Phỉ Hoạn

Chương 10



Lạc Vân Phóng đồng ý lên núi Long Ngâm tìm Yến Khiếu, chỉ có hai lý do, một là Yến Khiếu chết, hai là Lạc Vân Phóng điên rồi —— Trước khi Chung Việt trở về, Lạc đại công tử tôn quý cao lãnh kiêu ngạo vẫn luôn tự tin kiên định mà cho rằng như thế.

Yến Khiếu chớp mắt mấy cái, con ngươi cẩn thận chưa từng buông tha bất cứ một tia sát khí nào trên mặt y, sau đó vui vẻ mà gật đầu: “Ta đoán đúng.”

Ngón tay bị hoả lò hơ đến nóng lên lúc này đang nắm thật chặt trường kiếm bên hông, Lạc đốc quân mặt không đổi sắc ở trong lòng một lần lại một lần khiển trách chính mình vừa rồi có ý nghĩ kỳ quái, cư nhiên cảm thấy người này nghiêm nghị vĩ ngạn, thật sự là mắt bị mù mà!

Phòng nghị sự rộng lớn không có một bóng người. Chung Việt đứng trên bậc thềm bằng ván gỗ xếp lên nhau trước cửa, dõi mắt trông về phía xa. Phòng nghị sự địa thế cao, đứng ở nơi này có thể trông thấy cổng Khiếu Nhiên trại cùng tiễn tháp cao ngất dựng đứng hai bên. Phỉ trại ẩn náu bên trong thâm sơn cũng không lớn, kiến trúc dụng cụ tầm thường, bố cục giống với lục lâm hào cường thường thấy, không tính là tinh diệu. Không nói đến những hoa viên nổi tiếng của các công huân gia (nhà có công lao) được mấy đời nối tiếp tu kiến, chỉ cần tuỳ tay chọn một mảnh vườn của một hộ bậc trung trong đám quan lại ở kinh thành cũng đủ để làm nó xấu hổ đến không dám gặp người, thấy thế nào cũng chỉ là một phỉ trại hết sức dân dã bình thường.

Rõ ràng chỉ là sơn phỉ hết sức bình thường mà thôi…

“Chung đại nhân một đường tiến bắc, nơi ăn chốn ở có vừa lòng hay không?” Lâu tiên sinh nãy giờ vẫn đứng bên cạnh gã, cười tủm tỉm đặt câu hỏi.

Nhìn như một câu ân cần thăm hỏi bình thường, lại ẩn giấu vô số huyền cơ. Hai mắt Chung Việt trợn lên, thẳng tắp nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của văn sĩ trước mắt: “Nhờ phúc của Tam đương gia.”

Tam đương gia cười khẽ sửa lại: “Không dám, là tâm ý của Đại đương gia.”

Như vậy liền thừa nhận! Chung Việt nắm chặt hai tay, trong lòng càng tức giận.

Phụng lệnh Lạc Vân Phóng, gã mang theo người tiến vào Thanh Châu quan sát thám thính. Mọi thứ đều giống như Yến Khiếu đã nói, ải Võ Vương ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu tụ tập. Từ đao khách râu quai nón kiêu ngạo ở tái ngoại, dị tộc lãng nhân cạo đầu vẽ hoa văn đồ đằng quỷ dị, giang hồ thổ phỉ bộ mặt dữ tợn hung ác…. đến cả sòng bạc dưới hầm ngầm tối tăm oi bức trong thôn, gã thậm chí còn gặp qua vài tên cường đạo đang bị triều định Đại Lương dán thông cáo treo thưởng.

Xưa kia khi mới vào ải Võ vương, lão thủ lĩnh Cửu Nhung nhất định đã hao tổn không ít tâm tư. Không giống các bộ ở quan ngoại, hai châu vẫn tiếp tục duy trì theo chế độ Đại Lương, thiết lập châu phủ. Sau khi lão thủ lĩnh qua đời, Cửu Nhung yếu thế, các bộ còn lại rục rịch, nhân cơ hội này đều xếp nhân mã vào quan nội. Vì thế tình thế hai châu Linh, Thanh cũng theo đó hỗn loạn, các thành các trấn đều có kẻ xưng bá, khắp nơi thế lực sóng ngầm mãnh liệt, rồi lại vì thực lực có hạn, chỉ có thể chiếm được một góc nhỏ, không thể nhất thống toàn bộ lực lượng.

Càng là nơi rối ren phức tạp, càng có thể đục nước béo cò. Đây là cơ hội trong miệng Yến Khiếu.

Chung Việt ở châu phủ Thanh Châu tại thành Tê Phượng ngây người mười ngày, thường đi đến các tửu quán náo nhiệt thám thính tin tức. Chưởng quầy của tửu quán là một nữ tử dị vực eo quấn đầy trang sức, thích xuyên quần thụng sa mỏng hồng sắc, lộ ra chút eo nhỏ tuyết trắng, con ngươi xanh biếc yêu dị như mắt mèo. Nàng thích tìm Chung Việt nói chuyện phiếm, cất giọng Trung Nguyên không thuần thục nói đến yểu điệu thấu xương: “Đại gia muốn đi?”

Chung Việt tự xưng là thương nhân tơ lụa từ Giang Nam tới: “Mua bán không thành, ở lại đây chỉ e đói chết.”

Nữ chưởng quầy nửa tin nửa ngờ, một đôi mắt xanh đến có thể chìm vào trong nước như có như không nhìn gã.

Chung Việt tự nhiên hào phóng cùng nàng đối diện. Nàng chớp mắt mấy cái, lắc lắc eo nhỏ mềm mại, từ sau bàn sổ sách cao cao thướt tha đi ra, cước bộ uyển chuyển, tựa như đang múa.

Chung Việt nhướng mày: “Phu nhân có gì muốn dặn dò?”

“Không có, không có, chỉ là muốn hỏi một chút…” Nàng cách chiếc khăn hồng thêu kim tuyến che mặt “khanh khách” cười duyên, kiêu ngạo mà ưỡn bộ ngực căng phồng: “Nữ nhân trung nguyên các ngươi, so với ta có đẹp hơn không?”

Thả lỏng một chút, Chung Việt vuốt cằm “ha ha” cười to, đang muốn mở miệng, nàng bỗng nhiên lại tiến thêm một bước, bộ ngực căng tròn mềm mại gần như áp vào ngực gã. Làn gió thơm mát đập vào mặt, âm điệu mềm nhẹ dịu dàng yểu điệu ở bên tai vang lên: “Còn có, Đại công tử của các ngươi đâu? Y đẹp hơn, hay là ta đẹp hơn?”

Người đời thường nói một câu thấm thía rằng, làm người chớ nên giả bộ này kia, giả bộ nhiều sẽ bị sét đánh.

“Ầm vang ——” một tia sấm sét, thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu Chung Việt.

Gã vội đẩy nàng ra rồi lui về sau một bước dài, tươi cười trên mặt biến mất sạch sẽ, trong lòng ngầm toả ra ba phần sát ý: “Phu nhân có ý gì?”

“Ngươi nói xem?” Nàng đưa tay lên ngực phủi phủi, chớp mắt đã biến thành thiếu nữ thanh thuần vô tội nhất trên đời. Một đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển, ý bảo gã ngẩng đầu nhìn lên xà ngang trên đỉnh đầu.

Trên xà ngang thô to giữa nhà, sát góc có khắc một đồ án nhợt nhạt. Nếu không có người cố ý chỉ dẫn, người bình thường sẽ dễ dàng xem nhẹ mà bỏ qua.

Chung Việt vận đủ thị lực, ngưng thần nhìn lại, rõ ràng là biểu tượng “trùng thiên phi yến”.

Bên tai tiếng sấm càng vang, thân hình nhịn không được hơi hơi lay động. Ngực Chung Việt nghẹn lại, chỉ cảm thấy tựa như có một vực sâu vạn trượng, cả trái tim rơi nhanh xuống dưới.

Nữ chưởng quầy xinh đẹp che miệng tươi cười, vừa lòng nhìn từng tia huyết sắc trên mặt gã bị rút đi: “Hắn nói, chờ đến khi ngươi đi thì nói cho ngươi biết. Ha hả, nam nhân trung nguyên các ngươi mỗi người vừa xinh đẹp lại vừa thú vị nha.”

Không biết tại sao, nhìn vào đôi mắt xanh biếc của nàng, Chung Việt lại nhớ đến Tam đương gia của Khiếu Nhiên trại. Mấy tháng trước, trong phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại, hắn cũng dùng cây quạt che nửa gương mặt như vậy, cong hai mắt nhìn gã cười cười, tươi cười mờ ảo, ẩn giấu ba phần thương xót. Tựa như….. lúc này.

“Vui đùa mà thôi, Chung đại nhân đừng tức giận.” Nói mới thật nhẹ nhàng, trong đó lại không có nửa phần thành ý.

Đám sơn phỉ ngang tàn nghèo kiết hủ lậu này!

Trong phòng, Yến Đại đương gia cũng đang liên tục nhận lỗi: “Ta nói nè, ngươi đừng không để ý tới ta. Đến, cười một cái, đừng nghiêm mặt như lão nhân nữa.”

Lạc Vân Phóng một lần nữa nén xuống xúc động muốn nhấc chân rời đi, hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng: “Quán cơm, tửu quán, trà lâu, sòng bạc… Đều là nơi dễ dàng thu thập tin tức lại có thể che giấu tai mắt rất tốt.”

Trên đường trở về, Chung Việt đặc biệt chú ý, từ Thanh Châu đến Linh Châu, một đường qua các thành trấn, đều có ấn ký phi yến, trong đó quán cơm ven đường không mấy thu hút cùng tửu quán là chiếm đa số, ngoài ra còn có trà lâu sòng bạc ẩn sâu trong ngõ nhỏ, thậm chí là quầy tướng số ở đầu phố không người hay khất cái cầm trong tay cái chén bể…. Đây đều là mạng lưới ngầm của Khiếu Nhiên trại. Khó trách hắn dám ba hoa, toàn bộ Tây Bắc không nơi nào mà hắn không nắm được tin tức.

Bố trí thế này cần bao nhiêu tâm tư? Xét về thời gian chỉ sợ không phải là một ngày mà thành. Còn có nhân thủ trung thành tin cậy cùng thủ đoạn kinh doanh khôn khéo… Không ngờ tới, cũng là tên lưu manh không đứng đắn trước mắt này xem thấu nghi ngờ của y, đề xuất chủ ý phái người đi dò xét.

Người này, thì ra đã sớm có tính toán.

“Yến Đại đương gia tính toán thật tốt.” Ngay cả y cũng bị dụ dỗ rơi vào.

Vẻ mặt y đoan chính nghiêm túc, Yến Khiếu lại thản nhiên, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một bao hạt dẻ, bóc vỏ từng hạt: “Nghe ta nói ngươi không chịu tin, vậy thì chỉ có thể cho ngươi tự mình đi nhìn.”

Chẳng những khiến cho y nhìn rõ tình hình ải Võ Vương hiện nay, càng khiến y nhìn rõ thực lực ẩn sau Khiếu Nhiên trại, muốn y hiểu được Tây Bắc vương vân vân không phải là người si nói mộng.

Lạc Vân Phóng gật gật đầu: “Đại đương gia là người thẳng thắn.”

Đem tất cả vốn liếng bày ra trước mắt y, chỉ một phần trí tuệ này đã có thể thấy được hào dũng, đồng thời cũng có thể thấy được sự việc cấp bách: “Lão thủ lĩnh Cửu Nhung qua đời tính ra đã qua một đoạn thời gian, nghe nói Ân thái hậu Cửu Nhung đang giúp thiếu đế trọng chưởng triều chính.”

Cô nhi quả phụ bốn chữ treo bên miệng người Đại Lương từ trên xuống dưới bao nhiêu năm qua, mỗi khi nhắc tới man tộc tại quan ngoại Võ Vương, đầu tiên nghĩ đến không phải là nhiều năm trước bọn họ hốt hoảng bỏ chạy vào nam, mà là vở diễn cẩu huyết lâm đầu khổ tình này ở hậu viện nhà người ta. Lại không biết, nhân thế tháng năm vô tình, núi sông vẫn còn chỉ riêng người là không nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi). Thời gian qua nhanh (), năm tháng vội vã, đứa trẻ ngây thơ ngày trước đã trưởng thành thành thiếu niên anh hùng cao lớn, giai nhân yêu kiều nhu nhược thuở nào cũng đã xuyên phượng bào buông rèm chấp chính.

()Nguyên văn: Bạch câu quá khích: thời gian như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa.

Đầu năm nay, thiếu chủ Cửu Nhung trốn tránh chấp chưởng quyền hành, quyết đoán sửa lại tập tục man di, phỏng theo đế chế trung nguyên, vào đầu mùa hạ tại Cửu Nhung thành Trục Nhật đăng cơ xưng đế. Phong hào thành Xích, tự xưng Xích đế. Lại tôn sinh mẫu Ân thị thành thái hậu, bởi vì thiếu đế còn nhỏ, quần thần cầu xin thái hậu thượng triều phụ chính. Nữ tử tham gia vào chính sự, chớ nói mười sáu bộ ở Tây Bắc, nếu rơi vào tai người Đại Lương cũng sẽ bị nước miếng của ngôn quan dìm chết. Cửu Nhung từ trên xuống dưới người người cúi đầu, cũng coi như là đệ nhất thiên cổ kỳ văn.

Bên kia người mới cảnh tượng mới, sau khi nghiêm túc chỉnh đốn toàn bộ triều chính, lập tức quay đầu thương bắt đầu thu thập những kẻ không tuân lời, sau lại chuyển mũi đao loang loáng hướng về dê béo Đại Lương. Lại nhìn bên chúng ta mà xem, cái người đang ngồi trên long ỷ ở kinh thành phía nam kia… Phải, mới vừa lập một hậu phi còn nhỏ tuổi hơn cả nữ nhi nhà mình, thể trạng rất tốt, hoàng gia khai chi tán diệp là không cần lo lắng, còn về những chuyện khác, cũng đừng trông mong gì.

“Kỵ binh Cửu Nhung vốn dũng mãnh, trước mắt lại xuất hiện Thích Tướng quân dũng mãnh thiện chiến. Các bộ khác ở Tây Bắc chỉ sợ đều không phải là đối thủ của gã, nhất thống quan ngoại chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.” Đưa mắt nhìn ra quan nội, có thể ngăn được kỵ binh Cửu Nhung chỉ có Yến gia. Nhưng thi cốt trên dưới hơn ba trăm nhân khẩu Yến gia sớm đã hóa thành tro. Về phần Diêu gia thay thế, tuy rằng cũng là con cháu binh gia, nhưng luận về dũng cảm mưu trí, thủy chung phải nhường Yến gia một bậc. Nhi tử đông đúc, nhưng đều là tài trí bình thường lý luận suông, chỉ duy có Thập Tam công tử từ nhỏ được ca tụng là “Thần đồng”, cố tình trời sinh lại là một cái ấm sắc thuốc. Thân thể nhỏ bé bệnh tật liên miên, nếu không có người đỡ thì ngay cả đi cũng không được, càng đừng nói đến vũ đao lộng thương.

Nói đến nói đi, vẫn là câu nói mà Điền sư gia mỗi ngày đều treo ở bên miệng kia, hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết. Người ta minh quân lương tướng binh hùng mã tráng, lại nhìn bên mình còn đang ngươi viết thơ mắng ta xuất thân thấp hèn, ta muốn dâng tấu chương nói ngươi vô dụng chỉ biết mang đôi hài nhỏ tại cung vàng điện ngọc chơi đùa. Đều là vi nhân quân vi nhân thần, người cùng với người chính là chênh lệch lớn như vậy.

“Nếu nội loạn mười sáu bộ ở Tây Bắc bình ổn, thời cuộc hỗn loạn tại Thanh, Linh hai châu cũng liền thuận thế giải trừ. Như vậy, việc kinh doanh buôn bán của Yến Đại đương gia sợ là không dễ nữa.” Không phải không dễ, quả thực là muốn làm mà không được. Khổ tâm tìm cách bố trí nhiều năm như vậy, một khi bị huỷ trong chốc lát, đừng nhìn hắn hiện tại có vẻ như không có việc gì mà lột hạt dẻ, trong lòng chỉ sợ đã sớm lo lắng đến như thiêu như đốt.

Con cháu thế gia ngay cả nói chuyện cũng kế thừa gia huấn, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, âm điệu vững vàng hiển lộ gia giáo. Đến Lạc Vân Phóng đây, càng là ngữ điệu không nhanh không chậm, vô hỉ vô bi, nghe không ra nửa điểm phập phồng: “Còn có một việc, Yến Đại đương gia trong lòng nên rõ ràng, quán cơm tửu quán của ngươi cho dù trải khắp Tây Bắc, Yến Khiếu vẫn chỉ là Yến Khiếu, chỉ là một sơn phỉ trên núi Long Ngâm, không ra được bên ngoài.”

Trên đời này không công bằng nhất, làm người tức giận nhất, chính là hai chữ “danh phận”. Cái gọi là danh phận gì đó, chính là nếu người ngồi trên Kim Loan điện uy phong bát diện là chân long thiên tử, thì văn thần võ tướng đứng ở long đình phía dưới sẽ tự giác cúi đầu thu mắt đứng chỉnh tề. Một cái sơn phỉ cường đạo như ngươi thì chỉ có thể cụp đuôi trong khe núi ngoan ngoãn làm ổ, đây gọi là danh phận. Quần hùng tranh bá tại ải Võ Vương nhiều năm như vậy, nhưng lại không có một kẻ nào dám tiên phong đi đầu, thực lực có hạn là thứ nhất, vô cớ xuất binh mới là mấu chốt. Khắp thiên hạ đều là vương thổ, một cái phỉ khấu muốn mưu toan chiếm cứ một nơi, không cần nhọc người bên ngoài động thủ, thiên tử Đại Lương cùng vị mới xưng Xích Đế ở Cửu Nhung kia sẽ đem ngươi giày vò đến chết.

“Không có danh hào, ngươi chưa động tay, tội danh đại nghịch bất đạo đã phủ trên đầu ngươi, ngươi không đảm đương nổi. Nhưng ta bất đồng, ta là Đốc quân Bình Châu, bách tín Bình Châu đã bị man di quấy nhiễu quá lâu, ta xuất binh thu hồi hoàng thổ đã mất, đương nhiên. Hoặc là, bốn chữ loạn, thần, tặc, tử này, ngươi thật sự muốn treo trên đầu sao?” Y tận lực tăng thêm ngữ khí, người đang lột hạt dẻ ở đầu kia rốt cục thay đổi sắc mặt, trong con ngươi tựa như có vụn băng, âm âm lãnh lãnh bắn về phía Lạc Vân Phóng. Lạc Vân Phóng vừa lòng nhìn khuôn mặt hắn đột nhiên cứng ngắt. Vừa nghĩ tới bộ dáng Yến Khiếu vô cùng đau đớn bi thảm, giọng nói của y liền ngừng không được cao lên, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, “Chiến trường chém giết không giống với các ngươi ngày thường tiểu đánh tiểu nháo, ngươi ngầm đem mạng lưới mở rộng thật lớn, nếu cứng đối cứng, có thể điều động nhân mã bao nhiêu? Quân lính Đại Lương dù không hùng mạnh nhưng chỉ luận nhân số cũng có thể hơn phỉ trại nho nhỏ của ngươi gấp trăm lần, ta nói có đúng không? Yến Đại đương gia, ngươi không có, nhưng ta có. Cho nên, nói là ta tìm ngươi, không bằng nói, phải là ngươi cầu ta.”