Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 26: Vì thế y phục nàng mở toang ra……



Tra Tiểu Tân bình tĩnh lau vài chấm nhỏ nước bọt trên mặt, tốt bụng nhắc nhở :“Tô đại thẩm, bà chắc hai tay bà có thể khép lại cùng một chỗ sao?” Bà ta mập như vậy, hai tay cũng là một cái đi bên trái một đi bên phải, nếu muốn khép lại trừ phi cắt hai móng heo xuống !

Tô đại thẩm bị nàng làm nghẹn hồi lâu không nói ra được, gương mặt béo đỏ ửng lên, qua một hồi lâu mới phát ra tiếng rống sư tử hà đông :“An – Ninh! Ta phải ––xé – - miệng – -ngươi—a –!”

“Vì tình bằng hữu ta nhắc nhở trước, Khi ngươi dùng sức ép hai tay lại cùng một chỗ khi đó ngực ngươi bốn bề sóng dậy quần áo sẽ tách ra, không tin thử xem.” Tra Tiểu Tân cười tủm tỉm nói, thân ảnh mềm mại đã sớm chạy ra xa trăm mét, áo trắng tung bay, thanh lệ xuất trần.

Tô đại thẩm gầm thét liền đuổi theo về phía nàng, nhưng không để ý lời Tra Tiểu Tân vừa mới nhắc nhở trước, vì thế, hai tay mập mạp dùng hết sức hướng vào trong khép lại, mắt như hai hạt đậu lớn nhỏ vui mừng nhìn, trong lòng gọi lớn, gần một chút, gần thêm một chút, cổ tay trái và cổ tay phải dán vào nhau, ánh mắt bà ta xúc động nhìn xuống mưa to đầy chậu, ba mươi tám năm qua rốt cục có thể tay liền tay, chẳng qua là, nửa khắc sau, “ Roẹt roẹt ” Một thanh âm vang lên, bộ ngực cuồn cuộn rời non lấp biển, quần áo liền mở toan ra, vì thế……

“A!” một tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người xếp hàng chuyển ánh mắt tới trên người Tô đại thẩm, nhìn đến “ đôi ” đào mãnh liệt của bà toàn bộ miệng đều sùi bọt mép, Tra Tiểu Tân cười đến trước ngả sau nghiêng, gần như không thở nổi.

“Tô đại thẩm! Rõ ràng là ban ngày nhưng ngươi lại thân thể trần truồng ! Còn ra thể thống gì! Còn không mau cút về nhà đi!” Diêu Định vừa ói vừa quát bà, Tô đại thẩm vừa thẹn vừa giận, ôm bộ ngực giống như đứa bé hướng cửa phòng vừa khóc vừa chạy.

“Chúng ta tiếp tục.” Diêu Định lau bọt mép trên miệng trong dạ dày chịu đựng cảm giác ghê tởm, cho nên người vừa xếp hàng lại bắt đầu đi đến phía trước, có người còn đang nôn mửa không ngừng, trừ người người xếp hàng sau cùng quần áo vải thô nhưng mặt mày lại sáng sủa, một đôi mắt đen nhánh ánh mắt nhìn chằm chằm Tra Tiểu Tân, có vài phần tìm tòi nghiên cứu, vài phần suy nghĩ sâu xa.

“ Tốt, ngươi vào nhà bếp giúp đỡ, vị tiếp theo.” Diêu Định phất tay một cái, người kia liền ngàn ân vạn tạ rời đi, nam tử bận vải thô đi đến trước mặt hắn.

“Nói tên, tuổi của ngươi một chút, còn có sở trường gì ? ”

“Ta tên là A Hằng, năm nay mười bảy, sở trường quả thật không có, nhưng đốn củi, nấu nước, việc nặng ta đều có thể làm.” nam tử áo thô chậm rãi nói, không giống những người khác phía trước phía sau khoe mình có bao nhiêu sở trường, không chút nông nổi, lời nói dần kết thúc.