Phi Hành Tinh Cầu

Chương 15



Diệp Tịch Vụ luôn cảm thấy tình yêu thầm kín bấy lâu nay của mình hệt như bà cụ bó chân, vừa xấu vừa lâu vậy nên anh không còn nhớ rõ nó bắt đầu từ khi nào.

Ở những năm đại học của anh, loại chuyện thích đàn ông là kinh thế hãi tục, Diệp Tịch Vụ ngây thơ mờ mịt, một lòng treo trên người Giản Tinh Lai, chờ đến khi nhận ra thì còn nhớ đâu đến thế tục, tình yêu đã bén rễ thật sâu, hoa nở khắp núi đồi từ bao giờ.

Người người đều bảo đơn phương là đau khổ nhưng Diệp Tịch Vụ lại là loại tìm niềm vui trong nỗi khổ, anh gần gũi Giản Tinh Lai, cố gắng tìm hiểu người ta nhưng chờ tới khi thật sự tìm hiểu được lại phát hiện mối tình này còn vô vọng hơn cả việc đối phương có chấp nhận hay không.

Giản Tinh Lai ỷ lại anh, là loại như chim non ỷ lại vào chim mẹ, Diệp Tịch Vụ hệt như một chiếc tổ chim ấm áp thoải mái, sự ỷ lại này không liên quan đến dục vọng hay tình yêu thế nhưng lại sâu đậm và mê muội.

Việc anh rời đi không lời từ biệt với Giản Tinh Lai, thay vì nói là tức giận chẳng bằng nói là tổn thương vì bị bỏ rơi, tựa như một ngày món đồ chơi yêu thích nơi đầu giường lớn lên cùng mình đột nhiên biến mất, chẳng có đứa trẻ nào có thể dễ dàng quên được.

Diệp Tịch Vụ càng nghĩ càng thấy mình tự tìm khổ, năm ấy sau khi cắt đứt liên lạc ngoài ý muốn, anh nên diệt cỏ diệt tận gốc, chấm dứt hoàn toàn suy nghĩ xằng bậy này mới đúng nhưng sau cùng vẫn không ngăn được mong muốn từ trong tim, vẫn quay lại nơi này.

Anh biết rõ Giản Tinh Lai thiếu hụt tình cảm nên luôn vọng tưởng bản thân có thể là người kéo đối phương ra khỏi vũng bùn.

Sắp đến hừng đông hai người mới chậm rãi quay về khách sạn, trên đường về Diệp Tịch Vụ đã lấy lại thể lực nên không còn giống người cao tuổi như lúc đi nữa nhưng anh không biết nói gì với Giản Tinh Lai nên cứ lặng yên như vậy đi suốt nửa chặng đường, thẳng đến khi Giản Tinh Lai gọi anh lại.

“Lần này quay lại thành phố S anh có tính định cư luôn ở đây không?” Giản Tinh Lai đột nhiên hỏi.

Diệp Tịch Vụ không nghĩ nhiều: “Anh chuyển công tác sang đây rồi, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện rời đi.”

Giản Tinh Lai không lên tiếng, hắn lại đi một hồi, cuối cùng dừng chân dưới ngọn đèn đường.

Diệp Tịch Vụ dừng lại theo, anh khó hiểu nhìn đối phương, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống đỉnh đầu Giản Tinh Lai, soi rõ gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn.

“Vậy anh ở đâu?” Hắn hỏi.

Diệp Tịch Vụ: “Ở văn phòng của anh.” Anh hơi dừng lại, bật cười, “Không phải cậu từng hỏi rồi à.”

Giản Tinh Lai mở miệng, hắn đổi vai đeo ba lô, một tay nắm chặt quai đeo, thong thả bảo: “Có muốn sang chỗ em ở không?”

Diệp Tịch Vụ: “?”

Giản Tinh Lai: “Em có một phòng ở Hồ Đông, cách nơi làm việc của anh không xa, hơn nữa sắp tới khách sạn bọn em có một dự án, em nghĩ chắc anh sẽ thấy hứng thú.”

Não Diệp Tịch Vụ tự động bỏ qua nửa câu đầu, hỏi thẳng sang câu sau: “Dự án gì?”

Giản Tinh Lai nhướng mày, hắn bước lên phía trước vài bước, vẫn chưa bước vào vùng tối, đứng bên cạnh Diệp Tịch Vụ, hắn cúi đầu, nhìn về phía đối phương: “Dự án thiết kế vườn cho Chuỗi Homestay Tinh Lai.”

Diệp Tịch Vụ cau mày: “Dự án này của cậu chắc phải cần người thiết kế chuyên nghiệp chứ?”

“Anh không chuyên nghiệp à?” Giản Tinh Lai hỏi ngược lại anh.

Diệp Tịch Vụ nghẹn lời, đương nhiên không đủ khiêm tốn để nói mình còn chưa đủ chuyên nghiệp rồi…

Giọng Giản Tinh Lai mang theo ý cười: “Để người khác làm em không yên tâm, dù sao ở chỗ này của em, anh là tốt nhất.”

Diệp Tịch Vụ: “…”

Anh phát hiện từ trước tới giờ đối với anh, Giản Tinh Lai chẳng khác nào bùa mê thuốc lú, chỉ một vài câu nói bình thường cũng khiến anh lâng lâng, nguyên tắc gì cũng quên sạch, vội vàng đáp ứng một đống cuộc mua bán lỗ vốn, cuối cùng không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.

Kết quả cứ mơ mơ hồ hồ như thế đến cửa khách sạn, Giản Tinh Lai ngoảnh lại nhắc nhở anh: “Đợi bao giờ về em đưa chìa khoá cho anh.”

“?” Diệp Tịch Vụ hoang mang, “Chìa khoá gì?”

Giản Tinh Lai ra hiệu: “Anh cầm là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì?”

Giờ này về phòng không ngủ được bao lâu, Diệp Tịch Vụ cài báo thức 9 giờ, Giản Tinh Lai gửi tin nhắn wechat cho anh.

“Mai anh định làm gì?” Giản Tinh Lai hỏi.

Diệp Tịch Vụ nhìn màn hình điện thoại vui vẻ hồi lâu mới trêu: “Sang “ngày mai” được 3 giờ rồi.”

Giản Tinh Lai: “Không phải khoe thông minh.”

Diệp Tịch Vụ bật cười “haha”, anh trả lời: “Anh tính đi chợ hoa một chuyến, cậu đi cùng à?”

Giản Tinh Lai: “Mấy giờ?”

Diệp Tịch Vụ: “Sau 9 giờ, ngủ thêm chút.”

Giản Tinh Lai: “6 giờ em đã dậy chạy bộ rồi.”

Diệp Tịch Vụ: “…” Ám chỉ kiểu này khác gì nói thẳng đâu, dịch ra chính là “Anh cũng nên 6 giờ dậy tập thể dục đi đừng lười nữa”.

May mà da mặt Diệp Tịch Vụ dày, anh không ngần ngại trả lời một câu: “Cố lên nha!”

Giản Tinh Lai: “…”

Tuy nói tuổi tác ngày càng lớn sẽ bớt dần cảm giác ham ngủ như khi còn trẻ nhưng chỉ ngủ không đến sáu tiếng đã bị đồng hồ báo thức dựng dậy thì Diệp Tịch Vụ vẫn thấy đau khổ vì thiếu ngủ lắm.

Anh nằm trên giường thêm hơn mười lăm phút, mãi tới khi chuông điện thoại vang lên lần nữa mới không thể không nhận.

“Alo?” Diệp Tịch Vụ lười biếng trả lời.

Giọng nói của anh lúc mới tỉnh hơi khàn khàn, mang theo ảo giác thoả mãn, như rượu thơm tinh khiết, thấm qua tai.

Giản Tinh Lai dừng trong chốc lát, mở miệng bảo: “Dậy rồi?”

Diệp Tịch Vụ cười thành tiếng trong điện thoại, giọng anh không thay đổi: “Vẫn đang trên giường.”

Giản Tinh Lai nghe tiếng anh, siết chặt điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, đột nhiên bảo: “Mưa rồi, anh mang ô không?”

Bên Diệp Tịch Vụ truyền tới tiếng sột soạt như ai đang xuống giường, một lát sau mới truyền tới giọng nói: “Anh mang một cái.”

Giản Tinh Lai: “Che chung đi.”

Diệp Tịch Vụ không nhịn được hỏi: “Chắc không phải cậu thực sự chạy bộ lúc sáu giờ đâu nhỉ?”

Giản Tinh Lai: “Không thì sao?”

… Diệp Tịch Vụ cứ cảm thấy chênh lệch hai tuổi không nhất thiết phải chênh lệch thế này chứ?!

“Cái khách sạn tồi tàn này ngay cả bể bơi cũng không có.” Giản Tinh Lai thờ ơ phàn nàn , “Đợi anh mua hoa xong chúng ta đổi chỗ khác, tiền em trả.” 

Diệp Tịch Vụ trợn mắt lên trời, anh lười tranh luận với Giản Tinh Lai, hùa theo được mấy tiếng, đánh răng rửa mặt, thay đồ xong mới ra nhà hàng tìm người.

Giản Tinh Lai ngồi gần cửa sổ, liếc qua là thấy hắn.

Diệp Tịch Vụ cầm cốc sữa, bất kì nhà hàng nào ở Côn Minh cũng có bún vào buổi sáng, Diệp Tịch Vụ gọi một suất, anh ngồi đối diện Giản Tinh Lai buộc tóc, trên bàn chỉ có một tách cà phê uống chưa hết một nửa, khăn ăn trước mặt Giản Tinh Lai gần như chưa từng bị xê dịch.

“Cậu ăn gì?” Anh hỏi.

Giản Tinh Lai lời ít ý nhiều bảo: “Bánh mì.”

“Đùa à.” Diệp Tịch Vụ nhíu mày, “Chỗ này làm gì có bánh mì.”

Anh vừa nói vừa đứng lên lấy cốc sữa, đi xung quanh một lượt thì thấy bánh ngũ cốc và yến mạch ở khu đồ ăn cho trẻ em.

“Ăn đi.” Diệp Tịch Vụ ngâm một bát lớn, khi anh đưa cho Giản Tinh Lai còn xấu xa quơ quơ bát, dạy dỗ, “Cậu là trẻ con à? Có thể ăn sáng ngon lành không hả.”