Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông bà nội làm một bàn đầy đồ ăn, ba nói rằng ăn không hết được, định chừa lại một ít đồ ăn đến mai hâm nóng lại ăn, bà nội không cho: "Ăn không hết thì không hết, ăn không hết mai ăn không phải vẫn thế à!"

"Đó lại là đồ ăn thừa, chừa lại trước thì..." Ba còn chưa nói dứt lời đã bị ngắt lời.

"Thừa thì thừa, cháu trai tôi về ăn Tết, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chỉ mỗi anh là dài dòng," Bà nội nói, "Hai ngày sau còn nhiều hơn nữa đây, ăn Tết mà không thừa ít đồ ăn còn gọi là ăn Tết à."

"Thừa, thừa." Phương Trì nở nụ cười, vừa ăn vừa nói, "Thì thừa."

"Thừa thì thừa." Mẹ cười nói, "Năm nào mà chẳng như vậy, với lại cũng có phải làm cho ba nó đâu, làm cho cháu trai lớn mà."

"Đúng đấy." Bà nội nói.

Phương Trì đã lâu lắm rồi không gặp ba mẹ, có hơi lúng túng không nói rõ được, cũng không nói chuyện nhiều, nếu như chỉ là cùng ông bà nội ăn cơm, cậu có thể vừa ăn vừa nói cả bữa, hiện giờ, có thêm ba mẹ ở đây, cậu cũng chỉ nghe là chính.

"Buôn bán trong cửa hàng vẫn tốt chứ?" Ông nội hỏi.

"Tàm tạm," Mẹ nói, "Lần trước cái đơn hàng cô nó giới thiệu cho, kiếm được ít tiền, còn bảo lần này về phải cảm ơn cô nó cho đàng hoàng."

"Hai đứa cũng đừng có vất vả quá, cứ nghĩ chuyện kiếm tiền, tiền cũng không phải kiếm không xong," Bà nội nói.

"Tiền kiếm được thì vẫn cứ nên kiếm, Phương Trì lên đại học, rồi kết hôn, mua nhà, cái gì cũng phải cần tiền," Mẹ nói, "Mấy cái này cũng phải tích góp mới có được."

"Tiền học phí con có rồi." Phương Trì gặm đùi gà nói.

"Học phí đại học bao nhiêu," Bà nội chậc hai tiếng, "Bà đoán con cũng không thi được vào trường gì tốt, chi bằng đến cửa hàng giúp một tay, còn bớt lo, sau đó tìm một cô gái nào tốt, lấy luôn, bà chờ được bế chắt đây rồi."

"Cháu nó tự có suy nghĩ của nó, cứ theo ý nó đi." Mẹ cười.

"Bà thấy..." Bà nội còn đang định nói, ông nội ở bên cạnh đã đập bà một cái, bà không hài lòng nói, "Làm sao!"

"Bà không hiểu, quen bạn gái trong trường đại học mới có tiếng nói chung." Ông nội nói.

"Tốn nhiều tiền như thế tìm một người bạn gái?" Bà nội nói.

"Chung tiếng nói thì cuộc sống mới tốt được." Ông nội nói rất nghiêm túc.

"Vậy không phải là tôi còn phải chờ mấy năm nữa à." Bà nội thở dài.

"Cháu nó không lên đại học, cũng không thể lấy vợ bây giờ được." Ba gắp thức ăn cho bà nội, "Xem bà này, lòng lo bao xa."

"Vậy con lên đại học rồi, cũng tìm xem có ai thích hợp không, rồi dẫn về cho bà nội xem." Bà nội vỗ lên cánh tay Phương Trì.

Phương Trì cười không ra tiếng.

"Thằng nhóc này!" Bà nội lại đập cậu một cái, "Đang lúc mấu chốt lại không biết đang nghĩ gì."

"Cá ăn ngon." Phương Trì nói.

"Bảo ông nội mày ngày nào cũng làm cho mày!" Bà nội lập tức nói.

Cơm nước xong xuôi, ba mẹ ngồi nói chuyện với ông bà rồi lập tức trở về căn nhà mới kia nghỉ ngơi, ông nội bật tivi xem tin tức trong phòng, bà nội ngồi bên cạnh dùng kim móc dép lê.

Mỗi mùa đông đến, bà nội sẽ làm một đống dép len chia cho mọi người, còn làm tận mấy đôi cho trẻ con, cũng không biết là chuẩn bị cho ai.

Phương Trì thu dọn bát đĩa đi rửa.

Nhắc tới chuyện này vào bữa cơm, lúc cậu lên cấp hai đã bắt đầu, từ hai năm trước, lúc anh hàng xóm hồi nhỏ luôn dẫn cậu chạy khắp núi, 20 tuổi đã kết hôn, một năm sau liền sinh con trai, bà nội lại càng nhắc đến nhiều.

Phương Trì gần như có thể hiểu được, bà nội không đi học, nghĩ rất đơn giản, ngóng trông cậu sớm ổn định, làm từng bước kết hôn, sinh con, không cầu đại phú đại quý, an ổn mà sống tốt là được.

Trước đây, nghe những câu này, cậu cũng chỉ cười.

Ngày hôm nay, nghe thấy lại không hiểu sao có nỗi lo sợ mơ hồ.

Dọn dẹp nhà bếp xong, cậu ngồi xổm trong sân châm điếu thuốc.

Tay hơi lạnh, đêm chắc sẽ có tuyết rơi, con chó đất lông ngắn Tiểu Tử dựa vào bên chân cậu, lại rất chân thật.

Rít vài hơi liền tắt thuốc đi, lạnh.

"Đi, vào nhà đi." Phương Trì xoa đầu Tiểu Tử.

Nhìn thấy cậu vào nhà, bà nội vẫy tay: "Lại đây, bà nhìn xem chân có dài ra không."

"Không," Phương Trì đi tới, đặt chân lên đế giày bà đã làm xong, "Chân còn có thể dài ra mãi nữa à."

"Chốc nữa con lên tầng hỏi xem chân Thủy Cừ là số bao nhiêu, bà tiện làm thêm cho nó một đôi." Bà nội nói.

"Vâng." Phương Trì đáp một tiếng rồi lên tầng.

Đi lên tầng hai, lúc định đi gõ cửa phòng Tôn Vấn Cừ lại dừng, sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Trì về phòng mình trước.

Chậu hoa nhỏ để trên bệ cửa sổ, vừa nãy không nhìn kỹ, giờ đến gần nhìn một lúc lâu, nếu như không ai nói cho cậu biết là Tôn Vấn Cừ làm, cậu chắc chắn sẽ nghĩ đều là mua, là loại làm thành một bộ, hơn nữa, giá sẽ không rẻ, chuyên dùng cho thanh niên văn nghệ làm màu.

Khỉ?

Phương Trì cười, cúi đầu kéo ngăn kéo ra, lục lọi phía trong.

Cái ngăn kéo này, cho dù ai dọn dẹp phòng cũng sẽ không động vào, bên trong là "bảo tàng" của cậu, đủ loại đồ chơi nhỏ nhặt được từ nhỏ tới lớn, lần nào về nhà cậu cũng thích lấy ra nhìn.

Phương Trì lấy từ bên trong một cái hộp nhỏ ra một mảnh xương nhỏ dài khoảng ba, bốn cm, đây là thứ cậu thích nhất lúc còn bé.

Nhặt được trên núi, không biết là xương con gì, mà cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo, cậu nhặt được xong liền đưa về nhờ giáo viên trong trường học giúp rửa sạch tẩy trắng chừng mấy ngày mới xong, vẫn luôn giữ như bảo vật.

Cậu cầm mảnh xương nhỏ này đi đến phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ đi qua mở cửa: "Tôi đang định cầm bát đũa xuống đây."

"Chốc nữa mang đi," Phương Trì nói, hơi do dự rồi đưa mảnh xương nhỏ trong tay tới, "Cho anh cái này."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn sang, rồi sửng sốt, "Xương à?"

"Ừ," Phương Trì cười, "Tôi làm lúc còn bé, cho anh chơi, chỉ là không biết..."

"Cảm ơn," Tôn Vấn Cừ lập tức nói, rồi cúi đầu nghiên cứu, "Đánh bóng rồi à? Sao trông lại chuẩn thế này?"

"Không, từ lúc nhặt được đã như vậy rồi, tôi thấy đẹp quá nên nhặt về," Phương Trì hơi ngượng ngùng gãi đầu, quay đầu đi nhìn máy tính xách tay trên bàn.

"Tôi không bảo cậu tặng tôi đồ thật đâu, chỉ đùa cậu thôi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Có điều, thứ này rất thú vị, tôi thích lắm."

"Vậy thì tốt," Phương Trì khịt mũi, cầm bát đũa trên bàn đi, "Để tôi mang cái này xuống đi."

"Thôi đừng," Tôn Vấn Cừ ngăn cậu lại, "Chốc nữa tự tôi mang đi rửa, tôi thuê phòng chứ cũng không phải ở khách sạn."

"À." Phương Trì bỏ bát đĩa xuống.

Tôn Vấn Cừ đang nhìn mảnh xương nhỏ không nói gì, cậu đứng trong phòng cũng không biết phải nói gì, Hoàng tổng đang cuộn mình trên gối Tôn Vấn Cừ, ỏn ẻn meo một tiếng.

Phương Trì tự nhiên cũng hơi lúng túng.

Lần này gặp gỡ, Tôn Vấn Cừ và cậu đều không nhắc lại chuyện tối hôm đó, Tôn Vấn Cừ nghĩ thế nào thì cậu không biết, còn cậu là quên mất.

Là quên mất.

Khoảng thời gian gần đây bận rộn ôn tập, hai ngày nay lại sốt ruột chuyện Tôn Vấn Cừ cứ thế đột ngột biến mất như sấm sét giữa trời quang... Gặp mặt lại là ở nhà ông bà, trong nháy mắt nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, ngoài thở phào nhẹ nhõm, cùng với vui vẻ không hiểu ra sao, cậu vậy mà hoàn toàn, không hề nhớ ra, bọn họ đã từng có một màn lúng túng đến vậy.

Hoặc là nói, cố ép mình không nghĩ tới.

Thế nhưng hiện giờ, căn phòng nhỏ đã mang mùi thơm của sữa dừa, cùng với Tôn Vấn Cừ mặt đối mặt đứng đối diện cậu, mấu chốt là Tôn Vấn Cừ còn rất bình thường, không hề lên cơn động kinh, đột nhiên lại khiến cậu nhớ lại cái đụng vào nhẹ nhàng kia.

Ngay sau đó lại là một cơn hoảng hốt cùng với ngứa ngáy như thể có gì bò qua da.

Đột nhiên có cảm giác không thể ở đây được nữa.

"Cái này có thể..." Tôn Vấn Cừ tiếp tục nghiên cứu mảnh xương nhỏ, "Đục lỗ hai bên, xuyên sợi dây qua đeo lên cổ."

"Trông có bị ngốc không," Phương Trì nói, "Vòng cổ mảnh xương, Tiểu Tử cũng có một sợi."

"Cậu đeo thì mới ngốc," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Tôi đeo thì không, người làm sao thì khí chất làm vậy, khí chất của cậu chính là con khỉ."

"...Tôi đi...đọc sách đã." Phương Trì quay người, định đi ra ngoài.

"Này, tôi còn chưa tặng đồ cho cậu mà," Tôn Vấn Cừ gọi cậu lại, "Hai ta tâm linh tương thông thật đó, cái tôi tặng cậu cũng là đeo lên cổ."

Mấy chữ "tâm linh tương thông" làm Phương Trì cuống lên: "Cái của tôi không phải mặt treo dây đeo cổ, là một...mảnh xương."

"Đến mức đấy à, còn phải nhấn mạnh lại nữa," Tôn Vấn Cừ híp mặt lại, cầm một vật trên bàn đưa tới, "Đây, làm lúc tôi không có cảm hứng, nghịch linh tinh, cậu và Lượng Tử mỗi người một cái."

Vừa nghe thấy Mã Lượng cũng có, Phương Trì mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy.

Là một mảnh gốm nho nhỏ hai mặt màu trắng dùng một sợi dây da màu đen xuyên qua, hình cỏ bốn lá, mặt phải còn có đường gân lá rất tinh xảo, mặt trái... mặt trái còn có chữ viết.

Sáu chữ rất nhỏ.

Phương Trì nhìn rõ sáu chữ này xong, không nhịn được mà bật cười: "Anh đúng là, không ngoan ngoãn được."

"Thiên linh linh, địa linh linh, không phải rất tốt à," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Phù hộ cho học tra thi đại học thuận lợi."

Phương Trì không nói gì, nhìn mảnh gốm trong tay đến ngây người.

"Thôi, đi đọc sách đi." Tôn Vấn Cừ phất tay với cậu, cầm bát đũa trên bàn lên.

"À." Phương Trì lấy lại tinh thần, đáp một tiếng, quay người mở cửa bước nhanh ra ngoài.

"Bước thấp bước cao rồi." Tôn Vấn Cừ ở phía sau nói một câu.

"A? Có à?" Phương Trì ngây người, cúi đầu nhìn chân mình, đã căng thẳng đến vậy cơ à.

"Không," Tôn Vấn Cừ cầm bát sượt qua người cậu, "Trêu cậu thôi."

Phương Trì không để ý tới hắn nữa, ba chân bốn cẳng tháo chạy về phòng mình.

Có hơi bực mình.

Không phải vì Tôn Vấn Cừ lại đùa động kinh.

Mà là, căng thẳng và lúng túng của cậu, bị Tôn Vấn Cừ nhận ra rồi.

Mất mặt lắm đi.

Không, không phải thật sự mất mặt.

Là hoang mang, là tay chân luống cuống.

Giống như đi tiểu trộm ven đường, kết quả lại bị cái xe ngang qua chiếu đèn lên người, khiến người ta tay chân luống cuống.

Không biết là nên tiếp tục đi tiểu, hay kéo khóa quần lên.

Ông bà nội hôm nay ngủ muộn, không biết có phải là vì con cháu đều về nên vui không, tới gần mười giờ, ông nội mới đi ngủ.

Bà nội cầm ít bánh đường* vừa mới làm xong đến phòng Phương Trì.

"Ông con mới vừa làm, còn nóng hổi," Bà nội nói, "Con đói thì ăn, mang mấy cái sang cho Thủy Cừ."

"Vâng." Phương Trì đáp một tiếng, cầm một cái bánh sang liền bắt đầu gặm.

Cậu làm bài tập cả một tối cũng chẳng làm xong được một phần, cứ thất thần, mà thất thần đi đâu cũng không biết, thế nhưng thất thần sang đói bụng là thật.

"Đừng có ăn một mình đó" Bà nội đẩy cậu một cái, "Bảo con mang sang cho Thủy Cừ."

"Vâng," Phương Trì lại đáp một tiếng, vẫn gặm bánh.

"Đi đi," Bà nội cuống lên, đập một cái lên đầu cậu, "Thằng ranh con này."

"Aiii, con biết rồi." Phương Trì một tay cầm bánh, một tay bê đĩa đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đá lên cửa căn phòng của Tôn Vấn Cừ hai cái.

"Không khóa." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.

"Ôi, tôi không có tay mở cửa." Phương Trì vừa ăn vừa nói.

Bà nội chậc một tiếng, đưa tay mở cửa ra.

Trong phòng, Tôn Vấn Cừ đang để trần, ngửa đầu dựa vào lưng ghế dựa, chân gác lên bàn, trong miệng còn cắn bút chì, lúc cửa mở ra, hắn liếc mắt nhìn về phía này.

Sau đó như thể bị vấp chân mà nhảy dựng lên từ trên ghế, cầm áo bên cạnh tròng lên người: "Ai u, bà nội sao bà chưa ngủ?"

"Làm bánh đường, hai đứa ăn cùng nhau đi," Bà nội cười nói, "Còn ngại nữa, bà nhìn Phương Trì còn nhìn chán rồi."

"Đúng nhỉ," Tôn Vấn Cừ cười, nhìn lướt qua người Phương Trì, "Cháu còn chưa được nhìn bao giờ đây."

"Tắm cùng nhau là không phải được nhìn à." Bà nội nói.

"Vâng." Tôn Vấn Cừ dựa vào trên ghế.

"Bà nội," Phương Trì dùng cánh tay đẩy bà về hướng cầu thang, "Bà mau đi ngủ đi, xuống cầu thang đi chậm thôi."

Lúc Phương Trì vào phòng Tôn Vấn Cừ, phát hiện hắn đã cởi áo vừa mặc vào ra rồi, tiếp tục cởi trần ngồi trên ghế.

"Hoàng tổng đâu?" Phương Trì bỏ đĩa lên trên bàn con nhỏ tròn cạnh tay Tôn Vấn Cừ.

"Trong chăn," Tôn Vấn Cừ cầm lấy bánh, "Ôi, quá đã, là ông nội làm à?"

"Ừ, nhân lúc còn nóng ăn đi, bánh đường ông nội tôi làm ngon nhất thế giới," Phương Trì xốc chăn Tôn Vấn Cừ lên, thấy Hoàng tổng đang thoải mái nằm trên giường, "Cái con mèo vô lương..."

Cậu còn chưa nói xong, đã có hơi hối hận hành động xốc chăn lên này, chăn xốc lên một cái, không chỉ có mùi sữa dừa phả vào mặt, còn có lẫn mùi của Tôn Vấn Cừ.

"Tâm," Phương Trì đắp chăn lại, đứng bên giường lấy lại bình tĩnh.

"Này," Tôn Vấn Cừ duỗi chân, dùng mũi chân chọc vào mông cậu, "Lấy cho tôi ít nước, không, ít..."

"À," Phương Trì lập tức quay người đi ra ngoài, "Cacao phải không?"

"Có không?" Tôn Vấn Cừ ở phía sau hỏi.

"Có, tôi mang theo," Phương Trì chạy xuống dưới tầng.

Trong phòng khách không có ai, chỉ có một mình Tiểu Tử ngồi đó gãi ngứa, gãi cực kỳ say sưa, Phương Trì xuống tầng nó cũng chẳng nghe thấy, còn đang cong người gãi.

"Sướng không." Phương Trì đi qua, nhẹ nhàng đá nó một cái.

Tiểu Tử sợ hết hồn, lúc quay đầu lại, không thăng bằng được, cứ thế ngã nhào.

"Sững sờ đồ." Phương Trì nở nụ cười, chạy vào nhà bếp, Tiểu Tử chạy theo như làn khói, theo chân cậu.

Vật liệu trong nhà cũng không đủ, chỉ có socola và sữa bò, lạc giã nát và hạt óc chó giã đều không có, Phương Trì tìm trong phòng bếp cả buổi, cũng chỉ tìm thấy được một lọ tiêu.

Lục lọi trong đống hàng Tết của ông nội, tìm được một túi hạt điều, thôi cũng được.

Phương Trì đặt hạt điều trong đĩa, dùng thìa đập vụn, rồi rắc vào trong cacao.

Chật vật nửa ngày, coi như cũng làm xong nồi cacao này, lúc cầm nồi chuẩn bị ra khỏi nhà bếp, cậu còn thấy lạ tại sao Tiểu Tử không đi loanh quanh dưới chân.

Vừa ra khỏi nhà bếp nhìn ra sân, phát hiện ra Tiểu Tử và Tôn Vấn Cừ, một người một chó cùng ngồi trong sân ngước đầu, trên người Tôn Vấn Cừ mặc cái áo khoác quân đội, trên đầu còn đội mũ Lôi Phong.

Bộ quần áo này trông đẹp cực kỳ.

"Làm gì đây?" Phương Trì có hơi giật mình, "Chó ngốc ngắm trăng à?"

"Dải ngân hà, từ lúc quay trở lại tôi còn chưa ngắm kỹ," Tôn Vấn Cừ chỉ bầu trời, "Dạo này ngày nào cũng ngắm, đẹp thật..."

"Tôi ngắm từ nhỏ tới lớn," Phương Trì cầm nồi đi tới, cũng ngẩng đầu lên, "Lúc tôi còn nhỏ, còn có thể nhận ra được rất nhiều ngôi sao và chòm sao."

"Làm xong rồi à?" Tôn Vấn Cừ nhìn nồi trong tay cậu.

"Ừ, vào nhà uống à?" Phương Trì rụt cổ lại.

"Tôi uống ở đây." Tôn Vấn Cừ khoát tay, cầm cốc trong tay đưa tới trước mặt cậu.

Phương Trì thở dài, rót cho hắn một cốc: "Đủ anh chưa? Nếu đủ rồi thì chỗ còn lại để tôi uống?"

"Đủ rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

Tiểu Tử vẫn luôn ở bên cạnh vẫy vẫy cái đuôi chờ ăn, Phương Trì đi vào nhà bếp tìm xâu lạp xườn cho nó ăn.

Vốn là cảm thấy quá lạnh, không muốn ngồi ngoài sân, lại còn ở một mình cùng Tôn Vấn Cừ... Nhưng cậu bê nồi vào nhà rồi, lại cũng chỉ mặc thêm cái áo khoác, đội thêm cái mũ rồi quay người ra sân.

Đi ra hút điếu thuốc đi.

Phương Trì ngồi xổm trên bậc thang, châm điếu thuốc hút.

"Lúc cậu không buồn cũng hút thuốc à?" Tôn Vấn Cừ uống một ngụm cacao, lại thò tay vào bên trong áo khoác quân đội lấy ra một cái bánh đường gặm một miếng.

Tôn Vấn Cừ trông thấy cậu sặc một làn khói, ho một lúc lâu, tàn thuốc cũng bị khụ cho hết sạch, cuối cùng tắt thuốc đi, rồi chỉ vào hắn nói: "Anh giấu bánh ở đâu đấy?"

"Ở đây," Tôn Vấn Cừ mở áo khoác ra, liền nhìn thấy đĩa bánh đặt trên đùi hắn, "Không phải để cho nóng à."

"... Cho tôi một cái." Phương Trì nói.

"Tự lấy đi," Tôn Vấn Cừ một tay cầm bánh một tay cầm cacao uống, "Tôi hết tay rồi."

"À." Phương Trì đứng lên.

Lúc đi tới trước mặt Tôn Vấn Cừ, cậu mới đột nhiên phát hiện ra độ khó của "tự lấy" có hơi cao.

Cậu phải mở áo Tôn Vấn Cừ ra, rồi lấy một cái bánh từ trên đùi hắn.

"Lấy đi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, giơ cao hai tay, "Nhanh lên."

Phương Trì hơi do dự, cúi người xuống, đưa tay nhấc áo khoác quân đội của Tôn Vấn Cừ ra, để bày tỏ bản thân không có ý nghĩ gì khác, cũng không lúng túng, cậu không cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, mà lựa chọn một tư thế bình thường.

Lúc cậu chuẩn bị cầm lấy bánh, người Tôn Vấn Cừ hơi dựa về phía trước, đột nhiên ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng hát một câu: "your heart..."

Giọng nói không quá trầm thấp lại mang theo từ tính của Tôn Vấn Cừ rất êm tai, tay Phương Trì run một cái, suýt nữa hất cả cái đĩa lên, cầm lấy bánh xong liền nhanh chóng lùi về sau, dẫm lên cả chân Tiểu Tử.

Tiểu Tử kêu một tiếng, cậu liền nhanh chóng nhảy ra.

"won..." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, hát được nửa lại không hát nữa.

"Tôi đã nói với anh rồi, tôi không hiểu thật." Phương Trì mặt nhăn mày nhó với hắn, ngồi xổm lại trên bậc thang ăn một miếng bánh, rất chuyên tâm mà cắn hết cả đường ra.

"Không sao," Tôn Vấn Cừ dựa về phía sau, "Cậu có thể đoán ra được."

Phương Trì không nói nữa, cúi đầu ăn.

Im lặng ăn bữa khuya, hai người đều không nói gì nữa, mà làm Phương Trì không ngờ tới là, lần im lặng này lại bất ngờ không hề làm cậu cảm thấy lúng túng.

"Cậu bình thường có dậy sớm tập thể dục không?" Tôn Vấn Cừ ăn bánh xong, phủi tay một cái.

"Ừ, chạy bộ," Phương Trì châm một điếu thuốc nữa, đưa miếng bánh còn lại trong tay cho Tiểu Tử.

"Ngày mai chạy bộ cùng tôi đi." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn.

Đối với Phương Trì, câu nói này rất là gì đó, không phải hỏi "ngày mai có thể cùng đi chạy bộ không", cũng không nói "mai cùng đi chạy bộ đi", mà là nói "Chạy bộ cùng tôi".

Điều này không hiểu sao lại khiến Phương Trì muốn đồng ý, loại người vô dụng như Tôn Vấn Cừ, chạy bộ trong núi, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã đi đâu mất.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, rồi hỏi một câu, "Giờ ngày nào anh cũng chạy à?"

"Chạy, ông nội cậu bốn giờ rưỡi đã ra sân sau cùng bà nội cậu tập Bát Đoạn Cẩm," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi cố chịu đến năm giờ rưỡi hai ông bà tập xong cũng không ngủ được nữa, nên đi chạy bộ."

"Tôi bảo sao anh lại gầy đi đây... Không thì để tôi nói với ông bà," Phương Trì có hơi băn khoăn, "Đổi chỗ tập hoặc là đổi thời gian."

"Không cần," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Gần đây tôi đi ngủ sớm, buổi trưa có thể ngủ được một lúc, không ảnh hưởng đến tôi."

"Ồ." Phương Trì đáp.

"Tôi gầy đi à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu một cái, "Tôi nhẹ đi có bốn cân mà cậu cũng nhìn ra được?"

"Cảm giác...gầy đi." Phương Trì ho khan một cái.

Tôn Vấn Cừ cười, đi vào phòng, cầm quần áo đi tắm.

Phương Trì cũng trở về phòng, nằm lỳ trên giường lại cố đọc sách thêm một lúc, đại khái được ba dòng, sau đó ôm sách ngủ.

Trở về nhà chính là thoải mái an tâm, e rằng, biết được Tôn Vấn Cừ không sao cả cũng khiến cậu yên tâm.

Vừa ngủ một cái, cảm giác ngủ rất say.

Sáng sớm lúc có người đẩy cậu, cậu còn rất không vui mà nói một câu: "Đừng chọc tôi."

"Ai, chọc cậu chết luôn," Giọng Tôn Vấn Cừ vang lên từ phía trên, "Hoàng tổng, cào cậu ta đi!"

Phương Trì đang hơi mơ màng, cũng không kịp khiếp sợ việc Tôn Vấn Cừ đi vào phòng cậu đứng bên giường cậu, mãi đến tận lúc móng vuốt Hoàng tổng đè lên trên gáy cậu mấy lần, cậu mới mở mắt ra.

Tôn Vấn Cừ mặc quần áo thể thao đứng bên cạnh giường cậu, trên bộ quần áo thể thao in hình một con gấu hoạt hình rất lớn, trên cổ tay áo cũng có một con, đầu đội mũ len, loại có quả bông ở trên.

Phương Trì mê mê man man mà trừng hắn nửa buổi: "Quần áo trẻ con còn có số lớn thế này à?"

________________________________

*bánh đường:

chapter content