập Lặc Tộc thế thế đại đại ẩn cư trong núi sâu, tự cấp tự túc, cũng không quản bên ngoài triều đại thay đổi. Người trong tộc ai cũng biết cách gõ cửa tộc trường, có tiết tấu nặng nhẹ theo quy củ, tuy hiện tại ba tiếng gõ kia nho nhã lễ độ, không nhẹ không nặng, nhưng cuối cùng vẫn không là đồng tộc, huống hồ chó săn bên ngoài một mực không lên tiếng, không biết tình huống như thế nào, vẫn nên cảnh giác thí tốt hơn.

A Bố Đa mở cửa, bên ngoài không có người, đi hơn năm bước có, thì thấy một thiếu niên xích lõa toàn thân ngã vào trong đống tuyết, vẫn còn hô hấp, chỉ là bờ môi đông lạnh đến tim xanh.

Chó săn như đại mộng mới tỉnh, bắt đầu dắt cuống họng lên điên cuồng sủa, bày ra tận trung của mình đối với cương vị công tác.

A Bố Đa thấy chó săn không có dấu hiệu bị người hạ dược, có chút yên lòng. Lại nhìn hài tử trong đống tuyết, tuy nhiên cảm thấy lai lịch kỳ quặc, nhưng vẫn cởi ra áo khoác da hưu của mình đắp lên cho nó, mang vào phòng đốt lửa sưởi ấm.

Lạc Húc cảm thấy trong đầu có đoàn bông, mềm đấy, nhưng nhấc không được.

Một hồi hương thơm xông vào mũi, hắn lập tức cái gì cũng không muốn, trợn mắt liền thấy một lão đầu lạ lẫm ân cần mà nhìn mình, ánh mắt hiền lành, bưng một chén canh thịt.

“Hài tử, uống đi.” A Bố Đa xem xét ánh mắt kia đã biết rõ, đứa nhỏ này đã quanh năm không thấy được thức ăn mặn.

Lạc Húc cũng không khách khí, bưng chén rót vào miệng, năm ba ngụm đã đem canh thịt uống sạch sẽ, cuối cùng không quên liếm liếm chén, khi cái chén trở về tay A Bố Đa thù đã sạch sẽ, chỉ cần dùng tuyết lau qua là có thể dùng lại rồi.

Lạc Húc lau lau miệng, sờ lên y phục sạch sẽ ấm áp trên người, trịnh trọng mà đối A Bố Đa nói: “Cảm ơn ngươi, lão nhân gia.”

“Thật là hảo hài tử có lễ phéo!” A Bố Đa nhìn ra đứa nhỏ này xuất thân cơ hàn, lạilễ phép như vậy thực khó có được, nói chuyện cũng càng thêm thân thiết: “Ở đây là Chập Lặc Tộc, ta là tộc trưởng A Bố Đa. Hài tử, ngươi tên là gì? Sao lại ngã vào trong tuyết?”

“Ta gọi Lạc Húc, ta là…” Trong đầu bông lại xuất hiện, Lạc Húc cau mày nghĩ nửa ngày, rũ cụp đầu nói: “Ta có thể là bị chấn thương, nhớ không nổi đã xảy ra chuyện gì.”

“Còn nhớ rõ nhà ở nơi nào không?”

Lạc Húc nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, cố gắng đấu với đống bông trong đầu mình, cuối cùng lại bại trận: “Không nhớ rõ.”

“Ngươi chỉ nhớ rõ tên của mình?”

Lạc Húc gật gật đầu, như trút được gánh nặng mà thở phào một cái, lần này hắn rốt cục không cần nghĩ cả buổi mới có thể trả lời.

“Muốn ở lại đây hay không?” A Bố Đa nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Chập Lặc Tộc chúng ta luôn ở trong núi sâu, ít liên hệ cùng bên ngoài, nếu ngươi không quen, tùy thời đều có thể đi.”

“Cảm ơn tộc trưởng gia gia thu lưu.”

“Khục, đứa nhỏ này, thực rất biết nói chuyện.” A Bố nhiều bị thanh âm nhu thuận gọi “gia gia” làm cho trong lòng ngọt xì xì, thật cao hứng, nhận Lạc Húc làm cháu trai.

Đã qua hai ngày, A Bố Đa rốt cục tìm được giải thích hợp lí cho lai lịch của Lạc Húc —— đứa nhỏ này nhất định là do thần tiên đưa tới! Nếu không một thân thể yếu nhược xích xõa sao có thể nằm đợi trong đống tuyết lâu như vậy, sao có thể không chịu tổn thương do giá rét, thậm chí không có thụ hàn, ăn một bữa ngủ một đêm là có thể vui vẻ bay nhảy? Lão càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, vì vậy càng thương Lạc Húc như cháu ruột của mình.

Nam nhân Chập Lặc Tộc phần lớn dùng săn bắn làm chủ nghiệp, nữ nhân thì phụ trách thu thập thực vật cùng nội trợ. Lạc Húc đi theo A Bố Đa học xong cưỡi ngựa bắn tên, nhưng lần đầu tiên đi săn lại xảy ra một tình hướng, A Bố Đa hiện tại mới biết được Lạc Húc thấy máu sẽ chóng mặt. Bao nhiêu tộc nhân đều cảm thấy có chút xem thường, nam tử hán đại trượng phu lại có thể thấy máu mà chóng mặt, về sau sống thế nào?

A Bố Đa ngược lại nghĩ thông —— Thần tiên đưa hài tử này tới nha, khẳng định là có thiện tâm của thần tiên, không muốn thấy máu cũng là chuyện thường. Lời này vừa nói ra, các tộc nhân thuần phác đã sớm nghe nói qua câu chuyện “Thần Tiên Tống Tử” cũng bĩu môi tiếp nhận, nhưng Lạc Húc lại không dễ chịu, không có việc gì lại ôm chó săn suy nghĩ sau này mình nên làm cái gì, nam tử hán đại trượng phu thấy máu chóng mặt cũng không sao, nhưng nếu muốn dựa vào người khác nuôi lớn mình thì quá xấu hổ rồi.

Giáng Lam cũng không biết mình đã trở thành “thần tiên” trong miệng của nhân loại, một đường không nhanh không chậm mà du sơn ngoạn thủy về tới Tú Lâm Sơn, chiếu theo quy củ mà đi uống chén trà tâm sự với Sơn Thần Vinh Khôn, chào hỏi.

Vinh Khôn mới thật sự là thần tiên, tại lúc Giáng Lam khia linh đã trở thành lão đại của Tú Lâm Sơn rồi. Tuy nói từ nhỏ đã nhận thức một thần tiên sống sờ sờ như vậy, nhưng Giáng Lam chưa từng đem Vinh Khôn trở thành tấm gương của mình, vất vất vả vả tu tiên một hồi, nếu tu thành như vậy, còn không bằng làm cầm thú cả đời.

Lời nói mặc dù như thế, nhưng Giáng Lam vẫn xem Vinh Khôn là bằng hữu, trịnh trọng mà huyễn hóa ra một thân thêu kim tử sa bào, phiêu nhiên như tiên mà tiến vào Thần Tiên phủ của Vinh Khôn.

Xa xa trông thấy Vinh Khôn y phục bất chỉnh mà ngồi trên tàng cây, hở ngực lộ nhũ rung đùi đắc ý, nhàn nhã mà gặm đông mật quả. Nếu không phải y phục vượt sức tưởng tượng, cái khí thế kia rất giống Ngân Sơn đại vương vừa đi cướp xong.

“Ơ a, tiểu chồn tía lang thang đã về rồi!” Vinh Khôn quay đầu nhìn Giáng Lam, lười biếng mà đứng dậy, trên không trung một đường hư lăng mà đến, rơi xuống trước mặt Giáng Lam.

Mặc kệ xem bao nhiêu lần, Giáng Lam vẫn đang cảm thấy động tác này mười phần tiên khí, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là xem nhẹ cách ăn mặc như thiếu gia ăn chơi của Quang.

“Lần này đi ra ngoài có vui vẻ không? Đi, vào trong uống trà! Ta vẫn còn một vò Tuyết Thủy từ trên người Hạc Nguyên lấy được, vừa vặn có thể pha trà.” Vinh Khôn cũng không có khoác lác cùng Giáng Lam, nghênh ngang mà nắm lấy tay của y, hướng phòng trà mà đi.

Hạc Nguyên là Hoa tinh, bản thể là một cây Lục Ngạc Mai trong phủ Vinh Khôn, thời gian khai linh so với Giáng Lam còn sớm hơn hai trăm năm, đáng tiếc tiến độ tu luyện luôn chậm chạp, Giáng Lam đã thăng cấp làm yêu rồi mà hắn vẫn còn là Hoa tinh.

Do Vinh Khôn nhắc tới, Giáng Lam mới chú ý rằng không nhìn thấy Hạc Nguyên nữa, nguyên lai nơi cắm rễ chỉ lưu lại một hố to tích đầy tuyết, không khỏi hỏi: “Ngươi đem Hạc Nguyên trồng ở nơi khác rồi hả?”

Vinh Khôn lắc đầu, không đếm xỉa tới nói: “Hắn tu luyện quá chậm, ta nhìn thấy cũng sốt ruột, chính hắn nói muốn đổi một nơi khác thử xem, ta đem Càn Khôn Hạp cho hắn, lại để cho chính hắn đem bản thể của mình mang đi. Bắt đầu mùa đông trước có chim nhạn truyền tin, nói hắn đã đã tìm được nơi tu luyện rồi, đoán chừng là thấy ngươi tu luyện quá nhanh, đỏ mắt nóng lòng.”

“Cỏ cây tu luyện vốn chậm hơn một chút, hắn đã là quá chăm chú rồi.”

“Không nói hắn nữa, cùng ta nói một chút kinh nghiệm lang thang bên ngoài lần này của ngươi đi!”

“Ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, ta không phải ra ngoài lang thang.” Giáng Lam vô lực mà giải thích, đi theo Vinh Khôn vào phòng trà, hai người một bên thưởng thức trà một bên trò chuyện, nói xong lời cuối cùng, y đột nhiên suy nghĩ đến một sự kiện, thanh âm im bặt.

Vinh Khôn tưởng tượng, liền đoán được tám phân, cười to nói: “Có phải đã quên đứa bé kia thân thể yếu nhược, ra tay qua nặng? Nói không chừng đợi hắn tỉnh lại ngay cả tên mình cũng quên!”

Giáng Lam bày ra tư thái bình thản, lại giấu không được xấu hổ. Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, phiền muộn không thôi —— sao lúc đó lại như thế, quên mất phải ra tay nặng nhẹ thế nào. Bất quá đứa bé kia khẳng định không nhớ rõ y rồi, cho nên chắc chắn sẽ không oán trách y đã làm mất đi tất cả của hắn. Vô tâm như thế… có lẽ chưa tính là làm chuyện xấu a? Chắc có lẽ không ảnh hưởng tu vị a?

Vinh Khôn nhìn sắc mặt của Giáng Lam, cười đến thiếu chút nữa đem bàn trà xốc lên: “Nhất định là lại ở trong lòng niệm niệm cằn nhằn đi nha! Nếu thật cảm thấy băn khoăn, thì sửa sai đi – bớt thời giờ đem trí nhớ của đứa bé kia khôi phục làm!”

Giáng Lam không nhịn được nữa mà quăng cho Vinh Khôn một cái mắt sắc, hùng hổ mà nhỏ giọng nói: “Ta đã quên đem hắn để ở chỗ nào rồi.”

“Ai, to hơn một tí, ta không nghe thấy.” Vinh Khôn cười đến lảo đảo mà đứng lên, thấy Giáng Lam một bộ tức giận đến muốn quay người ly khai, vội nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, quên thì quên a, sống lâu như vậy, ai lại có chuyện không quên?”

Giáng Lam thở dài, không được tự nhiên mà uống một ngụm trà, buồn bực nói: “Ta hại hắn quên mất người nhà, rốt cục vẫn là ta sai. Ta chỉ nhớ đã đem hắn đặt ở bộ lạc phụ cận Thịnh Kinh, sau này vẫn phải tìm được hắn, đem việc này nói rõ mới được.”

“Ngươi đúng là loại có tính tình trong lòng có tâm sự là sẽ không ngủ được a!” Vinh Khôn lắc đầu, rót thêm nước trà cho Giáng Lam, “Có cái gì cần ta hỗ trợ, mở miệng là được, dù sao ta cũng rất nhàn rỗi.”

Giáng Lam rốt cục đã có tiếu ý, lại thập phần tiết chế mà chỉ nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, hướng Vinh Khôn chắp chắp tay: “Ba trong vòng mười năm, thiên kiếp của ta sẽ tới, muốn mượn Long Lân Y của ngươi dùng một lát.” (Long Lân Y: Quần áo bằng vảy rồng)

“Được, sử dụng xong nhớ trả ta a.” Vinh Khôn không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng.

“Nếu như ta độ kiếp thành công…”

“Ngươi dám không thành công?” Vinh Khôn thiêu mi trừng Giáng Lam, “Đừng ném đi mặt mũi của Tú Lâm Sơn chúng ta!”

Hết chương 3