Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 225: Lâu Lan, ngươi lại tàn sát người dân trong thành! ! !



Không khí lập tức từ điểm cao nhất rơi xuống điểm thấp nhất.

Ba người đứng thẳng bất động.

Cuối cùng vẫn là Tra Tiểu Tân lo lắng nhất nói: “Gia Luật Hằng…” Tuy rằng nàng hi vọng Lâu Lan có thể tới đón nàng, nhưnmà, đồ thành có phải là rất tàn nhẫn hay không? ! Hơn nữa, đây là quốc gia Gia Luật Hằng, người trong nước đều cần hắn bảo vệ . Tiểu Vương Tử cũng ý thức được sự tình trọng yếu, không cắn chạy vào trong lòng của Tra Tiểu Tân.

con ngươi đen của Gia Luật Hằng trong đêm tối càng mãnh liệt, thật lâu sau, mới nhìn hai người bọn họ trầm giọng nói: “Các người chạy mau!”

Tra Tiểu Tân và Tiểu Vương Tử nhìn lẫn nhau, giống như xuẩn ngốc.

Tuy rằng, bọn họ luôn muốn đi,nhưng không phải lúc Gia Luật Hằng khó khăn nhất rời đi.

Mới cửa cung ra liền nhìn đến một mảnh hừng hực biển lửa, điên cuồng thiêu đốt , nơi nơi đều là tiếng con dân kêu cứu mạng, khóc tiếng la, thê thảm không nở nhìn. Trong nhà lao không ngừng xuất hiện binh lính trong tay cầm đao kiếm, gặp người liền chém, gặp người liền giết! ! ! Trong không khí toàn là mùi máu tươi, làm người ta buồn nôn.

“Mẹ,con sợ.” Tiểu Vương Tử chưa thấy qua một màn khủng bố như thế, sợ tới mức hỗn thân run rẩy,Tra Tiểu Tân cũng ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại nhanh chóng đưa tay ôm hắn vào trong ngực, sau lập tức nhìn lại Gia Luật Hằng, nhất đôi mắt lại rét lạnh dị thường, lộ ra ánh sang thù hận! ! !

Lâu lan, ngươi lại tàn sát người trong thành! ! !

“Cứu mạng a! Cứu mạng!”

“Tha ta đi! A…”

Tiếng kêu thảm thiết ai tuyệt không ngừng, giống sóng biển vọng lại từng trận.

“Gia Luật Hằng…” Tra Tiểu Tân lo lắng hô tên hắn một câu, nàng biết, hiện tại tâm tình của hắn nhất định rất khổ sở. Nàng vừa nói xong Gia Luật Hằng liền không nói một lời kéo hai người hướng về phía cửa thành đi đến một đường nhỏ hẻo lánh, hắn dường như rất quen thuộc nơi này.

Thỉnh thoảng có binh lính đuổi giết tới, nhưng lại bị binh lính Ấp quốc ngăn lại.

Một đường mạo hiểm.

“Gia Luật Hằng, chúng ta cùng nhau đi!” Tra Tiểu Tân biết hắn suy nghĩ cái gì, trong lòng không hiểu sợ hãi, nắm chặt y phục của hắn nói, trong mắt Tiểu Vương Tử cũng hàm chứa lệ, không dám để rớt xuống.

Gia Luật Hằng không nói được một lời, bước chân càng nhanh hơn, lửa chung quanh càng ngày càng lớn nhưng mà tay hắn lại không có độ ấm, Tra Tiểu Tân lại một lần nửa xúc động rơi lệ.

“Gia Luật Hằng, chàng theo chúng ta cùng nhau đi, được không! Không cần giang sơn , không cần tất cả …”

“…”

“Cha nuôi, van cầu cha đi chung với con…”

“…”

Rốt cục, Gia Luật Hằng đưa các nàng tới một cái cửa sau đó mở ra, quả nhiên, nơi này thật sự rất an toàn, vẻ mặt anh tuấn của Gia Luật Hằng dính nhiều máu tươi, hắn chăm chú nhìn hai người thật sâu lặp đi lặp lại nhiều lần,sau đó hắn hôn lên trán của Tiểu Vương Tử và Tra Tiểu Tân: “Mau theo cửa này đi ra ngoài!”

“Không! Ta không đi! Ta muốn ngươi cùng ta đi!” Tra Tiểu Tân khóc lắc đầu.

Tiểu Vương Tử cũng khóc nói: “Cha nuôi, chúng ta cùng nhau đi!” Hắn tuy còn nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, nhưng mà hắn biết giờ này khắc này có bao nhiêu nguy hiểm, hắn không hy vọng một mình cha nuôi ở trong này.

Nghe xong lời nói bọn họ hàn ý trong mắt của Gia Luật Hằng dần dần hòa tan, một mảnh ôn nhu: “Đồ ngốc, ta không có việc gì , các ngươi đi trước, ta lập tức sẽ đến.” Nói xong đưa bọn họ tới cửa.

Tra Tiểu Tân gắt gao nắm chặt tay hắn không buông, khóc rống không thôi: “Gia Luật Hằng! Ta muốn ngươi và ta cùng đi!Nếu ngươi không đi chúng ta cũng không đi!”

“Cha nuôi! Cha tại sao có thể vứt bỏ ngươi con nuôi!” Hai tròng mắt củaTiểu Vương Tử rưng rưng, thương tâm.

Tiếng khóc của hai người làm tim của Gia Luật Hằng t không thể tự kềm chế đau đớn , nhưng mà, mặt hắn lại chỉ có thể không chút thay dùng sức đẩy bọn họ đi, lúc đẩy đi hắn túm Tra Tiểu Tân vào trong lòng rồi hôn nồng nhiệt, thô bạo mút cánh môi của nàng,giống như người điên không ngừng cắn lên, cho nên trong miệng đầy tơ máu mới dùng sức đẩy nàng ra, tiếp theo,hắn đóng chặt cửa lại.

“Không! ! !”

Tra Tiểu Tân và Tiểu Vương Tử đồng thời kinh hô, trong mắt tràn đầy nước mắt,trong ánh lửa, hai người nhìn thấy Gia Luật Hằng mỉm cười ngay trước mắt, hình dáng rõ ràng như vậy, ánh mắt thâm thúy như vậy, thân ảnh cao lớn như vậy, hắn nhìn hai người mỉm cười, sau đó, cửa lớn chậm rãi đóng lại làm ngăn cách nụ cười của hắn!

“Cha nuôi! ! ! Cha nuôi! !” Tiểu Vương Tử là người phản ứng đầu tiên, dùng sức đập cửa, khóc hô, rất thương tâm.

Tra Tiểu Tân càng điên hơn dùng thân thể đụng vào, trong miệng khóc hô: Gia Luật Hằng! Ngươi mở cửa cho ta! Mở ra! ! ! Ngươi cư nhiên dám bỏ ta và Tiểu Vương Tử! Ngươi không phải nói muốn sống với ta thật lâu sao, trăm năm hảo hợp sao! Ngươi mở cửa! Mở cửa! Mở nha nha! ! !”

Thân thể Gia Luật Hằng dính sát vào cửa không nói lời nào, nhưng một đôi mắt thâm thúy lại bắt đầu hiện lên nhàn nhạt ý cười, ưu thương, Tiểu Tân ngốc, ta là quốc vương Ấp quốc, hắn muốn cùng nhóm người đó cùng sống cùng chết, nhưng nàng còn có người yêu của nàng, còn có đứa nhỏ.

Tiểu Vương Tử khóc lớn: “Cha nuôi! Cha nuôi! ! Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vương Tử,cha không có chúc Tiểu Vương Tử sinh nhật vui vẻ sao ,Tiểu Vương Tử muốn nghe cha nói! ! !”

Gia Luật Hằng ngẩng mặt nhìn bầu trời tối đen, khóe mắt ẩm ướt, môi mở ra không tiếng động nói: sinh nhật vui vẻ -Tiểu Vương Tử của cha. Bàn tay nắm chặt không ngừng phát run, nhanh đến gân xanh lộ lên.

Tra Tiểu Tân khóc đến dốc cạn đáy lòng, thậm chí dùng đầu xô cửa: “Gia Luật Hằng! Ngươi không thể chết được! Không thể chết được! Nếu ngươi chết ta cũng lập tức đi tìm ngươi! Ta sẽ không tha thứ ngươi …”

Nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng khóc và tiếng đẩy cửa, trên mặt của Gia Luật Hằng hiện lên nụ cười tái nhợt, cám ơn nàng,Tiểu Tân, cám ơn con,Tiểu Vương Tử, hai người làm ta hiểu được cảm giác được quan tâm, ta thật thích thật thích.

Chẳng qua là, tạm biệt .

Tạm biệt.

“Cha nuôi! Đời người là cha nuôi của con, con sẽ hiếu thuận cha !”

“Như Hoa! Chúng ta cả đời là bạn tốt! Ha ha!”

Trong trí nhớ, hai câu nói ấm áp vang ở bên tai, tim run rẩy, Gia Luật Hằng ngoái đầu nhìn lại thật sâu cánh cửa đóng chặt, sau ngoái đầu nhìn lại, rút kiếm ra hướng về phía binh lính, thao thao bất tuyệt.

Phụ hoàng, Lục Uyển, ta đến đây .

Hắn mỉm cười nhắm lại hai tròng mắt sau đó đứng ở đằng kia chờ đợi cái chết đến.

Ngay tại Tra Tiểu Tân và Tiểu Vương Tử khóc, thanh âm quen thuộc ở sau người vang lên: “Đừng khóc,nàng mà khóc,ta sẽ ghen tị.”

Đạm mạc , khàn khàn , lười nhác giọng nói đó không phải là là Lâu Lan sao? !