Phệ Tâm Cổ

Chương 34



Nhìn thấy ảnh chụp của mình trên tạp chí lá cải trong xe Hoắc Kiếm, bên cạnh có một tiêu đề thật to “Hoàng tử đàn ghi-ta Nghiêm Hạo Thần: Kelvin chưa bao giờ là đối thủ của tôi”, Nghiêm Hạo Thần cười nhạo một chút, cũng không để trong lòng. Dù sao trong giới âm nhạc ngầm cậu cũng có chút danh tiếng, tần suất xuất hiện trên tạp chí âm nhạc nhỏ cũng không ít, vẫn luôn có vài tạp chí không chịu yên lặng, không đưa tin về xu hướng âm nhạc đàng hoàng, ngược lại phát triển theo hướng tạp chí bát quái ba xu, cắt câu lấy nghĩa, lấy lòng mọi người. Bất quá là lại một lần cống hiến cho lượng tiêu thụ của tạp chí thôi, không cần so đo. Dù sao loại tạp chí này, chỉ người không đầu óc mới mua.

Đương nhiên, khỏi bàn về Hoắc đại tổng tài bên cạnh đã nuôi thành công bệnh nghiện mua tất cả các tạp chí có ba chữ “Nghiêm Hạo Thần” về nhà giấu.

Nhưng người không đầu óc có rõ ràng nhiều hơn dự đoán của Nghiêm Hạo Thần. Ảnh bìa mà tạp chí kia chọn dùng rất bắt mắt, thiếu niên tuấn mỹ nhuộm tóc màu ngân lam nghểnh cổ hát vang, cần cổ trắng noãn thon dài gợi lên một độ cung xinh đẹp, trong đôi mắt phượng nửa mở nửa đóng sóng mắt lưu chuyển, môi mỏng khẽ nhếch toả ánh sáng chói rọi, miêu tả hai chữ “Phong tình” đến vô cùng nhuần nhuyễn. Lại đúng lúc Thần Tinh đang tạo xu thế cho người mới, khi cái tên Kelvin đang có ảnh hưởng cực cao, bài đưa tin nhanh chóng được chú ý, từ tạp chí âm nhạc truyền đến tạp chí lá cải, lại từ tạp chí lá cải truyền đến các tờ báo giải trí lớn. Bản cũ càng truyền càng biến dạng, chỉ có hai chỗ vẫn giữ lại: một là bức ảnh cực kì mị hoặc, hai là mối quan hệ đối đầu giữa Nghiêm Hạo Thần và Kelvin.

Một người mới debut, còn chưa có bản hit nào, diện mạo dù khách sáo cũng chỉ có thể hình dung là có cá tính. Ngược lại là diện mạo tuấn mỹ loá mắt của người mới này càng bắt mắt, huống chi mỹ thiếu niên này còn vứt ra lời nói kiêu ngạo “Không xem Kelvin là đối thủ”, càng tăng thêm tính kiếu kì của mọi người. Bất quá một tuần, độ nổi tiếng của Nghiêm Hạo Thần đã tăng mạnh, để Kelvin lại xa xa phía sau.

Nghiêm Hạo Thần ghét nhất thị phi, cho nên ngay từ đầu cũng không biết mình đã vinh dự nhận được danh hiệu hotboy trên internet. Chỉ là tới màn biểu diễn tiếp theo cậu mới nhận ra không đúng, dưới đài nhiều hơn rất nhiều người không nói, hành vi của đám người kia còn rõ ràng khác những người khác. Tuy rằng không ít người tới nghe cậu hát có động cơ không thuần khiết, những cô gái hâm mộ gương mặt xinh đẹp của cậu cũng không ít, nhưng bọn họ tóm lại là “Nhìn Nghiêm Hạo Thần sẵn tiện nghe nhạc”.

Nghiêm Hạo Thần đong đưa thân thể theo tiết tấu mạnh mẽ, một cái xoay người xinh đẹp, mắt phượng thoáng nhướng, xẹt qua dưới đài, hơi hơi nhíu nhíu mày. Những người này giơ tay điên cuồng nhảy loạn, trong ánh mắt nhìn về phía cậu rõ ràng có cuồng nhiệt cùng kích động, căn bản là chỉ là vì muốn nhìn cậu. Nếu không nghe hát, những người này rốt cuộc muốn tới làm gì?

Hát xong bài cuối Nghiêm Hạo Thần đi xuống đài, nghe được trong đám người bộc phát tiếng hét chói tai hưng phấn, trong tiếng người ồn ào có rất nhiều tiếng nghị luận kích động:

“Nghiêm Hạo Thần, là hotboy Nghiêm Hạo Thần!”

“Người thật còn đẹp hơn trên hình!”

“Động tác xoay người vừa rồi của ảnh gợi cảm quá đi!”

Sh!t, Nghiêm Hạo Thần không kiên nhẫn vung tung đàn ghi-ta trên lưng, xoay người một cái dứt khoát nhanh gọn đi vào hậu trường, sau lưng vang lên tiếng thất vọng:

“A, ảnh đã đi chưa?”

“Đi đâu vậy?”

Khi mở cửa xe ngồi vào, người đàn ông bên cạnh sắc mặt không tốt, rõ ràng là còn bực mình hơn cậu. Nghiêm Hạo Thần cầm lấy tập tài liệu trên ghế phó lái, là các bài báo về cậu mà anh sưu tầm. Mở ra vài tờ trên cùng, đập vào mắt đều là những loại từ như “Đối thủ trước khi debut của Kelvin” “Mỹ thiếu niên ghi-ta”, hầu như mỗi một bài báo đều lấy chiều cao số đo ba vòng cùng diện mạo của cậu làm vui, một bài báo với tiêu đề “Những bức ảnh riêng tư của Nghiêm Hạo Thần” đưa ra hàng loạt bức ảnh diễn xuất trên sân khấu của cậu, chính diện, bên hông, ngửa đầu, xoay người, đôi chân thon dài, cổ áo, các vị trí đặc biệt như thắt lưng và mông, thậm chí còn đào ra bài báo về cậu trước ngày thi lôi đài tái để dán lên:

“… nét đẹp ngây ngô của một cậu bé và gợi cảm của một người đàn ông, một gương mặt trung tính đầy xinh đẹp khiến vô số nam nữ nguyện ý quỳ gối dưới quần cậu, phong cách thời thượng đầy gợi cảm càng tôn lên khí chất tà mị của cậu. Cậu có khung xương tinh tế không chút thua kém người mẫu chuyên nghiệp, vòng eo xinh đẹp, hai chân thon dài, quả thực là nam nhân vật lý tưởng cho AV, không, phải là GV…”

Nghiêm Hạo Thần nhịn không được huýt sáo:

“Rất chuyên nghiệp!”

Còn thiếu tìm người đặt cái kính viễn vọng đối diện nhà cậu để chụp ảnh lúc cậu tắm. Sắc mặt Hoắc Kiếm lại âm trầm vài phần, ngũ quan vốn sâu sắc lại càng thêm âm trầm bức nhân:

“Đồ ti tiện vô liêm sĩ.”

Tuy rằng nhìn đến đống tin tức lộn xộn này phản ứng đầu tiên là bực mình, nhưng người đàn ông bên cạnh còn bất mãn hơn đương sự khiến cậu nhịn không được mà nhếch môi. Nghiêm Hạo Thần cảm thấy đùa thật vui mà nâng cằm, cậu dám đánh cuộc cậu biết Hoắc Kiếm đang bực mình cái gì.

Quả nhiên chợt nghe đến anh mở giọng lạnh lẽo:

“Những người đó căn bản không nghe em hát. Đều là những bài báo chết tiệt.”

Hình như gần đây, anh luôn để ý những ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Cho dù nhăn mày mím môi, gương mặt nghiêm túc thành thục kia vẫn hiện ra một tia tức giận, Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá khẽ cười một tiếng:

“Có sao đâu, bọn họ chỉ là tưởng tượng em diễn GV, anh đều đã người thật việc thật diễn với em thật nhiều màn. Huống chi em cũng nổi tiếng không phải sao?”

Nam nhân vươn người qua hôn hôn trán cậu, thanh âm có chút tức giận:

“Loại nổi tiếng này, em không cần. Em cũng không muốn.”

Nghiêm Hạo Thần nhướng mày. A? Làm sao anh biết, cậu nhưng là một Nghiêm Hạo Thần vì một ngày kia có thể mà trở nên nổi tiếng mà bán đứng thân thể mình đó. Bất quá bộ dáng anh bất bình cho cậu vẫn là làm vừa lòng cậu, cho nên Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt mà ôm lấy cổ anh cùng anh trao đổi một nụ hôn nhiệt liệt say đắm, ngậm đầu lưỡi anh mơ hồ nói:

“Em đói bụng.”

Gương mặt vừa rồi còn như tảng băng ngàn năm nháy mắt tuyết tan, anh vô cùng thân thiết vỗ về đỉnh đầu cậu, thanh âm nhu hòa:

“Được.”