Phi Hữu

Chương 12



Chung Lý mặt mày tái mét, sợ vãi linh hồn mà thét to, “Mày đừng làm ẩu, còn làm ẩu nữa là ông thiến, ông thiến đó! Coi chừng ông…”

Còn chưa nói dứt, thì môi đã bị chận lại.

Nụ hôn giống như bão số 5 đổ bộ. Chung Lý bị bít đến độ không còn chỗ để thở, ngực lại bị đè nghiến xuống, Đỗ Du Dư còn ác ý mà tiến đầu lưỡi vào trong miệng hắn, tước đoạt đi chút dưỡng khí cuối cùng sót lại.

Chung Lý ú ú ớ ớ giãy dụa, liều sống muốn bảo là cho ông thở với, dần dần thấy trước mắt đen kịt đi, đùng một cái, ngất xỉu!

Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, đầu thì choáng váng, toàn thân mềm nhũn, nhìn cái gì cũng thấy có mấy đường viền lờ mờ lồng vào nhau, ngay cả người đang ngồi bên cạnh cũng thế.

“Khỏe không?”

Chung Lý ráng vận sức mà duỗi tay duỗi chân ra một chút, “Á…”

“Anh uống quá nhiều, nên mới xỉu ra nông nỗi này.” Đỗ Du Dư cúi đầu nhìn hắn, khẽ cau mày, “Không biết tiết chế, cứ nhìn cái cách anh uống rượu, có ngày không bị ngộ độc cồn cũng uổng. Uống cái này chút đi, có tác dụng giải rượu, lại an thần.”

Chung Lý ậm ờ, đầu váng mắt hoa mà nhỏm người ngồi dậy, định cầm lấy cái ly.

Đỗ Du Dư duỗi tay vòng qua lưng hắn, cũng không đưa cái ly đến miệng hắn, mà lại tự mình uống một hơi, sau đó kề lên môi hắn, tỉnh hết sức mà mớm cho hắn.

Chung Lý sởn da gà, lập tức thanh tỉnh, tay thu lại thành hình vuốt hổ, muốn hất cái gương mặt đang đè xuống đi, nhưng chóng chầy lại bị hôn như cũ.

Liên tục bị đưa xuống cổ họng mấy hớp nước ngòn ngọt không rõ thành phần, cổ họng vốn khô khốc đã dễ chịu hơn nhiều, nhưng trong lòng lại thêm sợ hãi, linh cảm rằng Đỗ Du Dư với bộ dạng tao nhã cùng đôi môi xinh đẹp đó sẽ ăn sống nuốt tươi hắn luôn.

“Thoải mái không?”

Chung Lý vốn dĩ chẳng thấy thoải mái ở mô, chỉ là vì say rượu mà xụi lơ, cộng thêm bị ôm chặt đến hốt hoảng, bèn vội vàng gật gật. Đỗ Du Dư cũng không ôm hắn nữa, thả hắn nằm xuống giường.

Chung Lý nằm trước mặt người kia, thật muốn vớ lấy cái gì đó cầm trong tay làm vũ khí, trong lòng bất an cực độ, “Tôi về đây.”

Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, hôn lướt hắn một cái rồi thấp giọng thì thầm nói, “Đêm nay đừng trở về, ân?”

Nghe những lời giống như tình nhân trong lúc ôm ấp nỉ non với nhau, Chung Lý sởn tóc gáy, lưng tê dại, lắp bắp nói, “Không, không được.”

Đỗ Du Dư mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đem mấy tiếng ‘ú ớ’ như bắn liên thanh kia nuốt vào trong.

Kiểu hôn và cách dây dưa đều mang theo ý gợi tình, nụ hôn ẩm ướt kéo dài hồi lâu, Đỗ Du Dư mới chịu buông hắn ra, đứng lên, hơi thở còn chưa ổn định, thoáng nheo mắt, nơi đuôi mày và khóe mắt đều mang theo phong tình, tay vươn đến muốn cởi quần hắn.

Lỗ tai Chung Lý bùm một tiếng. Hắn vô cùng kích động, nhưng tay chân không nghe theo sai khiến, chỉ có thể vô lực mà quơ quào bậy bạ, trơ mắt ra nhìn Đỗ Du Dư lột bỏ áo, kéo quần xuống, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi bỏ ý phục của chính mình, động tác tao nhã lại đẹp mắt.

Nhưng có nhìn cũng vô ích, từng kinh qua một lần, Chung Lý biết tỏng Đỗ Du Dư sắp làm gì mình.

“Cậu, cậu làm gì?”

Mấy câu này nghe cũng đủ biết, hỏi cũng thừa thãi, tự nhiên lại tiếp tục dùng hành động giải đáp.

Chung Lý bối rối nhìn nửa thân trên không gì che đậy của Đỗ Du Dư, xuống phần eo, rồi kế tiếp là bộ phận hắn không đủ gan nhìn.

“Chết, chết tiệt…”

Sau lần lỡ lời trước đây, Chung Lý vẫn lo lắng đã làm cho bệnh khó nói của người kia vừa mới khỏi lại tái phát, như vậy thì tội lỗi của hắn không kể đâu cho hết, còn suy tính chuyện đi bốc thêm vài thang thuốc cổ truyền vân vân, chỉ là ngại mở miệng.

Nhưng từ trạng thái hiện tại, xem ra chỉ là lo bò trắng răng.

Nằm đơ người ra nhìn người kia cởi bỏ quần lót chính mình xuống, cảnh tượng thứ đó bật ra ngoài khiến mặt Chung Lý trắng bệch, gân xanh thi nhau nổi lên. Hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, cả người giật lùi về sau.

“Cậu cậu cậu cậu…”

“Anh đừng sợ.” Âm thanh người kia tràn đầy mời mọc, “Thử khắc biết, sẽ rất thoải mái.”

Chung Lý lập tức tức giận mắng, “Thúi lắm!”

Hắn đâu phải chưa từng dính bã!

Đỗ Du Dư cười gỡ hai tay hắn tách sang hai bên, chồm người trùm lấy hắn rồi hôn xuống, tính khí như lửa nóng cạ vào trong đùi hắn.

Chung Lý tuy bị hù khiếp vía sắp vỡ mật đến nơi, nhưng lúc tính khí va chạm lẫn nhau, cơ thể không chế ngự được mà có phản ứng. Trong sự phản kháng vô hiệu, phần thân dưới tiếp xúc nhau, Chung Lý bị cọ quẹt làm toàn thân tỏa nhiệt, hé ra âm thanh kỳ cục, mặt đỏ đến tận mang tai.

Đỗ Du Dư ngậm vành tai hắn, “Anh vẫn thích đấy chứ, ân?”

Chỉ là bản năng khao khát của giống đực mà thôi, ai lại thích bị đàn ông đụng chạm như vậy!? Sao không có phản ứng được!

Thấy hắn kiên quyết ém chặt miệng như hến, nhíu mày trưng ra bộ dáng quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh, nhịn đến mặt đỏ rần rần, Đỗ Du Dư vỗ về bằng cách hôn lên tai hắn, nhẹ giọng nói, “Ngoan, đừng như vậy, rên lên đi nào.”

Chung Lý dứt khoát rú lên, “Đồ biến thái! Quân kinh tởm! A a a, tên chết bầm này! Ông không tắm cả tháng rồi! Còn táo bón lâu ngày chưa được xổ! Mày đụng tới là hối hận không kịp đấy!”

Sao cũng được, miễn cho cái thứ đáng sợ đang trong trạng thái bừng bừng kia mất đi ý chí chiến đấu là được.

Đỗ Du Dư bật cười nhìn hắn, “Anh vậy mà gọi là rên trên giường đấy à?”

Dường như để giúp Chung Lý chân chính học được nghệ thuật ‘rên trên giường’, Đỗ Du Dư trườn từ trên xuống, nhẫn nại mà ‘tán tỉnh’ chỗ ngực của hắn, liếm đến khi âm thanh của hắn chuyển qua mode chipmunk, bắt đầu mở hai chân hắn ra.

Chung Lý ngửa đầu lên, không nhìn rõ tên kia ở dưới làm cái chi chi, chỉ cảm thấy hơi nóng sà qua sà lại ở bộ phận mẫn cảm, vừa ngứa ngáy lại sợ hãi, nhất thời toàn lưng tê rần.

“Mày… mày…”

Bên trong đùi bỗng âm ấm, ươn ướt, tên Đỗ Du Dư kia vậy mà đang liếm hắn, liếm rồi lại liếm, còn dùng cả răng yểm trợ.

Chung Lý lâu ngày không chịu kích thích, nhất thời cả kinh mà hớp toàn khí lạnh, giống như bị cù lét, cả ngón chân cũng co quắp lại. Sợ kinh hồn mà vùng lên giãy dụa, kêu gào thảm thiết, “Mày, mày… buông ra! Má nó, ông chém chết mày, oa… Á…!”

Động tác của Đỗ Du Dư đều nương theo độ la thảm thiết mà càng trở nên tinh tế, Chung Lý từng bước biến thành sắc đỏ, chỉ còn dùng hơi mà ngậm chặt miệng, từ trong mũi phát ra âm thanh khó nhịn.

So sánh với nhau, Chung Lý thì quẫn bách không chịu được, Đỗ Du Dư ngược lại thì trấn định đến không thể hơn, vẫn tiếp tục dùng môi âu yếm hắn, chỉ có ngón tay đang thăm dò phía sau lại thoáng vội vàng xao động, nhưng cũng không khiến hắn bị đau.

Đến khi phía sau bị ngấp nghé, Chung Lý đã quằn quại như cá nằm trên thớt, giãy dụa loạn xạ, yếu đuối kêu lên, “Đỗ, Đỗ Du Dư…”

Đến nước này rồi, chạy trời cũng không khỏi nắng, phản kháng cũng chết, không phản kháng cũng chết, là đàn ông thì nên thấy chết không sờn mới đúng! Huống chi phải loại chuyện này, cho dù sợ thấy má, hắn cũng không thể giống như cô gái bị làm nhục, nước mắt ràn rụa mà thét lên, ‘Đừng, đừng mà ~” (chu mi ah ~)

Nhưng quả này thật quá khủng bố, ai đời lại đi lấy cục pin nhét vào nắp bút bao giờ!?

Đỗ Du Dư trái lại vô cùng nhẹ nhàng, tuyệt đối không giống như ép uổng, mà lại như tình nhân đang âu yếm mà dỗ dành an ủi, “Đừng sợ, tôi sẽ giúp anh thoải mái, ngoan nào.”

Chung Lý vẫn tiếp tục gào thét, tay chân không còn mấy sức đạp phạch phạch. Đỗ Du Dư đặt giữa hai chân hắn, thứ cứng rắn kia ủn nhẹ vào nơi ẩm ướt đã bị ngón tay cùng lượng thuốc bôi trơn hào phóng mà khuếch trương, sè sẹ ma sát qua lại, rồi sau đó thong thả dùng sức tiến vào từng chút một.

Chung Lý bị đau mà kêu vài tiếng rồi cắn chặt răng, thấy chỗ kia đúng là thôi rồi lượm ơi, theo bản năng mà gắng thả lỏng. Cảm giác bị từ tốn nhồi chặt sinh động đến mức lưng hắn nổi đầy gai ốc, hãi hùng tê dại vì đau.

Đỗ Du Dư tiến vào một lúc, cũng không cử động, chỉ ôm hôn lên cổ hắn, lắng nghe hắn thở từng ngụm một. Ngừng hồi lâu, chờ cho hắn thở đàng hoàng lại, rồi mới bắt đầu chuyển động.

Chung Lý lại há hốc hớp thêm vài hơi lạnh, vì không thể cam chịu kêu đau, đành chửi ầm lên. Hắn càng chửi hăng, Đỗ Du Dư càng dằn không được cảm xúc, nâng mông hắn lên, thúc thật sâu vào, làm Chung Lý thở gấp liên tục, mấy câu chửi xoắn cả vào nhau.

Đỗ Du Dư vừa dùng sức đẩy đưa, vừa dùng ngón tay ma sát chỗ ngóc lên phía trước, nhẹ thở dốc mà cắn tai hắn, “Thoải mái không?”

Chung Lý bị tấn công trước sau rơi vào vòng vây hỗn loạn, trong màng nhĩ nghe thấy âm thanh khác thường của mình, cùng với người đàn ông phía trên thở dốc. Ngọn lửa nóng nơi hạ thân cháy lan lên tới mặt, sức lực hắn dường như bị rút cạn từng li từng tí một.

Xen lẫn với đau còn có khoái cảm, so với kinh nghiệm lần trước thì đau đớn cũng đã giảm tải được phần nào.

Khả năng khống chế cùng khí lực đồng thời tuột dốc. Chung Lý thấy thân thể như không còn của chính mình, không thể điều khiển, ngược lại Đỗ Du Dư giống như đang chơi với búp bê bằng bông, muốn đùa giỡn thế nào cũng được, tha hồ mặc sức hoan ái.

Nằm trên đùi Đỗ Du Dư đẩy mạnh một hồi, người ra đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, hắn lại bị ôm lấy chuyển sang tư thế cưỡi trên eo Đỗ Du Dư, bị Đỗ Du Dư giữ chặt, xâm chiếm hắn từ dưới lên.

Trong sự va chạm kịch liệt dong dài, sức mạnh hung ác từ người kia khiến Chung Lý không thở nổi. Chung Lý không có chỗ giãy dụa, bị khóa cứng ngắc trong ngực Đỗ Du Dư, mặc người kia muốn chọc muốn đẩy thế nào tùy ý, mấy suy nghĩ trong đầu cũng bị thổi bay từ lúc nào.

Qua một lúc, dục vọng khẩn thiết của người kia tạm lắng xuống, động tác có vẻ nhàn nhã hơn, liền thay đổi tư thế, nhẹ nhàng xoay người, ôm Chung Lý để hắn nằm úp xuống người mình, loại tư thế giao hoan này mang theo ít nhiều ý tứ khiêu khích chòng ghẹo.

Chung Lý bị tức ngực, eo cùng xương sống đều rã rời, cổ họng khô bỏng không nói nên lời. Đỗ Du Dư một lần nữa trở người, đặt hắn nằm xuống dưới, tay giữ lấy thắt lưng hắn, thở hổn hển thấp giọng nói, “Có phải rất thích không, ân?”

Người kia trong tư thế hoàn toàn áp đảo tiếp tục gây sức ép, nhẩn nha từng chút một như phác từng nét vẽ mà tiến nhập, ánh sáng hắt vào khiến hắn nhìn thấy rõ toàn phần động tác ở vùng eo, da đầu Chung Lý run lên, mặt cũng đỏ, chỉ còn biết nhắm mắt cắn răng không hé tiếng nào.

Đỗ Du Dư càng dùng sức, tiếng rên rỉ của Chung Lý càng bộc phát mạnh mẽ.

“Nói ra nào, ngoan.”

“Ô…”

Người kia dùng sức lực hung bạo không tương xứng với gương mặt mà xâm chiếm hắn, nhưng kỹ thuật không chê vào đâu được, “Muốn tôi tiếp tục không? Ân? Giống thế này?”

Chung Lý sao có cửa làm đối thủ người kia? Bị ép buộc phải hốt hoảng buông lời xin tha, đã không chú ý được mình nói cái gì từ lâu.

Trong tầm mắt mông lung, người kia vẫn giữ khí chất cao quý tao nhã, lại mang tư thế xâm lược của loài yêu quái săn mồi, khiến cho hắn không cử động được, rồi sau đó tận tình hưởng dụng, gợi cảm đến đáng sợ.

Hai người lăn qua lộn lại. Đỗ Du Dư sau khi thỏa mãn cực kì, hưởng thụ đã đủ, trầy trật lắm mới rời khỏi cơ thể hắn.

Chung Lý nhẹ nhõm như cá bị mắc phải lưỡi câu mới được phóng thích. Hắn khỏe mạnh là vậy mà toàn thân giống như bị rút cạn nước, rã rời nằm trên giường, thở hơi được hơi mất.

“Tắm rửa không?”

Những khoái cảm vừa thao túng hết thảy liền biến mất, đầu óc thoáng tỉnh táo, Chung Lý vừa giận vừa buồn.

Tắm cái đầu mày!

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Anh tức giận?”

“…”

Đỗ Du Dư nhỏ nhẹ nói như thôi miên, “Không phải vừa nãy anh cũng thích lắm sao? Chẳng lẽ không hề thấy thoải mái?”

Nói xong liền vươn tay nựng nhẹ bộ phận vừa mới xụi xuống của Chung Lý, hắn suýt chút nhảy dựng lên, nhưng khí hư thể nhược nên không cử động nổi.

“Tôi thích anh lắm.”

Chung Lý lại thoáng cứng người.

“Anh muốn làm gì, hay cần gì, tôi đều có thể giúp anh.”

“…”

“Tôi không giúp bạn của anh, là vì lo lắng cho anh.”

Chung Lý im re.

“Anh cứ thẳng thắn bộc trực như vậy, nếu không có vài bài học, lỡ sau này làm ra chuyện lớn gì, vạn nhất ngay cả tôi cũng không xử lý được thì phải làm thế nào?”

“…”

Đỗ Du Dư ôm hắn, dùng âm thanh có thể khiến con tim thiếu nữ tan chảy mà nói, “Tôi không muốn anh gặp chuyện bất trắc.”

Tiếc rằng Chung Lý là người thô lỗ, với mấy câu tình tự này không chút cảm động mà quẫy hai cái, bả vai liền bị ôm chặt.

Đỗ Du Dư hôn tai hắn, vuốt ve mái tóc của hắn, “Tôi nguyện ý cưng chìu anh. Anh… tự mình suy nghĩ đi.”

Nghĩ cái búa, sao trước đó không để cho hắn nghĩ? Đâu ra cái thể loại hại người ta tán gia bại sản rồi mới hỏi muốn mua vàng không?

Trong lòng khốn khổ mà chửi mắng không ngớt, nhưng hắn thật sự quá mệt, cồn cũng chưa tan hết, Chung Lý mờ mịt trừng mắt một lúc rồi cũng lăn đùng ra ngủ.