Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 10: Tránh thai​



Mệt mỏi quá a… Ta là đang ở đâu? Nam nhân trước mặt ta chính là… Diêm Vương?

Tư Tư trợn tròn mắt nhìn, liền gặp được khuôn mặt quen thuộc của tên Diêm Vương kia, lửa giận trong lòng nàng cũng bắt đầu xoèn xoẹt thiêu đốt. Nàng theo bản năng xông về phía trước, nắm lấy Diêm Vương, hung tợn nói: “Công chúa cái quái gì? Ngươi chẳng phải nói cho ta đi hưởng phúc sao? Ta không cần, ngươi mau để ta đầu thai đến một kiếp người bình thường. Ta chịu đủ rồi!”

“Chỉ sợ là… có chút khó khăn!” Diêm Vương cười tủm tỉm nói.

“Ngươi nói cái gì? Chẳng nhẽ ta không thể đầu thai sao?”

“Nguyệt Lạc còn sáu mươi năm dương thọ, cho nên ngươi còn phải sống sáu mươi năm nữa.” Diêm Vương cười vô cùng gian trá.

“Đồ thối tha! Hiện tại không phải ta đã chết rồi sao?”

“Không! Ngươi chưa chết —— vận mệnh, không cho phép bị đảo loạn, lại càng không cho phép bị sửa đổi. Điều duy nhất bây giờ ngươi có thể làm chính là thuận theo vận mệnh, hảo hảo mà sống. Nếu ngươi tự sát lung tung thay đổi vận mệnh, ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh. Cho nên, trở về đi Nguyệt Lạc. Cuộc sống còn lại đều do ngươi nắm giữ.”

Một luồng bạch quang xuất hiện, Tư Tư lại rơi xuống…

“Đau quá a… Diêm Vương thối! Chờ ta sống hết sáu mươi năm dương thọ và chết, ta nhất định tìm ngươi giết chết.”

Doãn Tư Tư cực lực mở mắt, hung tợn mắng Diêm Vương, lại phát hiện ra ra bản thân đang ở trong một gian phòng xa lạ. Nàng thử cử động thân thể, cả người nặng tựa như chì, kí ức khuất nhục không đón cũng ập đến.

Đúng, ta chính là bị tên bạo vương kia cường bạo, làm nhục, còn bị ép uống xuân dược… Cơ thể ta làm sao lại bị thương như vậy? Ta rốt cuộc có làm tên bạo vương kia được như ý nguyện, cùng nhiều nam nhân đến thế giao hoan hay không? Vì sao trong đầu ta lại hoàn toàn trống rỗng?

Ngay lúc Tư Tư đang khổ sở, vài nha hoàn mỹ mạo thấy nàng tỉnh liền đỡ nàng dậy rồi cung kính dâng lên một chén canh thuốc: “Nguyệt phu nhân, thỉnh người uống ‘vui thích canh’*.”

“Các ngươi gọi ta là gì?” Tư Tư mẫn cảm hỏi.

“Nguyệt phu nhân ạ.”

“Hiện tại quân chủ vẫn là tên khốn Diễm Liệt kia?”

“Thỉnh nương nương đừng gọi thẳng tục danh của vương.” Vài nha hoàn cuống quýt quỳ xuống.

“Đã biết! Mẹ nó chứ, thì ra ta ôm một tia ảo tưởng, muốn xuyên đến thời không khác… ai!” Tư Tư bất đắc dĩ cười.

Mấy nha hoàn không hiểu được ý tứ của Tư Tư, cũng không dám hỏi thẳng vấn đề, chính là vẫn thỉnh cầu Tư Tư ở trước mặt mấy nàng uống hết chén canh đen tuyền kia. Tư Tư ngửi thấy mùi khó chịu của chén canh liền chán ghét xua tay: “Đem đi! Ai muốn uống cái thứ khó chịu như vậy?!”

“Thỉnh phu nhân ăn canh.”

“Các ngươi đến tột cùng rốt cuộc vì sao cứ khăng khăng ép ta uống cái thứ kia? Khó uống như vậy ta mới này nọ không uống.”

“Phu nhân thứ tội —— đây là do vương phân phó chúng nô tỳ.”

“Tại sao ta phải nghe lời hắn?” Tư Tư cười lạnh: “Còn nữa, uống thứ canh này rốt cục để làm gì?”

“Cái này…”

“Nói cho ta biết!”

“Dạ… là để phòng ngừa mang thai.”

“Sao lại không chịu nói sớm!”

Tư Tư hung hăng trợn mắt liếc nhìn mấy nha hoàn một cái, sau đó liền nhanh chóng đoạt lấy chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng, cắn răng một cái định nuốt xuống. Nhưng là nàng vừa đưa chén thuốc đến bên môi, đã bị một bàn tay to đánh rớt. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy khuôn mặt hừng hừng lửa giận của Diễm Liệt.

*vui thích canh: Là một loại dược dùng để ngăn cản sự phát triển của tế bào phôi, ở thời của chúng ta còn gọi là thuốc tránh thai. Cái này ta hiểu thế nào giải thích thế ấy nhé!