Phí Tình Yêu

Chương 33



***

Ngày 08 tháng 06 năm 2008.

Hôm ấy vừa hay trời rất oi bức, tiếng nô đùa vui vẻ của đám tiểu nhi đồng ở khoa nhi của bệnh viện Việt Đức tuy lớn nhưng chẳng thể áp bức lại giàn đồng ca mùa hạ của tụi ve sầu. Ngân nga, rả rích... vừa bi thương day dứt lòng người lại như khuấy động không khí vốn ảm đạm của bệnh viện.

Nhiệt độ ngoài trời là ba mươi chín độ, nóng nực như vậy làm mấy bé sơ sinh trong phòng bệnh nhi khó chịu mà khóc hoài. Thi thoảng có vài đứa nhóc ham chơi chạy loanh quanh trên ghế đá vốn sắp cố định dưới mấy vòm cây to ở lối mòn quanh vườn hoa.

Phượng Kim Ngưu lúc ấy tầm mười hai, mười ba tuổi, lặng lẽ ngồi một góc trên ghế đá, bên cạnh là một cây gậy chỉ đường màu hồng nhạt, đôi mắt mới phẫu thuật do tai nạn hôm nào tuy đã được bác sĩ phẫu thuật, gỡ băng ra rồi nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy. Mẹ của nàng nói rằng chỉ cần qua một lần tiểu phẫu nữa chắc chắn nàng sẽ nhìn thấy lại ánh sáng.

Cánh tay vô lực gõ nhẹ lên mặt ghế đá, chậm rãi theo từng tiết tấu khi trầm khi bổng của tiếng ve sầu.

"Phượng Kim Ngưu... rồi kỳ tích sẽ xuất hiện mà, phải không nào?"

Đôi mắt đen láy, phảng phất một nét buồn man mác. Lúc tỉnh dậy phát hiện trước mắt là một khoảng không trống rỗng, không ánh sáng lọt vào... cứ ngỡ nàng đang nằm trong một căn phòng dưới tầng hầm thiếu ánh sáng. Hoá ra khi mẹ của nàng bật hết điện trong phòng lên, với nàng thế giới vẫn chỉ là một màu đen dày đặc bao phủ. Cố gắng gào thét, khóc lớn hay bật dậy tìm ánh sáng như một phản xạ tự nhiên của người vừa mất đi cơ hội nhìn thấy tia nắng ban mai... tất thảy Phượng Kim Ngưu đều đã làm qua. Chỉ ngộ rằng, mấy ngày qua đã quá ngốc nghếch tin rằng thượng đế chỉ đang đùa cợt, chọc phá một đứa trẻ hư mà thôi.

Không thấy gì cả, mọi thứ rơi vào khoảng không trống rỗng. Đưa tay nắm bắt nó cũng chẳng được mà buông tay lại sợ mất đà rồi té ngã... lại sợ mất phương hướng ở cái niềm tin giả tạo mà mình đang cố bấu víu vào.

"Trời sắp mưa rồi, em muốn về phòng của mình không?"

Khựng lại vì giọng nói vừa lạ vừa quen kia một chút, nàng mím môi, kiên định nói hai chữ: "Không muốn."

Với nàng khi ấy... lúc mắt không nhìn thấy, chỉ biết nhận diện mọi thứ bằng âm thanh mà tai nghe được, mũi cảm nhận ra, dù sao thì trở về phòng bệnh với mùi thuốc sát trùng hay ở ngoài trời ngồi đợi mưa rơi cũng như nhau thôi. Cùng là một màu đen mà không có sắc trắng hay gam màu hỗn tạp nào pha trộn, còn cố di chuyển đi đâu về đâu làm gì?

"Vậy để anh giúp em tìm một cái ô nhé!"

"..."

Gật nhẹ đầu, chỉ biết ít phút sau có tiếng mưa rơi lộp bộp tí tách xung quanh. Người ấy giữ lời, cầm ô che mưa cho nàng, thật vui.

"Này, nếu sau đợt tiểu phẫu, em thấy lại ánh sáng rồi... sẽ làm gì đầu tiên?"

"Đi đến hội trường âm nhạc rồi dùng mắt nhìn ca sĩ đứng hát ở xa, một cách chân thực nhất."

"..."

Tai nghe được người ấy cẩn thận đeo lên, một bài nhạc nhẹ nhẹ vang lên.

"Anh đã cài bài hát ở chế độ nhà hát. Nghe vang xa hông?"

"Có..."

Có một người con trai rất lạ, từ hồi nằm viện tới khi nàng sắp tháo băng ở mắt... vẫn luôn sang phòng bệnh của nàng chơi cùng nàng. Chỉ tiếc là người ấy xuất viện trước khi nàng làm tiểu phẫu lần hai để thấy ánh sáng. Thực rất muốn gặp lại, nói một tiếng "Cảm ơn" vì đã ở cạnh nàng lúc cuộc đời nàng tăm tối nhất.

"Em biết dùng internet không?"

"Có biết một chút, hồi tin học lớp năm được bằng giỏi trong trò super mario."

"Này là nick của anh. Khi nào chơi internet, nhớ kết bạn với nó."

"Ừhm."

Nắm hờ mẩu giấy trong tay, cảm nhận độ thô ráp của giấy viết mà đã lâu rồi không nhận ra. Khi mất ánh sáng rồi, cũng không tệ mấy, có thể cảm nhận thứ mình đang chạm vào mang hình dạng ra sao... theo cách của riêng mình.

Đó là ngày người ấy xuất viện, trong trí nhớ của Phượng Kim Ngưu thì mối quan hệ ấy mờ nhạt như vậy. Hiện tại vẫn liên lạc, nhưng quên đi lúc đầu cả hai đã thân thiết bằng cách nào.

"Con bé ấy hại chết anh họ nó, bố thằng bé ấy cũng không qua khỏi. Rõ khổ, cho trẻ con hiếu động ngồi xe lúc nào cũng nguy hiểm."

"Gia đình nhà kia cũng đâu kém gì, nghe nói là người nước ngoài tới du lịch, thế nào mà đứa con gái nhỏ chết còn bố thì sống thực vật."

"Này là khắc tinh thì đúng, sao mạng lớn như vậy cơ chứ... chỉ có mù thì làm gì?"

"Thôi nào, chúng ta nặng lời quá, con bé còn nhỏ."

"Xui xẻo như thế, nặng lời một chút thì làm sao. Dù gì mẹ nó cũng chẳng có ở đây."

"Đừng nói nữa, mấy người đừng nói nữa."

Nếu lúc ấy Thượng đế ban cho Phượng Kim Ngưu một điều ước, nhất định nàng sẽ ước thời gian quay trở lại ngày 04 tháng 06 năm 2008 nhất, trước khi tai nạn xảy ra, Phượng Kim Ngưu sẽ không lên xe, sẽ khuyên bác trai ở nhà. Hoặc rằng người chết trong tai nạn chỉ có duy nhất một mình nàng, còn lại bốn người kia sẽ vui vẻ hạnh phúc sống tiếp cuộc đời của bọn họ.

"Con sao chổi, trả chồng với con trai tao đây. Hôm nay bà quyết sống chết với mày..."

"Chị à, bình tĩnh, nghe em..."

Mẹ nàng túm chặt tay áo người phụ nữ kia, ánh mắt chất chứa những cảm xúc khó diễn tả.

"Cô đang bênh con cô hả? Cút ra. Con mẹ nó, tưởng bà không xót con bà à. Nó chết thảm như thế... không vì con bé ấy thì vì ai. Tránh ra..."

Một cái gạt tay thật mạnh, tiếng bịch vang khắp căn phòng viện nhỏ bé. Phượng Kim Ngưu dường như mê man trong góc phòng bởi quá đỗi sợ hãi nay như con vật nhỏ, bỏ góc tường mà định hướng bò ra ngoài.

"Mẹ ơi...hứccc đừng đánh mẹ cháu, cháu sai rồi..."

Nước mắt nước mũi tèm lem, có cô gái nhỏ khóc lớn trong phòng bệnh, bò thật chậm trên sàn nhà theo bản năng của mình, cảm nhận hơi thở của mẹ ở gần mình nhất. Có thể giết chết nàng để đổi lại mạng sống cho bác trai và anh họ cũng được, nhưng tuyệt đối đừng ngược đãi mẹ của nàng.

***

"Không được, đừng đánh mẹ cháu... không được!!!!"

Ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh dường như thấm ướt hết mặt mũi Phượng Kim Ngưu. Nàng ra sức thở giống như vừa rồi trong lúc ngủ ai đó đã vô tình rút đi sạch khí oxi của nàng không bằng.

Đảo mắt tìm đồng hồ, bây giờ là hơn bốn giờ sáng theo giờ New York. Ngày 04 tháng 06 năm 2016...đã lâu rồi mới nhớ tới ngày này. Tai nạn mấy năm trước, tuy một phần ký ức bị mất có lúc thu hoạch được, có khi thì chẳng nhớ nổi gì.

Bò khỏi giường ngủ, Phượng Kim Ngưu nhanh chóng vào phòng vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt thật kỹ cũng chẳng quên thói quen bối tóc lên cao bằng cây bàn chải đánh răng cố định trên đầu. Đã là thói quen, muốn bỏ cũng không dễ gì TT~TT.

Ra ngoài ban công tầng hai hóng gió, ngắm bình minh hiếm hoi khiến Phượng Kim Ngưu dậy sớm ở Manhattan. Không thể ngủ được nữa, cơn ác mộng vừa nãy khiến tâm trí nàng hơi loạn.

Nhìn ra phía xa, những bóng đèn nho nhỏ nhấp nháy dưới màn đêm, tựa như những vì sao e thẹn, nhún nhảy không theo một điệu nhạc nào. Còn có thể nghe tiếng vang xa của còi xe nữa...

Biệt thự Aqua Einstein thiết kế mạng lưới điện theo hệ thống cảm ứng tự động, vì thế mà trong lúc hành lang chỗ Phượng Kim Ngưu đang sáng thì đầu hành lang bên trái cầu thang kia cũng sáng.

Thanh niên Bảo Bình trong bộ quần áo ngủ size XL màu xám hờ hững nhìn về phía hành lang bên kia. Nghĩ ngợi một chút, anh cất bước đi về bên ấy, mỗi bước chân đều rất chậm rãi nhưng mấy cái bóng đèn phía trên hành lang thì lại cật lực bật sáng.

"Dậy rồi à?"

"Anh cũng vậy ạ?"

"Đi tập thể dục."

Người cao gần hai mét kia đứng ở gần cầu thang lên xuống, còn nghiêng đầu ra hiệu về phía cầu thang cho Phượng Kim Ngưu biết anh sẽ đi xuống. Nàng nhanh chóng phản xạ, gật đầu, chẳng mấy chốc đã đi sau lưng người kia.

Vừa ra khỏi phòng khách, trong lúc Phượng Kim Ngưu loay hoay đi giày thể thao thì Bảo Bình Einstein đã trong tư thế sẵn sàng chạy bộ rồi. Nhìn cô nương bên cạnh bộ dáng chật vật đi giày thật khiến người ta phải bật cười. Theo tiểu thuyết hoặc phim truyền hình Châu Á thì nam chính hoặc nam phụ sẽ cúi đầu thắt giây giày cho nữ chính.

"Ngồi yên."

Đại boss Bảo Bình cười cười, lôi trong túi áo ra một sợi dây ruy băng màu đỏ sậm, trước đây tình cờ mua nó vì thấy Phượng Kim Ngưu hay có thói quen bối tóc vào buổi sáng.

Anh đưa tay rút cây bàn chải đánh răng đang giữ búi tóc trên đầu Phượng Kim Ngưu ra, mái tóc đen dài tung nhẹ theo một đường rồi buông xuống vai áo, hờ hững trở lại nết thẳng vốn có của nó. Có người con trai thản nhiên cột tóc lại cho cô gái đang ngồi bất động bên cạnh, cô gái kia vì hành động bất ngờ này mà lập tức chuyển cơ thể thành trạng thái đơ giây thần kinh.

"Bảo Bình, anh đang làm cái quái gì thế? Đừng có tỏ ra quan tâm thái quá như vậy, em sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình đâu."

"Đi thôi."

Phượng Kim Ngưu ngồi thất thần ra ba giây rồi mới phản xạ kịp, bắt đầu ngày mới bằng cách chạy bộ trên đường phố Manhattan cùng Boss Bảo Bình.

Mặc dù còn quá sớm nhưng đã có vài người đi bộ lác đác trên đường. Phượng Kim Ngưu trong lúc chạy chậm bên cạnh Bảo Bình, tâm tình cũng tốt dần lên, cảm giác nghẹt thở lúc anh buộc tóc cho nàng hình như đã bốc hơi nước gần hết.

"Anh vẫn thường dạy sớm như vậy hả?"

"Thói quen rồi."

"Thói quen? Thiên tài vẫn thường có những hình thức hoạt động kỳ lạ."

"Hồi ở Việt Nam em chẳng bao giờ tập thể dục buổi sáng, cũng ít khi dạy sớm được. Chạy bộ rất mệt."

Và nàng cũng rất lười biếng nữa T_____T.

"Haha, nhìn bộ dạng ngủ nướng từ hồi em chuyển đến nhà tôi cũng thấy rõ độ lười thế nào rồi. Nhưng mà, tại sao hôm nay dạy sớm thế? Trời không mưa mà..."

"Tại em khó ngủ thôi. Chắc hôm qua bò lên giường sớm quá."

Phượng Kim Ngưu gãi đầu theo phản xạ, lại chẳng biết câu nói vô tình trời-không-mưa-mà của

Bảo Bình là lỡ lời.

Nếu không ở cạnh nàng, sẽ chẳng biết nàng có thói quen trời mưa thường tỉnh giấc, nhất là lúc mưa phùn buổi sáng. Bí mật của nàng... tại sao Bảo Bình Einstein biết???

"Thế anh thì sao?"

"Hả? Dạy sớm chạy bộ... để chứng minh mấy định luật Vật Lý là đúng."

Cũng một phần vì bác sĩ nói căn bệnh của Bảo Bình, sức khoẻ lúc nào cũng phải được ưu tiên.

Ánh đèn đường vẫn còn đốt sáng những ngóc ngách tối tăm của đường phố Manhattan. Bảo Bình hờ hững nhìn những chùm đèn phía trên cao, ánh mắt phảng phất tia kháng cự lại tựa như bất lực.

"Máu khó đông thì sao chứ? Rồi sẽ có ngày tao áp chế được mày đúng không? Nếu tao nỗ lực kiên trì điều trị... nhất định sẽ khiến mày bị cơ thể đào thải sớm."

"Phượng Kim Ngưu, chúng ta về nhà thôi."

"Yeah, mau lên mau lên, xem ai về nhanh nhất."

"Này, về nhà mà hăng hái hơn cả lúc nãy chạy bộ là sao?"

"Haha, năng lực lười biếng của em trỗi dậy mà!" =))

Chạy bộ thôi đã mệt đứt hơi rồi, huống hồ với một đứa cả tỉ năm lười tập thể dục như Phượng Kim Ngưu. Được người bên cạnh thông báo kết thúc màn tập thể dục buổi sáng, nàng chẳng là người phấn khích nhất thì là ai chứ? Thôi thôi, từ mai biết Bảo Bình hay dậy sớm như vậy, nếu muốn gặp anh, nàng sẽ lấy cái cớ không ngủ được để dạy sớm chạy thể dục cùng, còn nếu không muốn chạy cùng thì có bị ác mộng đánh thức vào giờ này cũng nhất định đóng cửa phòng lên mạng viết tiểu thuyết thiếu niên!!! Ahíhí!!!!! =))


By: Linh Yunki's Story.