Phi Điển Hình Tính S

Chương 8: Sos 8



Tuy Sam nghe không hiểu “quảng cáo” là gì, nhưng y hiểu Per đang cười nhạo y, bởi vì khóe mắt lẫn lông mày đang nhướng lên của Per đều biểu hiện một vẻ trào phúng rõ rệt. Mặt Sam đỏ lựng lên, miệng há ra không thốt được một từ nào. Bộ dạng nấc nghẹn kia, vừa nhìn đã biết đây là một cậu bé thật thà, ăn nói vụng về, nếu không thì cũng không bị trúng mánh khóe bịp người đơn giản như vậy.

Liếc nét mặt tủi thân của thiếu niên, Per xoay đi, lọn tóc buộc sau gáy lay động, bóng lưng tiêu sái. Dạo gần đây, những tên nào lộ bộ mặt kia ra với hắn đều là thụ cả, hắn mà không đi nhanh có khi hệ thống lại hiện công lược thì toi. Thiếu niên à, đổi đối tượng lộ bộ mặt đáng thương kia đi, ta bảo đảm chưa tới 1s sau mi đã bị đè cho mà xem.

Thoát khỏi mối nguy tiềm ẩn, Per chen vào nơi đông người, tiếp tục lang thang không mục đích. Vừa nghe xong lời khuyên của một người qua đường, hắn quyết định đến chợ giao dịch thủy tinh chính thống của đế đô. Tại đó, Per quan sát quá trình chọn lựa thủy tinh. Dù vậy, Per thấy bất luận là chọn đá hay quá trình tách đá ra, đều gần giống với việc đổ thạch trong hiện thực.

Per hỏi chủ tiệm về tình hình làm ăn thì được biết, đổ thạch kỳ thực không chỉ dựa vào may mắn và kinh nghiệm. Cái ngành mà người ngoài nhìn vào tưởng khó nhằn tương đương với việc trúng số này, đối với những người biết ma lực cũng dễ như chọn bắp cải vậy. Nhưng những người biết dù chỉ chút ít dùng ma lực cũng đều chọn ngành nào kiếm tiền nhiều hơn, nếu không, những người thường lấy đổ thạch làm kế mưu sinh cũng không phát triển nổi.

Mặc dù với Per, đổ thạch chẳng phải chuyện gì mới mẻ, thế nhưng cảm giác kích thích mà việc đánh cược mang lại cũng khá là thu hút người ta. Chủ tiệm hào phóng đồng ý cho Per ở bên cạnh quan sát. Per liền nhặt một khối đá thô cạnh cửa làm ghế ngồi, sau đó ngó nghiêng nhìn người ta chọn lựa.

Trong đám người đổ thạch, có con bạc đơn thuần chỉ muốn xem mình có may mắn phát tài hay không. Những người này thường đứng núi này trông núi nọ, mặt mày lưỡng lự.

Còn một dạng người khác có vẻ có kinh nghiệm chọn thủy tinh, cũng có chút quen biết với chủ tiệm, vừa lựa vừa ngồi tán gẫu về tình hình làm ăn và… chính trị. Mà nói tới nói lui, cuối cùng cũng nói tới vấn đề nóng hổi.

“Nghe nói Vua của Obeli gần đây rất say đắm một sủng vật thì phải.” Trên đời này, con người rất hứng thú với loại chuyện ngồi lê đôi mách, đặc biệt là tin vỉa hè của những người nổi tiếng.

Per chống cằm nhìn về phía đó. Rồi! Lại là một thiếu niên nữa. Đôi mắt nâu tròn, đầu mũi có vài nốt tàn nhang đáng yêu, âm thanh giọng cao, nghe có vẻ rất nghịch ngợm.

Lúc này cậu ta đang kể cho mọi người chuyện mới nghe được gần đây.

“Xì! Có gì lạ lùng đâu? Trên đời này có quyền là có người đẹp. Oách thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một lão già, không chừng đầu còn rụng sạch tóc rồi cũng nên. Chẳng biết còn sung sướng được mấy năm nữa.” Người bên cạnh vừa nghe liền khinh khi liếc xéo một cái. Những người xung quanh đều gật đầu, tỏ ý tán thành.

Per sờ sờ mái tóc mượt đen như nhung của hắn, tưởng tượng lúc hắn rụng sạch bách, hói đầu sẽ thế nào, không nhịn nổi mà rùng mình ớn lạnh.

“Ngươi chớ nói lung tung, vua của chúng ta là một thiếu niên anh tuấn!” Cô gái đứng thu tiền không chịu thua, hùng hổ quát cho cái tên nói láo kia một câu.

“Cô gặp rồi à mà biết?” Cái tên nói Per hói đầu khinh khi nhìn cô gái: “Không thì nói mò cái gì?”

“Ai bảo ta nói mò? Pháp lệnh mới là do điện hạ đứng trên tường thành tự mình ban bố, lúc đó ta đứng dưới chân thành.” Tay cô gái vỗ bàn đến “chát” một cái, vênh mặt lên, khí phách hiên ngang oai vệ mà khinh bỉ lại tên kia: “Ngươi mới là tên nói mò! Không biết gì thì đừng nói xằng, đồ ngoại lai!”

“Levi!” Chủ tiệm quát nhẹ cô gái một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm cô ta thật lâu, đến khi Levi miễn cưỡng cúi đầu xuống, ông ta mới ngoảnh đi. Ông ta quay sang người khách đang cau có kia, bình tĩnh nói: “Điện hạ Mortis của chúng tôi thật sự vẫn ở tuổi thiếu niên. Vị khách này, ngài cũng là người buôn bán, đang ở đất Obeli mà tùy tiện bình luận quân chủ của Obeli như thế là mạo phạm không nhỏ đâu.”

Giọng nói của chủ tiệm tương đối điềm tĩnh, thái độ trước sau vẫn khách khí ôn hòa, nhưng lời nói của ông ta lại lạnh lùng để tất cả mọi người đều cảm nhận được.

Tên kia nhìn chủ tiệm một cái, cho dù không hài lòng, gã cũng không phản bác lại. Khi chủ tiệm bỏ đi đón khách khác, Per nghe thấy gã hằn học nói: “Xì! Thiếu niên thì sao? Cũng là cái dạng ham hưởng lạc, mê nhục dục, có cái gì đặc biệt hơn người khác?”

Những lời này không chỉ Per nghe được. Vì ngay lập tức, cô gái liền bật dậy, trợn mắt tức tối nhìn gã. Hai nắm tay cô siết chặt, tựa hồ đang nhẫn nhịn lắm mới không xông ra đấm cho gã một phát.

Per ngồi tại chỗ không hề động đậy. Hắn nhìn thấy gã kia thò tay, sờ chuôi dao dắt sau lưng. Nếu gã dám giơ cái dao lên, Per chắc chắn sẽ không chần chờ mà một roi quất cho hắn bay lên sao hỏa miễn phí.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng như vậy, một thiếu niên bá lên vai gã. Thiếu niên có cái đầu như rơm khô kia vừa ngoác miệng cười vừa lắc qua lắc lại vai đồng bọn: “Hóa ra Pat ở đây à? Vừa hay! Ta lấy lại bạc từ tên lừa đảo kia rồi. Mau chọn cho ta một viên thủy tinh đi!”

Thật ngoài ý liệu, Per nhận ra thiếu niên nay là người hắn vừa gặp.

Sau lưng thiếu niên vẫn là người đàn ông tóc đỏ, da rám nắng kia.

Cái tên vừa rồi còn đang hung hăng vừa thấy người đàn ông tóc đỏ liền co rúm lại, sau đó dè chừng mà lảng tránh ánh mắt đối phương, đồng thời cười cười với Sam: “Được, không thành vấn đề, cậu có muốn thử làm quan ở Obeli này không?” Ngữ khí lộ rõ vẻ xem thường Obeli.

Levi thấy đối phương không khiêu khích nhắm vào cô, nên đành cố nhịn, ngồi lại xuống ghế tính tiền. Dù vậy, trên mặt cô vẫn lộ rõ nét bực mình.

Lúc này, cửa tiệm có người vừa tách đá ra được một khối thủy tinh cỡ trung màu xanh lam, một đám người vây quanh reo hò xung quanh người khách may mắn, nhất thời không khí trở nên rất náo nhiệt khiến Per cũng phải nhìn qua.

“Pat, bên kia đang làm cái gì vậy?” Sam chú ý ngày đám đông ồn ào kia.

“À, cái đó gọi là đổ thạch.” Pat tựa hồ có vẻ rất đắc ý vì mình trả lời được câu hỏi này: “Là cái việc chọn ra được khối đá nào có thủy tinh đó. Đá thô rẻ hơn thủy tinh rất nhiều, khi tách ra được thủy tinh là lời gấp mười mấy lần rồi. Thế nào? Lợi nhuận dày chứ? Ta nói cho cậu biết…”

Pat liền bắt đầu lải nhải về việc đổ thạch. Lời nói của gã không ngừng dụ dỗ Sam cùng cược với gã một phen.

Lợi nhuận mà đổ thạch mang lại khiến Sam vô cùng động tâm. Thêm Pat bên cạnh chém gió tự khoe mẽ, tán dương mình như một đại sư đổ thạch, nắm chắc đến chín phần mười vậy. Ánh mắt Sam nhìn Pat tràn đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái, mở miệng muốn thỉnh cầu Pat dẫn y đi đổ thạch.

Per nhìn vẻ mặt của Sam thì biết ngay y muốn nói gì, nhịn không được mà cười phì.

Ánh mắt hung tợn của Pat trừng trừng nhìn Per. Thiếu niên Sam cũng ngóng về phía tiếng cười, hô to một tiếng: “A! Là ngươi!”

“Yo~” Nhóc con, lại gặp rồi. Chúng ta chắc chắn là có “duyên” với nhau rồi, dù không biết ngươi là cái tên xui xẻo nào bị Per đè trên con đường thành Boss.

Per cười híp mắt nhìn bộ dạng kinh ngạc của đối phương, gật gật đầu, vẫn ngồi trên ghế đá, tay chống cằm, ngón trỏ gõ nhẹ trên khuôn mặt, nói một cách trêu chọc: “Nếu như tin quảng cáo một lần là ngây thơ, vậy thì tin hai lần có nghĩa là ngươi ngu ngốc thật sự. Có điều nhìn dáng vẻ nhóc con của ngươi, cũng thấy là ngươi ngu ngốc đã nhiều năm rồi. Nếu không làm sao ngu ngốc được đến mức tự nhiên thế cơ chứ. Bất kỳ tên lừa đảo nào thấy ngươi cũng phải động tâm.”

“Ai nói ta ngu ngốc?!” Sam lập tức xù lông lên.

“Ngươi dám nói ta là lừa đảo!” Pat liền nổi cơn tam bành.

“Sam! Pat!” Người đàn ông tóc đỏ mỗi tay ấn một cái đầu, đè chặt hai người muốn làm loạn kia xuống. Anh ta đẩy Sam đi vào gần giá đặt thủy tinh trong tiệm: “Chọn thủy tinh của cậu đi!”

Còn đối với Pat đang lộ khuôn mặt hung tợn kia, anh ta vỗ vào đầu gã thật mạnh: “Đừng gây rối!”

“Không phải ngươi nói ta là lừa đảo sao? Vậy được, chúng ta so tài!” Hiển nhiên là Pat không phục, gã lắc đầu vùng ra khỏi bàn tay của người đàn ông.

“So tài cái gì?” Per có chút kinh ngạc. Ở đây lâu vậy rồi mà chưa từng có ai dám thách đấu với hắn. Căn bản là vì không ai có thể lay chuyển được tôn nghiêm của Per.

“Pat!”

“Lão đại đừng lo, tôi vừa nghe chủ tiệm và thằng nhóc này nói chuyện. Một tên đến đổ thạch cũng không biết là gì sao so với tôi được.”

Per liền hiểu ra. Thảo nào! Gã này đụng phải hắn thì đúng là nhân phẩm có vấn đề nên mới xui xẻo vậy, phải không?

Đã như vậy, hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ đùa giỡn gã cũng không vấn đề gì.

Thấy Per trầm mặc, Pat cho là hắn đang lưỡng lự: “Sao? Không dám à?”

“Lại còn có thi đấu ở đây à? Ta cũng tham gia.”

Ngay lúc đó, có người đứng ra bên cạnh Per. Per bỏ tay đỡ cằm xuống, thay đổi thái độ uể oải vừa rồi, kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Thì ra là người vừa tách đá thành công kia.

“Không ngại chứ?”

Người nọ đặt tay lên vai Per, nói với Pat.

Vì Per đang thực sự rất kinh ngạc, nên đến khi có phản ứng mới phát hiện thật kỳ quái là tại sao hắn lại không lập tức đập chết cái tên dám đụng vào thân thể của hắn.

Bàn tay kia để lên vai hắn thật tự nhiên, tựa như bạn bè vậy…

Đám đông đang vây quanh từ trước cũng đi tới.

“Vậy, ta cũng tham gia.”

“Ta cũng thế.”

“Có chuyện hay ho thế này, đương nhiên phải để tất cả mọi người cùng chơi mới vui chứ!”

Mọi người tụm năm tụm bảy xíu xít vào. Chỉ chốc lát, sau lưng Per đã đứng đầy người, tuyền một màu tóc đen, tất cả đều là dân Obeli.

“Ta… ta… ta không hiểu gì về đổ thạch cả.” Per hé hé miệng. Dù đã quen bị sủng vật và đám quan lại vây quanh, không ngờ lúc này lại căng thẳng, lập tức thốt ra một câu vô thưởng vô phạt.

“Ha ha, không sao.” Một người đàn ông trung niên xoa xoa đầu Per, khiến cho mái tóc mềm mại của hắn bỗng chốc xù như tổ quạ mới dừng tay, nói: “Nếu thua, bác sẽ thắng lại cho.”

“Các ngươi bắt nạt người khác!” Pat thấy nhiều người như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, gào lên.

“Chúng ta không lừa đảo, ai thi phần của người đó, sao lại là bắt nạt người khác được?”

“Lão đại, anh cũng tham gia đi!” Pat dùng một đồng bạc đập “chát!” một cái xuống mặt bàn trước mặt Levi, quay đầu nói với người đàn ông tóc đỏ.

Người này nhìn đám đông sau lưng Per một cái, sau đó cũng lấy ra một đồng bạc để bên cạnh đồng bạc của Pat, gật đầu với Levi: “Phiền cô.”

“Levi, một đồng bạc đây.”

“Sáu mươi xu đồng…”

Mọi người đều bắt đầu lấy tiền. Trong lúc ồn ào, chủ tiệm đến bên cạnh Per, nhét vào tay hắn một vật gì đó vừa lạnh vừa cứng. Per tiến lên bên cạnh, xòe lòng bàn tay ra, trong đó là một đồng bạc sáng bóng, ánh lên sắc kim loại.

Lúc này, Per mới chợt nhớ ra, hắn đã từng nói với chủ tiệm rằng trên người hắn không có đồng nào, muốn tìm việc làm. Per nắm chặt đồng bạc trong tay, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái, trong lòng lại cảm thấy lúng túng. Trót lừa bao nhiêu người tốt như vậy làm Per vô cùng áy náy, nhưng cũng khiến hắn phát hiện ra, hóa ra trái tim mới là tên lừa đảo nhất thế giới. Mỗi khi hắn tự lừa mình rằng hắn đã trở thành một tên xấu xa, hắn lại cảm động vì những việc rất nhỏ thế này.

Có những lúc, người ta sợ mình, không phải là điều hạnh phúc, người ta bắt nạt mình, cũng không hẳn là sự sỉ nhục. Hạnh phúc thường đến thật lạ lùng, nhưng điều lạ lùng ấy lại làm cho con người khắc sâu trong lòng.

Chỉ số hạnh phúc đang từ giá trị âm đến mức không thể hiển thị được lặng lẽ tăng lên một vạch. Không ai nhìn thấy nụ cười trên miệng thiếu niên Per, kể cả chính hắn.