Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 20: Giao dịch​



Diễm Liệt bắt được tay nàng, khẽ mở mắt, cười như không cười:

“Ái phi đây là đang làm cái gì?”

“Ta… ta đang rèn luyện thân thể.”

“Ngoan ngoãn nghe lời —— móng tay cùng hàm răng của ngươi quá mức sắc bén, thật nên rút toàn bộ chúng ra. Ái phi, ngươi nói có đúng không?”

“Không phải! Không, ý của ta là… ta sai rồi. Vương, ngươi là rộng lượng như vậy, không nên cùng một nữ nhân yếu đuối như ta so đo.”

“Ngươi là nữ nhân yếu đuối?” Diễm Liệt cười lạnh: “Là nữ nhân dám can đảm đánh ta, lại còn nói mình là nữ nhân yếu đuối, rõ là…”

Diễm Liệt nói xong, nhớ lại ngày đó quấn quýt, hô hấp dần dồn dập. Hơi thở của hắn vang lên bên tai Tư Tư, thở ra khí nóng khiến cho nàng mặt hồng tim đập. Nàng cũng không biết vì sao a, mặc dù nàng cực kỳ ghét tên nam nhân này, nhưng đối với hắn thân mật như thế, trong lòng trừ sợ hãi ra còn có một loại kích thích kín đáo.

“Nguyệt Lạc…”

Diễm Liệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sáng bóng của Tư Tư, Tư Tư còn chưa kịp phản ứng, hắn liền bá bá đạo hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Diễm Liệt vừa hôn vừa trêu đùa nàng, thân thể Tư Tư cũng không tự chủ được. Nhưng, nàng vẫn dùng hết sức đẩy Diễm Liệt ra:

“Đừng! Bên ngoài có nhiều người như vậy…”

“Không cần nói!”

Diễm Liệt nói xong, đặt nửa thân mình trên người của Tư tư, một tay bắt lấy đôi tay nàng cố định trên đỉnh đầu, một bàn tay quen thuộc khác lần tới cởi y phục nàng ra. Tư Tư bị Diễm Liệt bắt được đôi tay, không có khả năng nhúc nhích, chỉ có thể thấy y phục mình bị mở phân nửa, cảnh xuân nửa lộ.

Bộ ngực của nàng trắng noãn cao thẳng, Diễm Liệt khẽ xoa nắn đầu ngực ửng hồng, mà mặt của nàng đỏ càng thêm đỏ. Dấu hôn của Diễm Liệt dày đặc trên môi nàng, xương quai xanh, ngực của nàng, đến mức thân thể nàng nhịn không được xuất hiện một hồi run rẩy. Tư tư nhớ lại đêm đó điên cuồng thế nào, nhớ lại đêm đó khuất nhục ra sao, trong mắt đã sớm có mông mông sương mù.

“Không cần… Vương, thả ta ra! Ta… ta nguyện ý giúp ngươi tìm ‘nguyệt lượng’!”

Diễm Liệt dừng hôn. Dục vọng trong hắn bị Tư Tư làm vơi đi phân nửa, mà mắt hắn đã tràn đầy lửa giận.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta… mặc dù ta mất trí nhớ, nhưng ta nguyện ý cùng vương giao dịch.”

“Giao dịch gì?”

“Ta là công chúa của Tinh Nguyệt quốc, là đầu mối duy nhất để tìm kiếm ‘nguyệt lượng’, ta tin tưởng vương nạp ta làm phi cùng vì lý do này. Vương có vô số nô lệ, thêm ta cùng không nhiều hơn, bớt ta cũng không ít đi là mấy. Cho nên, xin vương để ta tự do —— để báo đáp, ta giúp vương tìm ‘nguyệt lượng’, đạt được tâm nguyện vương mong muốn. Trước đó, hi vọng ngươi…” Tư Tư cắn môi cắn răng nói: “Hi vọng ngươi không chiêu ta đi thị tẩm.”

“Ngươi cứ như vậy không muốn hầu hạ ta? Vì không muốn ở bên cạnh ta mà thậm chí ngươi nguyện ý dâng ra vật quốc gia ngươi liều chết bảo vệ là ‘nguyệt lượng’?” Diễm Liệt hỏi. Hắn cũng không biết tại sao, mắt thấy “nguyệt lượng” rốt cuộc đã gần trong gang tấc, nhưng trong lòng hắn chỉ có sự tức giận.

Nguyệt Lạc —— tán thưởng cho một nữ nhân như ngươi! Bao nhiêu danh môn thục nữ, vì muốn ở gần ta mà sử dụng bao nhiêu kỹ xảo, mà ngươi lại muốn bỏ qua thân phận bao người hâm mộ, thậm chí đưa “nguyệt lượng” ra trao đổi! Chẳng lẽ ta khiến ngươi không chịu nổi, chỉ có chán ghét như vậy? Tiện tì cuồng vọng!

Nghĩ tới đây, dục vọng trong đáy mắt Diễm Liệt cuối cùng cũng lui đi, sự lành lùng cùng lý trí thường trực cũng khôi phục. Hắn ngồi thẳng người, vuốt áo, bình tĩnh nói:

“Ta không đồng ý. Không cùng ngươi hợp tác, ta cũng tìm ra được ‘nguyệt ảnh’. Cho nên, điều kiện của ngươi đối với ta mà nói cũng không có ích lợi gì.”

“Nhưng có ta trợ giúp, ngươi nhất định sẽ lập được không ít công lớn đấy! Vương, người hãy suy nghĩ kỹ một chút.”

“Ta nói rồi, ta không đồng ý. Chỉ vì ngươi, ta đã phá vỡ quá nhiều nguyên tắc, ta sẽ không vì ngươi mà tăng thêm bất kỳ nhượng bộ nào nữa. Ngươi đã không thích thị tẩm, ta cũng sẽ không làm ngươi khó chịu. Ngủ đi.”

Diễm Liệt nói xong, đem Tư Tư ôm thật chặt vào trong ngực. Tư Tư nằm trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn mạnh mẽ đập, làm sao có thể thản nhiên mà ngủ được? Nàng nhẹ nhàng uốn éo người, muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Diễm Liệt, nhưng khuỷu tay Diễm Liệt giống như đúc bằng đồng, giãy dụa như thế nào cũng không thể trốn thoát.

“Khốn kiếp.”

Tư Tư thử một lần cuối vẫn không được, trong miệng liền nhẹ nhàng mắng Diễm Liệt, sự mệt mỏi cũng chầm chậm ập tới. Nàng trong lòng hắn chìm vào giấc ngủ thật say. Nàng sẽ không biết, trong đêm tối, một nam tử một mức yên lặng nhìn chăm chú dung nhan nàng lúc ngủ say, với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hẳn là cả đêm không ngủ.