Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 7



"Tiêu tiểu thư, bần đạo cáo từ." Trương Đạo Phàm quay về phía Tiêu Cửu Thành nói lời từ biệt.

"Tiệc mừng thọ của lão thái quân còn chưa bắt đầu, sao người không chờ tiệc tàn rồi đi?" Tiêu Cửu Thành cực lực giữ Trương Đạo Phàm ở lại.

"Ta nhận bánh bao rồi thì xem như đã vui lây niềm vui của lão thái quân, đã đủ rồi. Hơn nữa còn được nghe Tiêu tiểu thư tấu một khúc đàn, đích thị là niềm vui bất ngờ, duyên đến duyên đi, không cần cưỡng cầu ta ở lại." Trương Đạo Phàm nói xong liền đi ra ngoài.

"Vậy để Cửu Thành tiễn đạo trưởng ra ngoài." Tiêu Cửu Thành tuy ở cạnh Trương Đạo Phàm chưa đến hai canh giờ nhưng cũng cảm nhận được Trương Đạo Phàm làm người tu đạo tuyệt đối không giống người thường, tính cách quái dị, nàng cũng chỉ có cách thuận theo đưa Trương Đạo Phàm rời phủ.
Tuy trong lòng Tiêu Cửu Thành không muốn để Lý Quân Hạo và Độc Cô Thiên Nhã ở riêng một chỗ, nhưng vì lễ nghi nàng bắt buộc phải tự mình đưa tiễn Trương Đạo Phàm.

Tiêu Cửu Thành đưa Trương đạo sĩ đi rồi, Lý Quân Hạo nhìn qua Độc Cô Thiên Nhã, nữ tử này khí thế phi phàm, hiển nhiên gia thế hiển hách. Nhưng nàng không chủ động chào hỏi y, không khỏi có chút thất lễ.

"Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?" Lý Quân Hạo hỏi, lần đầu tiên gặp nhưng ánh mắt nữ tử này quá mức lộ liễu, làm hắn cảm thấy có lẽ cô nương này đã nhận biết mình từ trước.

"Độc Cô Thiên Nhã." Tuy rằng lúc mới gặp Lý Quân Hạo nàng hơi thất thố, nhưng hiện tại đã điều chỉnh xong tâm tình của mình, ngữ khí nhàn nhạt hồi đáp.

"Ra là ái nữ của một trong bát đại trụ cột, Độc Cô tướng quân?" Tuy nói là bát đại trụ cột nhưng thực lực của tám đạo tướng quân này đã sớm bị phân hóa. Trong đó thế lực của Độc Cô Tấn là lớn mạnh nhất, dưới trướng Độc Cô quân tinh binh mãnh tướng, sức chiến đấu không thể lường được, đối ngoại chinh chiến thắng nhiều hơn bại, dần dần nắm giữ một phần ba binh lực trong triều. Một Độc Cô quân như vậy, có thể đánh tàn phế quân Hung Nô quanh năm ức hϊếp Trung Nguyên đương nhiên sẽ làm cho hoàng đế kiêng kỵ. Tuy nói Độc Cô Tấn không có lòng phản ngịch, quân thần hài hòa, thế nhưng người nào tinh ý đều nhìn ra được, đối với hoàng thượng mà nói đây chẳng khác nào một cái gai nhọn sau lưng nhưng không dám vọng động rút bỏ, chỉ sợ Độc Cô Tấn tức nước vỡ bờ. Năm đó hoàng thượng gả Dương Thành công chúa cho Độc Cô Tấn chính là muốn lôi kéo. Điều bất ngờ là hiệu quả vượt mức tưởng tượng, Độc Cô Tấn và Dương Thành công chúa phu thê tình thâm, mọi người đều biết. Độc Cô Tấn tiếp nhận đất phong nếu so sánh với quân công mà nói thực sự không xứng đáng, vừa nhỏ vừa cằn cỗi, sau mười mấy năm đầu tư mới có cải thiện. Nghe nói, Độc Cô Tấn và Dương Thành công chúa sinh ra một nữ nhi gọi là Độc Cô Thiên Nhã, được Độc Cô Tấn xem như hòn ngọc quý trên này.
Thì ra, nữ tử trước mắt này là Độc Cô Thiên Nhã.

"Gia phụ đúng là Độc Cô Tấn." Độc Cô Thiên Nhã gật đầu. Nói đến năm đó, Lý Quân Hạo đối phó Độc Cô gia cũng là chờ đến lúc phụ thân qua đời, thế lực Độc Cô gia suy sút, đệ đệ Độc Cô Thành uy vọng năng lực đều không thể so sánh như phụ thân mới để cho Lý Quân Hạo có cơ hội lợi dụng được điểm này. Mà bản thân nàng khi đó, tuy cảm giác bất an nhưng vẫn ngây ngốc tin tưởng Lý Quân Hạo chỉ muốn cắt giảm thế lực Độc Cô gia chứ không phải đối phó bọn họ, chuyện hoang đường này nàng đã không tin. Nghĩ đến đây, Độc Cô Thiên Nhã hận không thể đánh cho mình mấy cái bạt tay, nếu không phải nàng quá mức ngu ngốc, Độc Cô gia sẽ không đến mức vô lực phản kháng, mặc người chém gϊếŧ.

"Hổ phụ không sinh khuyển nữ, Độc Cô tiểu thư phong thái hơn người." Đối với người trước mặt là ái nữ của Độc Cô Tấn, Lý Quân Hạo cư xử trọng lễ vô cùng dù trong lòng đối với Độc Cô Thiên Nhã có phản cảm. Có lẽ vì xuất thân từ tướng môn nên so với nữ tử khác, nàng ta bớt một chút dịu dàng, lại thêm vài phần khí thế bức người, hơn nữa tâm tư tựa hồ âm trầm. Dung mạo Độc Cô Thiên Nhã diễm lệ, thế gian hiếm có, không hề thua kém Tiêu Cửu Thành nhưng Lý Quân Hạo vẫn không thích Độc Cô Thiên Nhã, quá hùng hổ dọa người.
Độc Cô Thiên Nhã cười không nói, ra vẻ tán thưởng Lý Quân Hạo.

Sau khi Tiêu Cửu Thành đưa Trương Đạo Phàm đi xong liền phái thị nữ Tiểu Cẩm bên cạnh bẩm báo với phụ thân và thái quân, còn nàng lập tức trở về. Từ xa xa, không biết Lý Quân Hạo nói gì với Độc Cô Thiên Nhã, chỉ thấy nàng cười cười với Lý Quân Hạo. Trong lòng Tiêu Cửu Thành lập tức không thoải mái, cảm giác khó chịu rõ ràng đến mức làm nàng nghĩ đến nguyên nhân là do Lý Quân Hạo. Có lẽ vì bình thường Lý Quân Hạo đối với mình biểu thị chân thành, sau một khắc lại trêu đùa nữ tử khác, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác tùy tiện và chán ghét. Không sai, thời khắc này, một Tiêu Cửu Thành nguyên bản đối với Lý Quân Hạo không thích không ghét, đã bắt đầu cảm thấy Lý Quân Hạo này thật khiến người khó ưa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Tiêu Cửu Thành bước lại, ngữ khí ôn hòa cười hỏi. Tiêu Cửu Thành là một người rất biết cách che giấu tâm tình của bản thân, tuy rằng bây giờ tâm trạng không được tốt nhưng nhìn bề ngoài như gió thoảng mây bay, khiến người ta cảm thấy gió xuân ôn hòa.

"Không có gì, một năm không gặp, tài đánh đàn của Cửu Thành càng ngày càng tiến bộ rồi." Hiển nhiên Lý Quân Hạo hoàn toàn bị Tiêu Cửu Thành dắt mũi bằng cái trò này, so sánh với Độc Cô Thiên Nhã, Lý Quân Hạo tất nhiên yêu thích Tiêu Cửu Thành hơn, cho nên khi Tiêu Cửu Thành vừa xuất hiện, tâm tư Lý Quân Hạo đều đặt trên người nàng.

Riêng Độc Cô Thiên Nhã lại hoàn toàn miễn dịch với cái người Tiêu Cửu Thành hiền lành, nụ cười ôn nhã ấm áp kia. Nhìn thấy vẻ mặt yêu đương thầm kín của Lý Quân Hạo, nàng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ kiếp trước mình bị mù sao, rõ ràng thế này cũng không thấy. Đối với Độc Cô Thiên Nhã mà nói, có thể khẳng định Lý Quân Hạo và Tiêu Cửu Thành chính là hai người mình ghét nhất trong đời, trong lòng hận không thể đem đôi cẩu nam nữ này nhốt vào lồng thả trôi sông. Nhìn thấy hai người này, lại đặc biệt nhớ đến lời tiên đoán của Trương Đạo Phạm về việc Tiêu Cửu Thành sẽ trở thành hoàng hậu, tâm tình nàng gay go vô cùng, vậy mà vẫn phải hư tình giả ý với họ.
Tiêu Cửu Thành vốn giỏi nghe lời đoán ý, chí ít nàng đối với cảm xúc của Độc Cô Thiên Nhã luôn đặc biệt quan tâm. Vừa nãy ở cách xa chỉ thấy Độc Cô Thiên Nhã đang cười nhưng không cảm giác được cảm xúc của nàng ấy, không giống như bây giờ, nàng cảm nhận được rất rõ thái độ chán ghét của Độc Cô Thiên Nhã đang không ngừng khuếch tán, Tiêu Cửu Thành nghĩ có phải bởi vì nàng quay lại nên quấy rầy Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo chăng. Nghĩ vậy rồi, trong lòng Tiêu Cửu Thành xuất hiện một tia âm u, tuy biết Thiên Nhã không thích nàng ở đây quấy rối, nhưng vẫn quyết định ở nguyên tại chỗ, không muốn để hai người bọn họ tiếp tục chung đụng nhau.

Đúng lúc này Tiêu Nghệ Tuyền đột nhiên xuất hiện, đi theo nàng là các tiếu thư công tử của quý phủ khác.

"Các ngươi ở đây à, thời gian đến yến tiệc vẫn còn dài, chúng ta dự định ra sau hậu viện cưỡi ngựa, các ngươi có muốn tham gia cùng bọn ta không?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi. Các công tử tiểu thư đi theo nàng nếu không phải mười bốn mười lăm thì mười tuổi cũng có, tuổi này là tuổi vẫn còn tâm tính thiếu niên, hơn nữa triều đại này vô cùng sùng võ, dù nam hay nữ đều biết cưỡi ngựa. Từ đây đến yến hội vẫn còn một canh giờ, các thiếu niên có vẻ không chờ được nữa, muốn biểu diễn chút gì đó trước mặt nữ tử mình yêu thích.
"Thiên Nhã tỷ tỷ có muốn đi không?" Tiêu Cửu Thành hỏi Độc Cô Thiên Nhã trước tiên, nàng cảm thấy trời đã chạng vạng tối, mắt thấy sắp đến giờ khai tiệc, sợ sẽ bỏ lỡ canh giờ. Nhưng nàng quyết định vẫn hỏi Thiên Nhã trước xem sao.

"Đi chứ." Độc Cô Thiên Nhã thuận miệng nói. Kiếp trước nàng vừa mới đến liền tham gia cưỡi ngựa, do đó mới quen biết Lý Quân Hạo. Hiện tại nàng đến sớm, thời gian gặp gỡ Lý Quân Hạo cũng sớm hơn, không biết chuyện con ngựa mất kiểm soát kia có còn phát sinh như kiếp trước hay không. Đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, mình không cưỡi con ngựa kia, để Tiêu Cửu Thành cưỡi là được.

"Vậy chúng ta đi." Tiêu Cửu Thành thấy Độc Cô Thiên Nhã dường như vô cùng hứng thú, nàng không tiện làm Thiên Nhã mất hứng, liền tán đồng.

Đương nhiên Lý Quân Hạo cũng vui vẻ đồng ý, hắn muốn biểu lộ tài năng trước mặt Tiêu Cửu Thành.