Phi Hành Tinh Cầu

Chương 21



Thật ra Diệp Tịch Vụ không muốn giống người đàn ông trung niên cô đơn không có chuyện thì tìm chuyện nói liên tục với Giản Tinh Lai, chỉ là hơi không kiềm chế được bản thân, đối mặt với đối phương không tự chủ được nói nhiều hơn, có đôi khi nghĩ lại, thích và để tâm có lẽ chính là những thứ đơn giản như vậy, không giấu được nụ cười, không giấu được lời nói, không giấu được ánh mắt, cũng không giấu được trái tim.

Nếu không hiểu rất rõ Giản Tinh Lai, dựa theo rất nhiều cách làm và thái độ của Giản Tinh Lai thì dù là ai cũng rất dễ làm người ta hiểu lầm, thời đại học, hồi đầu Diệp Tịch Vụ từng có ảo giác rằng mình và đối phương đều có cảm tình với nhau chỉ là không nói toạc ra mà thôi, nếu không ngại vì hoàn cảnh xung quanh mà anh chưa vội bày tỏ tình cảm, thì có lẽ sau này đã có rất nhiều phiền phức và xấu hổ rồi.

Rửa bát xong Diệp Tịch Vụ lên tầng hai, anh không vội về phòng, vừa ngẩng đầu liền thấy đèn trên trần gần hành lang sáng lên.

Giản Tinh Lai đang bơi trên bể bơi tầng ba.

Cơ thể người đàn ông như một chú cá điêu luyện, lướt qua trần nhà trong suốt nơi lầu hai, ánh đèn phản chiếu những gợn sóng thành những vệt sáng loang lổ trên vách tường, Diệp Tịch Vụ có một loại lỗi giác rằng người cá đang đùa nghịch trong làn nước trên đầu mình.

Anh ngẩng đầu thưởng thức đường cong cơ bụng Giản Tinh Lai, phiền não vò đầu.

Lúc này Giản Tinh Lai bơi trở về, dường như hắn đang nhìn Diệp Tịch Vụ dưới tầng, một hơi lặn xuống đáy bể, dán vào kính xoay một vòng.

Diệp Tịch Vụ khoát tay với hắn, anh vờ cười khách sáo, môi bất động thầm thì: “Đẹp thế nhỉ… Phạm quy rồi đấyyy…”

Bể bơi tầng ba chiếm một nửa diện tích, phần rìa nối liền với cửa kính sát đất, nóc nhà được thiết kế có thể mở một nửa vòng tròn, bởi vì không có ranh giới nên cảm giác như có người đang bơi giữa trời đêm.

Thiết bị ngắm sao của Giản Tinh Lai chiếm nửa diện tích còn lại, kính khúc xạ cao cấp nhìn không khác nào sản phẩm triển lãm trong bảo tàng, sắp xếp gọn gàng.

Diệp Tịch Vụ biết tầm giá chung của các thiết bị này, không đến mức chạm cũng không dám chạm, anh nghịch một chiếc Celestron CG1400, chợt nghe tiếng Giản Tinh Lai: “Anh phải hiệu chỉnh lại lần nữa.”

CG1400

Celestron CG1400

Diệp Tịch Vụ quay sang nhìn hắn, Giản Tinh Lai chống lên thành bể nhẹ nhàng nhảy lên, hắn tiện tay cầm khăn tắm khoác lên vai, cả người ướt đẫm.

“Anh muốn xem gì?” Hắn vừa chỉnh thiết bị vừa hỏi Diệp Tịch Vụ.

Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút: “Xem mặt trăng đi.”

Thao tác Giản Tinh Lai rất nhanh, hắn bước sang một bên: “Qua đây.”

Diệp Tịch Vụ cúi người xuống, gáy anh chợt nóng, lòng bàn tay Giản Tinh Lai áp lên.

“Hướng này.” Giản Tinh Lai hơi dùng lực, Diệp Tịch Vụ có cảm giác dường như cổ mình bị giữ chặt.

Giản Tinh Lai không hề thu tay lại: “Thấy không?”

Diệp Tịch Vụ hơi mất tự nhiên, lỗ tai đỏ bừng: “Thấy rồi.”

Chẳng rõ Giản Tinh Lai vô tình hay cố ý, lúc rút tay về còn xoa gáy Diệp Tịch Vụ đôi cái.

“Anh muốn bơi không?” Hắn hỏi.

Diệp Tịch Vụ che gáy mình, ngập ngừng bảo: “Anh không mang quần bơi…”

Có vẻ Giản Tinh Lai không cho đó là vấn đề: “Anh có thể mặc của em.”

Diệp Tịch Vụ lầu bầu: “Quên đi… Anh vừa đặt Taobao rồi, chờ mấy hôm cũng được.”

Giản Tinh Lai không miễn cưỡng nữa, hắn lau khô người, mặc áo choàng tắm vào.

“Mai anh đến khách sạn với em đi.” Giản Tinh Lai nhìn Diệp Tịch Vụ bảo, “Em và ban giám đốc sẽ bàn đến dự án homestay.”

Bây giờ phần lớn những người tiên phong trong ngành khách sạn đều là những ông lớn các chuỗi độc quyền, còn có sự xâm nhập mạnh mẽ của tư bản nước ngoài vào thị trường khách sạn cao cấp, muốn sống sót trong sự cạnh tranh khốc liệt này, mà còn phải sống tốt thì có thể nói Giản Tinh Lai đang phải chịu áp lực rất lớn. 

Khách sạn Tinh Lai vốn do bố hắn là Giản Chung Khai quản lý, Giản Tinh Lai phải dùng chút thủ đoạn mới có thể đứng ở vị trí đầu khi mới ở tuổi 30, trong lòng ông lớn Giản Bạch Tú hiểu rõ những thứ xấu xa đếm không xuể trong giới nhà giàu này nhưng từ đầu tới cuối đều không can thiệp vào, cho phép Giản Tinh Lai nắm phần lớn cổ phần.

“Chịu khổ trong khổ mới là người trên người.” Một lần Giản Bạch Tú uống trà cùng cháu yêu từng cảm khái như vậy, “Tốt xấu gì Giản Chung Khai cũng là bố con, đừng quá đáng quá.”

Sắc mặt Giản Tinh Lai bình tĩnh: “Con sắp xếp chỗ dưỡng già cho ông ta ổn thoả rồi, chỉ cần không làm bậy vẫn có thể sống lâu trăm tuổi.”

Giản Bạch Tú thở dài, lắc đầu cười: “Con đấy…”

Dĩ nhiên Giản Tinh Lai biết rõ vị trí này không dễ ngồi, Giản Bạch Tú yêu thương hắn từ nhỏ mới không mong hắn nhận quyền quá sớm, nhưng đối với Giản Tinh Lai mà nói, chỉ khi hắn đứng càng cao mới càng dễ nhìn xuống kẻ dưới, kiểm soát những thứ hắn muốn kiểm soát, do đó mới không xảy ra sai sót, thoải mái ngủ ngon.

Ý định kinh doanh chuỗi homestay cao cấp Tinh Lai không phải chỉ trong ngày một ngày hai, bất đồng quan điểm giữa Giản Tinh Lai và ban giám đốc ngày càng lớn, đám người bảo thủ kia nghĩ gì trong lòng thật ra Giản Tinh Lai hiểu hết, không gì khác ngoài kiếm chút lợi lộc trong tiến trình dự án, không phải hắn không thể dung túng cho những trò trộm cắp này nhưng lòng tham con người là không đáy, hắn nhượng bộ càng nhiều, đối phương lại càng vô sỉ tiến tới.

“Về mặt công trình, FA* bên Mỹ đã xác nhận vốn đầu tư ban đầu của chúng ta hoàn toàn đủ, mà giá nhà đất ra sao các người cho rằng tôi không biết gì sao?” Giản Tinh Lai dựa vào ghế ngồi, sau khi vết thương trên đầu hắn tốt lên đã phải đi cạo trọc một phân, mặc dù vẻ ngoài rất đẹp nhưng kết hợp với kiểu tóc này luôn khiến người ta có cảm giác áp bách, “Các người kiếm trác trong đó, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng lấy nhiều hay ít phải biết cân nhắc, chó được cho ăn còn biết vẫy đuôi, còn các người thì thế nào?”

*FA (Financial Advisor): Cố vấn tài chính

Không ít người đang ngồi bên dưới lớn hơn hắn cả một thế hệ, bị chỉ thẳng mặt mắng như thế tất nhiên sắc mặt chẳng khá được, CTO* cũng không thể ngồi yên: “Không chỉ là vấn đề đất đai xây dựng.” Anh ta giải thích, “Xúc tiến marketing**, bao gồm cả thiết kế trang trí bên trong bên ngoài giai đoạn đầu, chúng tôi đã mời đội ngũ trang trí sân vườn hàng đầu trong nước đến, anh cũng thấy bản vẽ của họ rồi…”

*CTO (Chief Technology Officer): Giám đốc công nghệ

**Xúc tiến Marketing: Trong Marketing, xúc tiến là tổng hoà tất cả các hoạt động liên quan đến thương hiệu, thông tin, tổ chức, giới thiệu sản phẩm, các giải pháp kích cầu tiêu thụ nhằm hướng đến việc đạt được các mục tiêu truyền thông lớn của doanh nghiệp.

“Tôi xem rồi.” Ánh mắt vô cảm của hắn quét tới, hắn nở một nụ cười chế nhạo, thản nhiên bảo: “Đội ngũ hàng đầu trong nước? Thiết kế cái gì vậy? Phân à?”

CTO: “…”

Giản Tinh Lai: “Anh phung phí bao nhiêu tiền cho việc này tôi còn chưa tính, hay là bây giờ chúng ta thử tính xem?”

CTO lau mồ hôi, mạnh miệng nói: “Đây thật sự là đội tốt nhất tìm được rồi, nếu không anh có ý kiến gì sao?”

Giản Tinh Lai không lên tiếng, hắn vỗ tay hai cái, Chương Vị Niên đã chờ bên ngoài từ sớm, y đẩy cửa ra, làm tư thế mời, Diệp Tịch Vụ một thân quần áo chỉnh tề bước vào.

Mới sáng sớm hôm nay anh đã bị Giản Tinh Lai kéo đến một salon tóc nổi tiếng ở thành phố S, bị Tony, người có tay nghề cao nhất salon chải cho một kiểu tóc tao nhã, tóc mái được tạo hình chải hết ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn xinh đẹp của Diệp Tịch Vụ.

Giản Tinh Lai ra hiệu cho anh ngồi xuống ngay phía bên phải mình, giọng nói vững vàng giới thiệu: “Diệp Tịch Vụ, Diệp Charles, một nhà thiết kế sân vườn hàng đầu quốc tế, nghệ thuật gia cắm hoa, chuyên gia thực vật, cũng chính là người thiết kế hoa cho đám cưới con gái ông ba Hoàng, cô Hoàng Đoá Đoá, hiện đang là đại diện giám đốc văn phòng “Yêu hoa”, tôi mời anh ấy tới phụ trách tiến trình dự án thiết kế sân vườn cho homestay này.”

Mọi người: “…”

Diệp Tịch Vụ vờ trấn định lại hơi khinh thường cười, để tỏ ra khí thế “Mấy kẻ đang ngồi đều là đám gà mờ”, thậm chí anh còn cúi đầu nghịch điện thoại.

Có lẽ là lần đầu tiên thấy Giản Tinh Lai thổi phồng kinh khủng như thế, toàn thể mọi người ngồi trong phòng hội nghị bị dọa sợ lặng ngắt như tờ.

Không biết qua bao lâu, điện thoại Giản Tinh Lai chợt rung một cái, hắn cúi đầu, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn trong khung thoại wechat với Diệp Tịch Vụ.

“Có khi nào thổi phồng quá, bọn họ thấy quá đắt, sợ không mời nổi anh không?”

Giản Tinh Lai: “…”