Phi Hành Tinh Cầu

Chương 33



Khi Giản Tinh Lai từ nhà cũ quay về thì đã là chạng vạng tối, sau đó Hoàng Đoá Đoá gọi lại cho hắn, thái độ muốn nói lại thôi, còn Giản Tinh Lai lại rất bình tĩnh.

“Cô yên tâm, ông tôi sẽ không ép buộc cô phải gả cho tôi đâu.” Chẳng biết có phải Giản Tinh Lai đùa không mà nửa giả nửa thật nói như vậy qua điện thoại.

“…” Hoàng Đoá Đoá nổi một tầng da gà đầy tay, cô cạn lời bảo, “Nói cứ như ép anh lấy em cũng…”

Giản Tinh Lai bật cười: “Cô còn chưa tỉnh à? Mơ mộng gì đây.”

Hoàng Đoá Đoá phì phò: “Tiên sư, có đánh chết tôi cũng không gả cho anh!”

Giản Tinh Lai không lên tiếng, hắn đang từ dưới hầm đi lên, ngẩng đầu một cái liền thấy khoảnh sân nhà ngập tràn ánh hoàng hôn, phía xa xa là ánh đèn vàng ấm áp của nhà kính trồng hoa, Diệp Tịch Vụ ngồi xổm cạnh lều kính, anh mặc một chiếc áo cộc tay, lộ ra cánh tay với những đường nét rõ ràng, đang đeo găng tay xử lý bùn đất, hình như nhận ra ánh mắt của Giản Tinh Lai nên anh quay đầu, thoáng ngây người một chốc mới nở nụ cười.

Giản Tinh Lai cầm điện thoại, không quan tâm đến Hoàng Đoá Đoá nói gì nữa: “Tôi cúp trước.”

Hoàng Đoá Đoá “này” mấy tiếng nhưng tín hiệu đã bị ngắt một cách đầy phũ phàng.

Diệp Tịch Vụ từ nhà kính trồng hoa đi ra, vừa đi vừa khoác áo khoác, thanh âm xán lạn: “Cậu về rồi à?”

Giản Tinh Lai nhìn anh: “Anh đang làm gì đấy?”

“Đang trồng hoa.” Diệp Tịch Vụ trả lời, dường như anh không định hỏi Giản Tinh Lai vừa đi đâu về, chỉ hỏi, “Đói chưa?”

Thật ra Giản Tinh Lai không đói lắm nhưng vẫn theo Diệp Tịch Vụ vào nhà, đàn ông độc thân không quá giỏi nấu nướng, Diệp Tịch Vụ chỉ tuỳ tiện nấu, còn thành quả thì cũng được xem là đạt tiêu chuẩn, trước giờ Giản Tinh Lai luôn kén ăn nhưng Diệp Tịch Vụ nấu thì hắn không có ý kiến gì, sau khi ăn xong hai người khui một chai rượu.

“Cậu đừng uống.” Diệp Tịch Vụ đưa lon coca cho hắn, rất nhiều người ngoài không biết, Giản Tinh Lai bị dị ứng rượu nặng, cũng là hệ quả từ sau vụ bắt cóc kia.

Liên hoan tốt nghiệp hắn không uống một giọt rượu nào, và điều làm nhiều nhất là hỏi thăm Diệp Tịch Vụ đã đi đâu.

“Sau đó em đi tìm anh.” Giản Tinh Lai lắc coca trong tay, chợt bảo, “Đến thành phố W.”

Diệp Tịch Vụ mở nắp chai rượu, anh hơi ngạc nhiên: “Khi nào?”

Giản Tinh Lai: “Lúc anh đến Vân Nam nhập hàng.”

Diệp Tịch Vụ nhớ lại, lúc đó anh và mẹ mình Chung Oánh đang nhắc đến việc chuyển đổi công ty, sau khi giải tán cơ cấu công ty trước đó thì đến Vân Nam ngây ngốc cũng đến nửa năm. Năm ấy, điều anh lo nhất là phía “ông chủ cũ” đến làm loạn, sau khi thương lượng thỏa đáng với nhà cung cấp mới một lần nữa, anh vội vội vàng vàng chạy về nhà nhưng Chung Oánh không đề cập một câu một từ nào đến những trắc trở sau khi anh rời đi.

“Lúc đó anh giải tán công ty của ba mình.” Giản Tinh Lai uống một hớp coca, chậm rãi bảo, “Bên chú bác kia có thành kiến rất lớn với anh.”

Diệp Tịch Vụ cau mày, chính anh cũng không muốn nhắc tới những chuyện cũ này, ai cũng có những khi nghèo túng khốn đốn, anh không ngại cho bất kỳ ai xem vết thương của mình, chỉ có duy nhất Giản Tinh Lai ngoại lệ.

Hệt như chàng trai ra sức giữ hình tượng trước mặt cô gái chàng ta yêu, đội trời đạp đất, bị thương hay chịu khổ cũng muốn hiên ngang đứng vững như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, phảng phất như ngàn quân vạn mã.

Giản Tinh Lai nhìn thoáng qua anh: “Mấy người chú bác anh nói anh không ra gì.”

“…” Diệp Tịch Vụ không ngờ tới chuyện này, anh hơi dở khóc dở cười, do dự một chốc, vẫn không nhịn được hỏi, “Bọn họ nói thế nào?”

Giản Tinh Lai: “Nói anh là thằng ăn cháo đá bát, vô lương tâm, còn thiếu nợ, hỏi em có phải anh cũng vay tiền em không, còn nói anh chạy đến Vân Nam trốn nợ, ba mẹ cũng không cần.”

Diệp Tịch Vụ rất ít khi nổi giận nhưng không phải anh không nóng nảy, anh hừ một tiếng, lạnh lùng bảo: “Đúng như bọn họ nói.” Anh uống một ngụm rượu, như chợt nhớ ra điều gì, nhìn Giản Tinh Lai hơi cứng đờ hỏi, “Chắc cậu sẽ không tin chứ?”

Giọng Giản Tinh Lai bình tĩnh: “Tin một nửa, em trả tiền giúp anh.”

Diệp Tịch Vụ: “…”

“Hơn nữa quả thật em không liên lạc được với anh, tuy rằng anh không nợ tiền em.” Giản Tinh Lai mặt không đổi sắc bảo, “Nhưng anh cũng xem như chạy trốn thật.”

Diệp Tịch Vụ túm tóc mình, rên rỉ mấy tiếng mắng cả chục câu chửi thề, anh đứng phắt lên tìm danh bạ điện thoại, không tìm thấy người lại gọi cho Chung Oánh hỏi, chất vấn từng kẻ một năm ấy Giản Tinh Lai đã đưa cho bọn họ bao nhiêu tiền.

“Đưa điện thoại cậu đây cho anh.” Có vẻ là đã bị chặn, Diệp Tịch Vụ giận điên người, “Phải đòi tiền về cho cậu.”

Giản Tinh Lai ngồi im bất động: “Mấy đồng lẻ thôi, em không để ý.”

“Anh để ý.” Diệp Tịch Vụ chỉ vào hắn, “Còn có, anh không trốn, nếu anh trốn thật thì anh trở lại làm gì?!”

Anh nói xong lời này, chợt yên tĩnh lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Giản Tinh Lai đang ngồi im bất động, cuối cùng biểu cảm thay đổi mấy lần, mở miệng nhưng không biết nên giải thích điều gì.

Giản Tinh Lai cười khẽ, hắn chống hai tay lên bàn, cúi người, đến gần mặt Diệp Tịch Vụ, ánh mắt như lưỡi rắn, rõ ràng lại chậm rãi “liếm” qua ngũ quan trên gương mặt người đàn ông.

“Tại sao anh lại trở về?” Giản Tinh Lai hỏi, “Năm ấy em tin lời bọn họ nói, tin anh là kẻ vô lương tâm, là phường lừa gạt, em tin nhiều năm như vậy rồi anh lại trở về.”

Ánh mắt Diệp Tịch Vụ phức tạp, anh há miệng mấy lần, nói một chữ “Anh” nhưng không còn lời nào tiếp nữa.

Giản Tinh Lai kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu mới tiếp tục nói: “Biết tại sao em để anh vào ván cờ Giản Thế không?”

Diệp Tịch Vụ cảm thấy môi Giản Tinh Lai sắp chạm vào mình, mỗi lần hít thở phảng phất như hoà quyện với vị mặn ngọt lẫn trong axit cacbonic*.

*H2CO3 dùng trong sản xuất coca

“Em cho anh tiền, khiến anh nợ em, anh muốn gì em cũng cho anh.”

“Nếu anh còn tiếp tục chạy mất, anh sẽ giống như lời bọn họ nói, là loại người lừa gạt, vô lương tâm.”

Giản Tinh Lai giơ tay, hắn chầm chậm nắm lấy cổ Diệp Tịch Vụ, trầm giọng bảo: “Như vậy, em có thể cam lòng, giết anh.”

Loại chuyện giết người này chẳng phải điều gì quá đáng sợ với Giản Tinh Lai, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu như hiện tại hắn cũng bị bắt cóc giống như năm ấy, hắn nhất định có thể giết Giản Chung Khai và Ôn Uyển Hồng không chút do dự.

Nhưng Diệp Tịch Vụ thì khác.

Lần đầu tiên Giản Tinh Lai có sát ý với Diệp Tịch Vụ là trong nháy mắt khi hoa trong lọ thuỷ tinh rơi xuống đất.

Hắn không sao hình dung được loại cảm giác này, hắn cảm tưởng như mình chính là chiếc lọ vỡ vụn kia, hắn biết tính chiếm hữu của mình với Diệp Tịch Vụ không phải bình thường, vậy nên nếu Diệp Tịch Vụ phản bội hay làm tổn thương hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?

Anh tốt với hắn như vậy nếu có một ngày không còn tốt nữa thì hắn phải làm sao bây giờ?

Vô số câu hỏi làm sao bây giờ đều không có đáp án, gương mặt ba mẹ, gương mặt Diệp Tịch Vụ, chúng chồng chéo lên nhau, cuối cùng biến thành một chiếc gương.

Trong gương, Giản Tinh Lai thấy chính mình năm tám tuổi, đang ôm thỏ.

“Giết anh ấy.” Giản Tinh Lai nghe chính mình nói, “Giết anh ấy, anh ấy sẽ là của mày mãi mãi, sẽ không phản bội mày, cũng không thể làm tổn thương mày.”