Phỉ Hoạn

Chương 19



“Sau đó, lão Điền và lão Diệp để ta tiếp nhận quản sự, ta sai nhiều người lưu ý Lạc gia.” Ánh nến chợt sáng chợt tắt, rọi lên khuôn mặt cả hai khi tỏ khi mờ, chuyện xưa phảng phất tựa như mây khói, cát bụi phủ kín tháng năm, cứ ngỡ đã sớm ố vàng tác cổ, đưa tay lau đi mới phát hiện, tất cả vẫn như xưa rõ ràng hiện ra trước mắt, giống như chỉ mới vừa hôm qua. Người cho dù da mặt có dày hơn cả tường thành, khi mở miệng từng câu từng chữ nói xong, cuối cùng vẫn tránh không được mà đỏ mặt e lệ, tâm như nổi trống.

Thời điểm Lạc gia Đại công tử khóc nói muốn tập võ đã trôi qua thật lâu. Mẹ của y, Lạc nhị phu nhân ngày đó mang theo y đến Hộ quốc công phủ làm khách đột ngột bệnh chết, từ đó tinh thần Lạc gia Nhị gia sa sút. Chủ sự Lạc gia từ đích tôn cùng nhị phòng phân quyền dần biến thành đích tôn độc đại. ()

() Chú thích: Đích tôn (Lạc gia Đại gia, đại phòng)

Chủ sự Lạc gia gồm Đích tôn và Nhị phòng cùng phân quyền cai quản. Giờ Nhị gia sa sút, Đại gia độc chiếm quyền hành.

Tin tức từ kinh thành truyền đến chỉ là những chuyện vụn vặt linh tinh, chỉ nói rằng Lạc công tử thật sự vứt bỏ con đường gia truyền chuyển qua con đường võ tướng, công phu cũng không tồi, làm chức ngũ thành binh mã ti. Qua vài năm lại truyền đến tin tức, Lạc gia Nhị thiếu gia bệnh nặng rồi biến mất.

Hắn vẫn như trước cùng Điền sư gia hi hi ha ha, trên mặt không lộ ra bất luận điều gì. Nói đến đại tiểu thư của đích tôn Lạc gia, vị hoa dung nguyệt mạo kia vốn muốn cùng Nhị bá gia Ngũ Ca của hắn thành thân, sau lại bị đưa vào cung, hiện tại trở thành Lạc phi nương nương một trong ba nghìn sủng ái. Người Lạc gia, thật sự là…. Thân thể người đọc sách quả nhiên không cường tráng, giống như cỏ mọc đầu tường, gió thổi qua bên kia liền ngã về hướng bên kia, tâm can như thủy tinh tim cũng tựa thủy tinh, thế nhưng cũng là người thông minh. Trong lòng lại nhịn không được dâng lên một nỗi chua xót, xoay một vòng, hắn và y đều giống nhau, phụ mẫu đều mất.

Ai ngờ được rằng, nước mắt đầu bên này còn chưa có rơi xuống, cái ghế trống tân đốc quân bên kia đột nhiên đã định rồi. Chỉ nói ông trời từ trước đến nay đối với hắn không tệ, rốt cuộc cũng đủ nghĩa khí, trực tiếp đưa người đến trước mặt hắn. Dĩ nhiên là chư hầu một phương trong chốn lục lâm Khiếu Nhiên trại Yến Đại đương gia vừa kích động vừa hưng phấn không thôi, nôn nóng đến hàng ngày đều khó yên, còn kém không có nửa đêm ngồi xổm trên đỉnh núi gào to hai tiếng. Thẳng đến khi bị Lạc Vân Phóng cho một kiếm vào buổi tối hôm ấy, tựa như một phương thuốc rất hiệu quả, chuyên trị các loại xuân tình nhộn nhạo.

Hắn rủ rỉ lộn xộn mà kể ra hết thảy chuyện cũ. Gương mặt Lạc Vân Phóng ẩn sau ánh nến, thủy chung không nói một lời.

Yến Khiếu vươn tay kéo kéo vạt áo của y: “Ngươi học võ là bởi vì chuyện của nhà chúng ta? Đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Ánh mắt ngập nước chớp chớp, cực kỳ giống con chó nhỏ khi còn bé y thường ôm vào trong ngực, ánh mắt ướt sũng mãnh liệt nhìn chằm chằm y, ngây ngô mà bướng bỉnh. Hàng loạt câu hỏi giống như pháo nổ càng khiến cho y liên tục bối rối lui về phía sau, Lạc đốc quân mặt lạnh tâm lãnh cắn răng trừng mắt: “Liên quan gì tới ngươi?”

Đuôi lông mày này, khóe mắt này, môi gắt gao mím thành một đường này, vẫn là hài đồng mặc hắc y năm xưa trong khi các đại nhân ba hoa khoác lác bị hắn bức đến chân tường. Chẳng qua lúc này đây, người vẻ mặt trấn định đổi thành Yến Khiếu. Nam nhân đang ngồi trên mặt đất từ trước đến nay đều là người cho hắn ba phần thuốc nhuộm hắn có thể mở phường nhuộm, tâm tình vui vẻ mà gật đầu, quả quyết dứt khoát: “Cho dù tất cả không phải bởi vì Yến gia chúng ta, trong mười phần cũng đã chiếm ba bốn phần. Nhìn đoán không ra a Vân muội muội, cũng nghĩ đến trọng chỉnh sơn hà, bảo gia hộ quốc a? Chậc chậc, khó trách Lạc gia không dung nổi ngươi.”

“Trời sáng rồi, đi thôi.” Lạc Vân Phóng có chết cũng sẽ không thừa nhận lời này của hắn, hung hăng nhấp hé miệng, trên mặt tức khắc lại là một mảnh ba lan bất kinh (). Dứt khoát lưu lại cho hắn một đường bóng dáng cao lớn, cả mắt phong cũng khinh thường đảo qua, vươn tay kéo ra cánh cửa, cất bước đi ra ngoài.

() Có nổi sóng cũng không kinh sợ.

“Ai, nhà ta đấy! Ngươi nói đi là đi? Liệt tổ liệt tông còn đang nhìn a….” Nhìn y chạy lấy người, Yến Khiếu vội vã đứng dậy đuổi kịp, miệng lẩm bẩm, “Ngươi còn đang biến tính sao. Mới nói ngươi hai câu ngươi liền giận dỗi, giống như khi còn bé….”

Hắn vừa đuổi theo y vừa liên miên cằn nhằn bước ra khỏi cửa, tiếng nói dần rơi rớt, một nửa oán giận còn thừa lại đành phải im bặt.

Ngoài phòng tiếng gió gào thét, quạ đêm đậu trên cành khô như những chấm nhỏ thưa thớt, ánh trăng thê lương lạnh lẽo chiếu rọi xuống một góc tàn viên. Hộ quốc công phủ yên lặng hai mươi năm, tối nay khách tựa như mây mà đến.

Khăn đen che nửa mặt, người bó sát gọn gàng, sơ lược hơn mười người, im ắng đứng thẳng dưới ánh trăng, chỉ cần liếc mắt một cái, sát khí lành lạnh liền làm người ta không khỏi hai chân run rẩy. Binh khí trong tay bọn họ không giống nhau, trường binh đoản kiếm thuần một màu u tĩnh chợt loé lên những tia xanh lam yêu dị, trang phục tiêu chuẩn đời đời tương truyền của thích khách giang hồ. Giống như lục lâm cường hào trên cổ thiếu một vòng dây xích vàng lớn liền thiếu ba phần khí thế, thích khách sát thủ trên mặt không che một mảnh khăn đen, ra ngoài đều ngại ngùng cùng người trong nghề chào hỏi.

“Nha, hiếm khi có khách nha.” Ánh sáng trong con ngươi khẽ động, Yến Khiếu lần thứ hai nhấc chân, chậm rì rì đứng bên cạnh Lạc Vân Phóng đã rút kiếm ra khỏi vỏ, “Ngươi đoán bọn họ là vì ai mà tới?”

Lạc Vân Phóng cầm kiếm đứng nghiêm chỉnh, người tới cũng không nói một lời.

Yến Khiếu tự lảm nhảm đã thành thói quen, lơ đểnh mà nhìn quanh bốn phía: “Ở nơi này ma quỷ lộng hành, không có việc thì nên ít đến. Tính tình trưởng bối nhà chúng ta đều không tốt, vạn nhất đụng đến liệt vị, ta cũng quản không được. Theo ta thấy, các ngươi vẫn nên đi nhanh đi. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, các vị anh hùng, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Dứt lời, ôm quyền chắp tay, dắt ống tay áo Lạc Vân Phóng, lập tức muốn đi.

Lạc Vân Phóng đứng thẳng không động: “Ngươi đi.”

Hắn làm như không phát hiện khí tức nghiêm túc hung ác lúc này của y, quay đầu lại nhíu mày giận dỗi: “Nói cái gì đó? Chúng ta còn phải gấp rút về Bình Châu, đi lâu như vậy, đệ đệ bảo bối của ngươi không biết đã khóc thành cái dạng gì.”

“Ít nói nhảm!” Lạc Vân Phóng trầm mặt quát lớn. Lạc đốc quân trị quân nghiêm khắc trên mặt vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc, khẩu khí thô bạo như thế này cũng là hiếm thấy, “Đi nhanh lên, đừng vướng chân vướng tay.”

“Ta đây có thể đi?”

Làm bộ nhấc bước muốn nhảy lên tường cao, trên mặt gió nhẹ phất động, lưỡi đao sắc bén toả ra màu xanh lam yêu dị của hắc y nhân cuốn theo tiếng gió bổ tới trước mặt.

Yến Khiếu vội vàng xoay thân tránh né, trong lúc đón đỡ không quên quay đầu lại ấm ức: “Ngươi xem, là bọn chúng không cho ta đi.”

Bên kia, Lạc Vân Phóng sớm đã cùng hắc y nhân giao chiến.

Ánh đao lãnh liệt, bóng kiếm tiêu sái, chiêu chiêu giấu giếm sát khí.

Thân thủ Lạc Vân Phóng là do nhiều năm khổ luyện, kiếm thu thủy hoa khai một mảnh ngân bạch, kiếm quang lướt qua vẩy lên vô số máu tươi. Người tới cũng chuẩn bị mà đến, có người bị thương lui ra, đảo mắt liền có người lần lượt bổ sung tiến lên. Thay nhau tiến công, từng bước ép sát, một lòng muốn đẩy người vào chỗ chết.

Chớp mắt đã qua mấy chiêu, tuy Lạc Vân Phóng kiếm pháp tinh diệu, tiếc rằng hắc y nhân thế như thủy triều, nhất thời dây dưa thoát thân không được. Trong lúc ống tay áo tung bay, cơ hồ bị lưỡi đao sắc bén dày đặc bao phủ nhìn không rõ thân ảnh.

Yến Khiếu bên này giằng co cũng không ít hơn, một mặt chống đỡ một mặt thừa dịp có kẽ hở trộm nhìn dò xét, sắc mặt càng lộ ra ngưng trọng: “Các ngươi là do ai phái tới? Nói!”

Binh khí chạm vào nhau, trả lời hắn như trước vẫn là đao phong lạnh thấu xương nguy hiểm lướt qua hai má.

Vừa đánh vừa lui, phút chốc hai người lưng dán lưng, bị hắc y nhân bao vây.

“Rốt cuộc là ai, ai mẹ nó ngoan độc như vậy?” Yến Đại đương gia trưởng thành từ nơi sơn dã, chỉ luận thân thủ võ nghệ, so với gia môn luyện võ chân chính chung quy vẫn là thô ráp. Cùng hắc y nhân đối chiêu, dần dần đã rơi xuống hạ phong.

Lạc Vân Phóng thu kiếm xoay người đỡ cho hắn một chiêu: “Cừu gia.” Giọng điệu ám ách, sắc mặt âm trầm giống như có thể tích thủy. Song quyền khó địch tứ thủ, dưới khổ chiến, ngay cả y từ nhỏ đã được danh sư chỉ điểm cũng có chút khí tức bất ổn.

Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, co được dãn được mới là anh hùng chân chính. Trong lúc vài câu đối thoại ít ỏi, hai người liếc nhau, trong lòng đã có ăn ý. Đưa mắt nhìn xung quanh, ánh trăng trút xuống, bàng bạc chiếu ra một mảnh huyết sắc. Bóng người trên tường cao lắc lư, loé lên từng chấm nhỏ màu lam, chính là mũi tên nhọn đã bôi lên kịch độc.

Mà ngay cả cung thủ cũng đã sớm mai phục chặt chẽ, trong lòng Yến Khiếu đột nhiên trầm xuống, cắn răng ngăn lại một kích của đối phương, quay đầu hỏi Lạc Vân Phóng : “Cừu gia gì?”

“Tử cừu.” Lạc Vân Phóng kiếm quang phóng ra, lập tức có mấy tiếng kêu rên. Yến Khiếu muốn hỏi lại, đã thấy y đột nhiên quay đầu, mũi kiếm xoay ngược, chém rơi một gã thích khách, tay trái xoay một cái bắt được cổ tay Yến Khiếu, “Ít nói nhảm, đi!”

Tiễn như mưa bay, sát khí tứ phía. Yến Khiếu theo sát phía sau không dám khinh thường, hốt hoảng vọt tới trước, đúng lúc trông thấy y động thân ở phía trước, giương kiếm như hoa, đem một thanh trường kiếm thu thủy múa đến kín không kẽ hở, tới tựa như lôi đình phẫn nộ, ngưng tựa như trời quang trên biển, kiếm phong như gió, thoáng như du long.