Phi Hành Tinh Cầu

Chương 45



Lúc Diệp Tịch Vụ thấy điện thoại bị người giật đi cũng không hoảng loạn quá. Thầy Hà đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng, dường như không bị thương nặng, có điều vẫn lầm bầm, chắc là không thoải mái lắm.

Vài gã đàn ông Diệp Tịch Vụ không nhận ra. Anh ráng nhớ lại một phen, mấy lão già bảo thủ bên Giản Thế trông không giống thế này. Trong đám người kia có một người thoạt nhìn rất trẻ, bề ngoài có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, mặt mũi rất quen.

“Mang hai người họ vào nhà.” Người trẻ tuổi nhất trông rất quen kia đang ra lệnh. Những người khác nghe lệnh cậu ta, kéo Diệp Tịch Vụ và thầy Hà vào trong biệt thự.

Ánh mắt Diệp Tịch Vụ vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào mặt thanh niên trẻ tuổi.

Tựa hồ người kia chú ý tới ánh mắt của anh, cũng quay đầu lại nhìn Diệp Tịch Vụ. Ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương quan sát Diệp Tịch Vụ một phen rồi rời tầm mắt đi chỗ khác.

“Nhìn cái gì?” Một người trong đó quát Diệp Tịch Vụ, mặc dù ngoài miệng bọn họ hung dữ nhưng động tác không quá thô lỗ, lúc vội vàng kéo Diệp Tịch Vụ vào cửa cũng chỉ dám cứng rắn lôi thầy Hà, còn Diệp Tịch Vụ thì không dám đụng.

Tỉnh táo lại sau khi bị trói vào biệt thự, thầy Hà bị dọa đến luống cuống, Diệp Tịch Vụ phải trấn an ông trước.

Đám bắt cóc để lại vài người trông hai người họ. Sau khi ước lượng thể trạng một chút thì Diệp Tịch Vụ không dám chắc chắn có thể quật ngã được không. Quan trọng nhất là thầy Hà cũng ở đây, nếu chỉ có một mình anh thì đã dễ giải quyết.

“Mục tiêu của mấy người là tôi phải không?” Diệp Tịch Vụ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được đám người này là do Ôn Uyển Hồng hoặc Giản Chung Khai phái tới, còn về mục đích của bọn họ, chắc cũng chỉ có liên quan đến Giản Tinh Lai.

Trên lý thuyết, chỉ cần không trực tiếp hướng tới Giản Tinh Lai thì thế nào Diệp Tịch Vụ cũng có thể tiếp nhận. Dù sao anh da dày thịt béo, tâm lý vững vàng, chuyện đáng ghê tởm thế nào cũng không ghê tởm được anh. Giản Tinh Lai thì không, vất vả lắm người ta mới moi tim móc phổi ra với anh, giờ mà lại quay lại như trước thì Diệp Tịch Vụ phải khóc với ai bây giờ?

Thật ra chỉ cần nghĩ thông suốt được vấn đề này, Diệp Tịch Vụ liền trở lên tương đối bình tĩnh.

Đại khái đám bắt cóc này chỉ chủ trương nhắm đến tiền, không nhắm đến mạng. Mặc dù lúc đầu đánh thầy Hà ngất xỉu nhưng chỉ vì muốn lấy chìa khoá thôi. Diệp Tịch Vụ thấy kế hoạch của tụi này cũng thông minh đấy, biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, trói hai người tại nơi bình thường hay tới, kẻ đến người đi làm việc nhưng lại không dễ dàng bị phát hiện ra.

Người trẻ tuổi nhất trong đám bắt cóc đã ra ngoài, Diệp Tịch Vụ không biết cậu ta đi đâu, không thể làm gì khác hơn là thử hỏi người bên cạnh: “Đại ca của mấy cậu đâu?”

Lúc đầu chẳng ai để ý đến anh, mãi đến khi anh hỏi nhiều lần mới có người không nhịn được trả lời: “Mày hỏi nhiều thế làm gì? Thành thật chút đi.”

Diệp Tịch Vụ bất đắc dĩ cười bảo: “Tôi thành thật lắm mà, chỉ tò mò cậu kia đi đâu thôi, trông cậu ta rất giống bạn tôi.”

Đám bắt cóc nhìn thoáng qua anh, biểu cảm hơi quái dị, vừa che giấu ghét bỏ vừa hiếu kỳ hỏi: “Bạn mày? Hay bạn trai mày?”

Diệp Tịch Vụ ngẩn người, tốt tính bảo: “Cậu kia và Giản Tinh Lai quen nhau à?”

Đám bắt cóc cười xấu xa: “Đâu chỉ quen biết, còn là người một nhà kia kìa.”

Diệp Tịch Vụ hơi mở to mắt, biểu cảm của anh có chút kinh ngạc, nhất thời khó phân biệt thật giả lặp lại một lần: “Người một nhà?”

Hình như đối phương không định nói thêm nữa, phất tay, ra hiệu mang Diệp Tịch Vụ lên tầng.

Thầy Hà chưa trải ra cuộc chiến nào thế này, sợ phát khiếp. Diệp Tịch Vụ đỡ ông lên tầng hai, đương nhiên đám bắt cóc cũng thấy hoa Giản Tinh Lai trang trí trên trường. Dường như vài tên bắt cóc cảm thấy ghê tởm nên biểu cảm hơi quái lạ.

“Tìm xem có hòm thuốc nào không.” Diệp Tịch Vụ mặc kệ người khác nghĩ thế nào. Chỗ bị thương của thầy Hà cần được băng bó, anh phải để ý.

Đại khái mấy tên bắt cóc ngại anh phiền, thế mà thật sự để một người đi tìm hòm thuốc. Nhưng tìm một lượt mà không thấy, chẳng còn cách nào khác, người nói chuyện với anh lúc nãy phải gọi điện đi, có lẽ là báo người bên ngoài mua về.

Thầy Hà đã bình tĩnh hơn nhiều, điện thoại của ông cũng đã bị lấy đi từ lâu, biểu cảm coi như trấn định, vừa vờ đau đớn lầm bầm vừa nháy mắt với Diệp Tịch Vụ.

Ban đầu Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu ra sao, mãi tới khi nhìn theo ánh mắt thầy Hà đến đồng hồ đeo tay của anh.

“…” Người có tiền dường như luôn thích làm vài thứ trên đồng hồ. Diệp Tịch Vụ nghĩ sau này anh cũng nên đi làm một cái, miễn cho gặp lại loại tình huống này.

Thầy Hà cứ như vậy diễn “khó chịu” suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thanh niên ra ngoài cũng đã về.

Diệp Tịch Vụ nhìn anh ta đi đến, ánh mắt không nhịn được nhìn theo điện thoại đối phương. Thanh niên kia có vẻ không quan tâm anh nhìn, cầm túi thuốc đi tới trước mặt anh.

“…” Đối phương không nói lời nào, chỉ đưa túi đến trước mặt Diệp Tịch Vụ.

Lúc nhận, Diệp Tịch Vụ nói một tiếng “cảm ơn” rồi tìm bông băng thuốc đỏ trong túi. Thanh niên kia cũng rất cẩn thận, còn mua cả tăm bông. Diệp Tịch Vụ bèn tận dụng triệt để, cẩn thận xử lý vết thương do té ngã của thầy Hà.

Trong mấy phút đồng hồ này, không một ai lên tiếng, mấy tên bắt cóc đều cách rất xa, trên sô pha chỉ còn thầy Hà, Diệp Tịch Vụ và cậu thanh niên trẻ tuổi kia. Người phía sau lặng lẽ nhìn Diệp Tịch Vụ bôi thuốc. Trong ánh mắt chẳng có gì kì lạ nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Diệp Tịch Vụ cảm giác hơi mất tự nhiên.

Thầy Hà được bôi thuốc xong liền vờ yếu ớt nửa nằm trên sô pha. Giữa chừng, cậu thanh niên ra ngoài nghe điện thoại, khi trở về sắc mặt không được tốt lắm.

“Anh lên tầng với tôi.” Cậu ta đột nhiên quay sang Diệp Tịch Vụ gọi.

Dĩ nhiên thầy Hà không muốn Diệp Tịch Vụ rời khỏi tầm mắt mình, lập tức lớn tiếng rên rỉ: “Ui chao… Hình như có chỗ không băng kỹ rồi…”

Diệp Tịch Vụ vừa định ngồi xuống thì cậu thanh niên đã gọi một tên bắt cóc đến: “Băng lại cho ông ấy đi.”

Thầy Hà: “…”

Lúc theo cậu thanh niên đến tầng ba, Diệp Tịch Vụ thấy hoa mình mang lên lúc trước, ánh mắt cậu thanh niên cũng nhìn theo.

“Anh ta tặng cho anh à?” Đối phương hỏi.

Diệp Tịch Vụ gãi mặt, hơi ngượng ngùng “Ừm” một tiếng.

Cậu thanh niên nhìn anh: “Lên tầng đi.” Cậu ta nói, “Tôi phải chụp một tấm ảnh của anh.”

Diệp Tịch Vụ hơi khó hiểu: “Chụp ảnh gì?”

Cậu thanh niên: “Ảnh báo cáo kết quả công việc.”

Dừng một chút, cậu ta tiếp tục bảo: “Chụp cho Ôn Uyển Hồng và Giản Chung Khai xem.”

“…” Diệp Tịch Vụ quả thật không ngờ cậu ta lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, hơn nữa nghe cái giọng này hơi là lạ, lại thêm mặt mũi cậu ta…

Diệp Tịch Vụ ho khan một tiếng, không nhịn được, hỏi dò: “Rốt cuộc cậu là…?”

Cậu thanh niên bước lên cầu thang. Tầng ba đến tầng bốn cao hơn các tầng trước một chút. Cậu ta đứng giữa cầu thang, xoay người, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Diệp Tịch Vụ.

“Tôi là con trai Ôn Uyển Hồng.” Ngũ quan sắc nét, không cảm xúc của cậu thanh niên chìm một nửa trong bóng tối, cậu lạnh nhạt bảo, “Giản Tinh Lai, là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi.”