Phệ Tâm Cổ

Chương 79



Mấy ngày sau đó Nghiêm Hạo Thần trải qua cực kỳ lo lắng.

Trong nhận thức của cậu “cả đời” là một từ xa xôi hoang đường, chỉ nhìn những chiếc nhẫn trên tay những vị khách lui tới đã cảm thấy đủ mỉa mai. Đàn ông cùng phụ nữ làm bạn cả đời còn không thể tin, đừng nói đến đàn ông cùng đàn ông. Huống chi đối với sự nghiệp đang dần khởi sắc của cậu mà nói, lựa chọn cùng một người đàn ông duy trì mối quan hệ lâu dài, thấy thế nào cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng cậu nợ anh quá nhiều.

Cậu cũng không muốn phải nhìn vẻ mặt cô độc yếu ớt của anh trong đêm mưa một lần nào nữa.

Hơn nữa bỏ qua những lí do già mồm phía trên, chỉ xét trên mặt cảm tình, sau khi đã quen sự tồn tại của người đàn ông kia, cậu dường như cũng không phải có thể dễ dàng dứt áo ra đi như vậy.

Nước đã sôi trào, nhưng con ếch trong loại nhiệt độ nóng cháy này lại cảm thấy thoải mái, không muốn rời đi. Thật sự là tình trạng bết bát nhất.

Nghiêm Hạo Thần ôm tâm phiền ý loạn này mà thuận lợi quay xong MV, đảo mắt đã đến cuối tuần.

Hoắc Kiếm hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi, Nghiêm Hạo Thần buổi tối lại có lịch làm việc. Nghiêm khắc mà nói, đây hẳn phải gọi là “Xã giao”. Lăn lộn trong giới này, có một số người, nhất định phải giao du. Trong đủ loại xã giao, có chút kinh nghiệm lại dễ chịu hơn nhiều, cũng có khi, tựa như cậu năm đó đi làm đôi lúc cũng có những bàn tay không có ý tốt mò tới eo cậu, nhất định phải nhịn.

Anh nhìn cậu lựa chọn quần áo trước tủ đồ, do dự một chút vẫn hỏi:

“Tối nay em… nhất định phải đi sao?”

Nghiêm Hạo Thần đơn giản ừ một tiếng. Trong bữa tiệc kia cũng có vài người chế tác có tiếng nói cùng nhà phê bình âm nhạc, người khác thịnh tình mời, sao có thể không nhận lời.

“Anh lái xe đưa em đi?”

“Không cần, công ty có xe.”

Khi Nghiêm Hạo Thần ra cửa mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Hoắc Kiếm rất ít dị nghị chuyện công việc của cậu, nhớ lại, khi anh hỏi câu kia, cái loại vẻ mặt muốn nói lại thôi này dường như có chút kỳ quái. Dĩ nhiên, cũng có khả năng là do tâm phiền ý loạn, nên cậu vô cùng nhạy cảm với mỗi tiếng nói cử động của anh.

Khi sắp bước ra cổng Nghiêm Hạo Thần rốt cục không nhịn được ngừng lại, xoay người đi vòng lại. Dì Ngô đang sửa sang lại hoa cỏ trong vườn hoa, khi nhìn thấy cậu thì hòa ái cười cười:

“Nghiêm thiếu gia, cậu để quên cái gì sao?”

Nghiêm Hạo Thần “Dạ” một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì:

“Dì Ngô, dì biết hôm nay là ngày gì không?”

“Hôm nay sao… À, hôm nay là sinh nhật cậu chủ.” nhìn thấy vẻ mặt cậu, dì giúp việc già nở nụ cười, “Chớ để ý, cậu chủ chưa bao giờ thích sinh nhật, bình thường đến ngày này cậu ấy cũng tự giam mình trong phòng.”

Không để ý mới có quỷ. Nghiêm Hạo Thần lại nhớ lại từ trong gương tủ quần áo nhìn ra, vẻ mặt anh nhìn chăm chú vào cậu:

“Tối nay em… nhất định phải đi sao?”

Chậc, bình thường rõ ràng là người chững chạc như vậy… Thật đúng là một cái vấn đề trẻ con. Nghiêm Hạo Thần phiền não giật khăn choàng trên cổ xuống, bước nhanh vào nhà.

Gần như lật tung các gian phòng mới tìm được anh trong phòng nghe nhìn.

Cửa phòng nghe nhìn đóng, đại khái là do âm thanh bên trong, anh cũng không phát hiện Nghiêm Hạo Thần đến để mà quay lại.

Anh ngồi đưa lưng về phía cậu, là tư thế ngồi thẳng lưng đoan chính, bóng lưng màu đen ngược chiều sáng như một pho tượng tỉ lệ hoàn mỹ, thấy không rõ vẻ mặt phía trước.

Chỉ thấy rõ ràng, màn hình lớn đối diện anh, người ôm đàn ghi-ta đàn hát. Lọn tóc mỏng màu lam, khuyên tai lóe sáng, mất phượng khẽ nhướng, cằm nâng lên, nụ cười xinh đẹp, cùng với đàn ghi-ta đỏ rực trên tay.

Không thể quen thuộc hơn.

Giống như có cái gì đột nhiên nắm lấy trái tim cậu, Nghiêm Hạo Thần đọc sách không nhiều, cũng không biết phải dùng bất kì từ ngữ hoa lệ trau chuốt nào để hình dung cảm giác này, ở một tích tắc kia trong bộ não trống rỗng của cậu chỉ hiện ra vài từ, đó chính là —— “Rơi vào rồi”.