Phệ Tâm Cổ

Chương 4



Hai mắt tinh anh của người đàn ông nhìn thẳng cậu, vẫn giống khi cậu thấy trên sân khấu, ánh mắt thản nhiên mà trực tiếp.

“Tôi muốn cung cấp tài chính hỗ trợ cho sự nghiệp của cậu.”

Quả thế. Cậu không phải lần đầu tiên nghe nói như vậy. Không chỉ mới một người đàn ông hay một người đàn bà tìm tới cậu, đầu tiên là khen ngợi tài năng âm nhạc của cậu, sau đó là cảm thán cậu có tài nhưng không gặp thời, cuối cùng nửa kín nửa mở mà nhắc tới, họ có thể trợ giúp cậu. Bất quá nói trực tiếp như vậy, đề ra rõ ràng như vậy, người đàn ông tên Hoắc Kiếm này là người đầu tiên.

Quả nhiên là một người đàn ông rất khí phách.

Môi mỏng của cậu khẽ nhếch, rót rượu vào ly rồi đưa tới bên môi người kia, ánh mắt ba phần đánh giá bảy phần khiêu khích.

Người đàn ông lễ phép dùng tay trái tiếp ly rượu, cúi đầu nói “Cám ơn.”

Cậu nhìn người kia đưa tay nâng ly đưa lên miệng, khẽ ngửa đầu, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía hơi hơi thu lại, hầu kết mạnh mẽ mấp máy, chưa nói tới tao nhã cỡ nào, lại làm cho người cảm thấy đẹp đẽ thoải mái.

“Vì sao lại là tôi?”

Kỳ thật đáp án thật sự quá rõ ràng. Bất kể bao nhiêu loại tốt đẹp che đậy mờ ám, thì cái gọi là “Tôi đồng ý cung cấp tài chính cho sự nghiệp của cậu.”, chẳng qua là lời ngầm của “Tôi muốn bao dưỡng cậu.” mà thôi. Đa số người sẽ ra sức giải thích vì sao muốn giúp đỡ cậu, đi một vòng lớn cuối cùng mới nói ra mục đích, nhưng người đàn ông này ngay từ đầu đã nói rõ trọng điểm, cậu ngược lại có hứng thú nghe lý do của anh một chút.

“m nhạc của cậu rất đặc biệt.”

Quả nhiên là loại nịnh hót nghìn bài một điệu này. m nhạc của cậu kém đặc sắc đến cỡ này sao, trừ loại từ không thể hình dung rõ ràng như từ “Đặc biệt” này ra thì không còn từ nào hình dung cụ thể hơn một chút? Thật sự là không thú vị.

Câu sau của người kia lại làm cho cậu lấy làm kinh hãi.

“Kỳ thật tôi không hiểu âm nhạc.”

Những người trước đó, hiểu sơ sơ một chút, cũng sẽ phân tích từ cách đánh ghi-ta tới giọng hát của cậu, không hiểu âm nhạc, cũng cố gắng giả bộ ra vẻ lành nghề ca ngợi thực lực của cậu. Nghiêm Hạo Thần luôn sẽ cười lạnh trong lòng, hiểu nhạc hay không cũng không quan trọng, chính là ánh mắt của những người này cho tới bây giờ đều chỉ lưu luyến trên da thịt cậu, lỗ tai đều chỉ dùng để trang trí, sao có thể đánh giá chính xác? Lại vẫn cứ làm ra bộ dáng người tri âm tràn đầy nghiên cứu, so với những người trước đó, cậu có chút thích người đàn ông thẳng thắn thành khẩn trước mắt này.

Người đàn ông tiếp tục.

“Nhưng là tôi cảm thấy âm nhạc của cậu có thể lay động người khác. Tôi không thể nói nó là cái gì, nhưng thật sự là nó có thể tiến vào lòng tôi, cái loại cảm giác này rất rung động. Bài hát thứ ba của cậu hôm nay đặc biệt hay. Cho nên nếu có thể, tôi hy vọng có thể giúp đỡ cậu về mặt tài chính.”

Nghiêm Hạo Thần nao nao. Anh có để ý. Bài hát thứ ba đêm nay, là cậu để tâm biểu diễn nhất, cũng là bài hát mình vừa lòng nhất. Dù cho người đàn ông này giống những người khác ham muốn thể xác cậu, nhưng đồng thời cũng để lại hai lổ tai mà nghe nhạc của cậu, như vậy ít nhất cũng có thành ý.

Mắt phượng hơi hơi nhếch lên, cậu bắt đầu thật sự đánh giá người đàn ông tên Hoắc Kiếm trước mắt này. Dáng người cao lớn cân đối, nước da màu lúa mạch để lộ khí chất nam tính, ngũ quan rõ ràng không thể nói tinh xảo xinh đẹp, lại làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Cậu đặt cằm lên hai tay giao nhau, ah, xem như một người đàn ông cảnh đẹp ý vui.

Trước Hoắc Kiếm những người đưa ra yêu cầu này, đều bị cậu cự tuyệt. Cũng không phải cậu cỡ nào muốn giữ mình trong sạch, người dựa vào mẹ bán đứng da thịt mà nuôi lớn, trước giờ đều sẽ không xem thân thể là thần thánh, tiện tay quăng cái thân 3 đời lận đận này đi, bất quá là dạng tiền vốn mưu sinh mà thôi.

Chính là cậu vẫn rất rõ ràng cậu có tiền vốn hơn người, chờ giá cao thôi. Bây giờ cậu mười bảy tuổi, đúng là tuổi hoàng kim của một cậu con trai, có vòng eo mềm mại, da thịt co giãn cùng gương mặt xinh đẹp, qua vài năm nữa lớn dần thành tiếp thanh niên, xương cốt cứng rắn da mặt già rồi, sợ là cậu muốn bán cũng không ai mua. Người đàn ông trước mặt không những có thân phận danh giá cùng tài chính đầy đủ, tính cách cũng đủ dễ thương để gợi lên hứng thú của cậu, cậu có gì còn phải băn khoăn?

Cho nên cậu thẳng thắn gật đầu, nói:

“Tôi đồng ý.”