Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 20



Sáng sớm ngày thứ hai, Độc Cô Tấn và Độc Cô Thiên Nhã mang theo bà mai đi tới Tiêu phủ, trước khi đi Độc Cô Thiên Nhã còn cố ý đến tàng trân các của Độc Cô gia lấy một quyển sách cổ chỉ có độc nhất một bản mang theo bên người.

Đến cửa Tiêu phủ, trước tiên Độc Cô gia chuyển lên bái thϊếp, lập tức được Tiêu gia mời vào chính sảnh. Lúc này Tiêu Truyền đã chờ sẵn ở đại sảnh, dù sao cha con Độc Cô Tấn cũng được xem là quý khách.

"Phụ thân, con đi tìm Tiêu tiểu thư trước nhé." Độc Cô Thiên Nhã nghĩ bản thân mình dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, trong tình huống mai mối này nàng không thích hợp ở lại đây nên quyết định đi tìm Tiêu Cửu Thành.

"Cũng được." Độc Cô Tấn gật đầu đồng ý, so với trước con gái y thực sự biết suy xét chu toàn hơn nhiều.

"Độc Cô tướng quân và tiểu thư hôm nay hạ cố đến chơi, Tiêu phủ lấy làm vinh hạnh, chẳng hay tướng quân đến đây có việc gì?" Tiêu Truyền nhanh chóng hành lễ với Độc Cô Tấn.
"Chúc mừng Tiêu đại nhân, lần này Độc Cô tướng quân đến là muốn cùng Tiêu phủ kết nên mối nhân duyên, Độc Cô tướng quân vì công tử đến cầu thân với Tiêu đại nhân." Bà mối vô cùng phấn chấn nói, nếu chuyện hôn sự này thành công chính là sự kiện náo động toàn thành. Một nhà là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, một nhà là danh sĩ đỉnh đỉnh đại danh, nếu hai nhà kết thân chính là duyên trời tác hợp.

"Ồ? Không biết Độc Cô tướng quân hợp ý đứa con nào của Tiêu mỗ?" Quả thực Tiêu Truyền rất kinh ngạc, trước đó không hề có một dấu hiệu nào báo trước, hắn cũng chưa từng có ý định muốn kết thân với Độc Cô gia. Cho dù ở hiện tại Độc Cô phủ có vẻ rất tươi sáng nhưng hoàng thượng vốn kiêng kỵ Độc Cô Tấn nắm trọng binh trong tay, Độc Cô Tấn lại là nhân tài nên còn hắn một ngày thì thêm một ngày hoàng thượng không dám chèn ép Độc Cô gia. Nhưng một khi Độc Cô Tấn không còn tồn tại, Độc Cô gia nhất định suy sụp, việc hoàng thượng định xử lý Độc Cô Gia thế nào vẫn là một chuyện chưa có kết luận chính xác.
"Ta nghe nói tam tiểu thư Tiêu phủ thông tuệ tinh tế nên hết sức vừa lòng, đúng lúc tam tiểu thư và khuyển nhi bằng tuổi, nếu có thể kết thành thông gia cùng Tiêu phủ đúng là tốt càng thêm tốt." Độc Cô Tấn cười nói.

"Hai đứa con gái của Tiêu mỗ vẫn chưa hứa hôn với nhà nào, nếu bây giờ để cho tiểu nữ đính hôn trước thì không hợp lễ." Tiêu Truyền kiếm cớ thoái thác. Nếu chiếu theo lương tâm mà nói, tuy Độc Cô Thành không tệ nhưng nếu so với phụ thân hắn là Độc Cô Tấn, cho dù chỉ riêng thái độ của nữ nhi hay đối với năng lực của riêng hắn, hoặc so về gia thế đều không phải là một lựa chọn tốt cho vị trí con rể. Trong lòng Tiêu Truyền vốn nghiêng về phía Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo, hắn vốn tưởng rằng lần này Ngô Vương đích thân đến dự tiệc vì muốn cầu thân thay Lý Quân Hạo, nhưng cho đến giờ cũng không có động tĩnh gì làm cho Tiêu Truyền ngoài sốt ruột cũng không biết phải làm gì. Nếu Ngô Vương sớm mở lời thì hôm nay hắn đâu cần khó xử như vậy. Bây giờ ai cầu thân trước, ai chiếm ưu thế hơn cũng không còn quan trọng, nếu bây giờ hắn khước từ hôn ước này thì ít nhiều gì cũng đắc tội với Độc Cô gia, việc này làm Tiêu Truyền vô cùng đau đầu.
"Ta chỉ muốn hỏi Tiêu huynh có vừa lòng Độc Cô gia chúng ta hay không? Nếu là có thì Độc Cô gia ta có thể trì hoãn lại, đợi đến khi Tiêu nhị tiểu thư đính hôn xong mới tiếp tục chuyện này, còn nếu không, phải có lời giải thích cho ta biết." Độc Cô Tấn cẩn trọng nói, cơ bản không cho Tiêu Truyền đường lui. Nếu hắn dám nói không chính là đắc tội Độc Cô gia, còn một khi đã đồng ý thì hôn sự này chắc chắn chín phần mười, không cách nào từ chối nữa.

"Dĩ nhiên là hài lòng, có điều vài ngày trước Ngô Vương phủ cũng có ý này, ta đã đáp ứng Ngô Vương rồi." Tiêu Truyền nhắm mắt, lôi bừa Ngô Vương ra làm bình phong. Tuy rằng trước đó Lý Quân Hạo có tỏ rõ ý muốn của hắn với mình, nhưng Ngô Vương không tỏ thái độ gì làm lòng Tiêu Truyền rất bất an.

"Ra thế, nghe nói Ngô Vương vẫn còn ở quý phủ, không bằng mời Ngô Vương ra hỏi thử xem có thật có ý này không, cứ ba mặt một lời càng rõ ràng hơn chứ sao." Nếu ngày hôm qua Độc Cô Tấn không nghe Thiên Nhã kể chuyện kiếp trước thì cũng không nhất quyết mời Ngô Vương ra ngoài đối chất, dù sao việc này cũng đại biểu cho y không tin Tiêu Truyền, vẻ hùng hổ dọa người này có hơi ỷ thế hϊếp người, càng có vẻ ương ngạnh lộ liễu.
Nếu như chuyện hôm qua Thiên Nhã nói xác thực không phải một giấc mơ, vậy dã tâm của Ngô Vương chính là muốn kết thân cùng Độc Cô phủ. Nếu bây giờ Ngô Vương biểu thị không có ý cùng Tiêu phủ vậy chẳng khác nào một cái tát lên mặt Tiêu Truyền, một khi Ngô vương phủ đắc tội Tiêu Gia vậy Tiêu Truyền sẽ không còn đường lui, nhất định sẽ đáp ứng việc kết hôn này. Độc Cô Tấn không cần biết Tiêu Truyền có nguyện ý gả con gái cho Độc Cô gia hay không, hôn nhân này chỉ cần Độc Cô gia muốn là được.

Sắc mặt Tiêu Truyền vô cùng khó coi, nhưng không thể không mời Ngô Vương ra diện kiến.

Ngô Vương quả thật không nghĩ đến Độc Cô Tấn muốn kết thân với Tiêu phủ, Tiêu Truyền không muốn thì thôi còn lôi kéo Ngô Vương phủ bọn họ vào chuyện này. Tuy bây giờ hắn không muốn kết thân với Tiêu phủ nhưng cũng không tiện đắc tội bọn họ, nếu cứ thẳng thừng từ chối thì về phía mặt mũi Tiêu gia sẽ không dễ nhìn, giao tình Ngô Vương phủ và Tiêu phủ cũng đứt đoạn từ đây. Có thể nói một khi Độc Cô Tấn và Tiêu Truyền kéo hắn ra thì hắn đã không thể không đưa ra lựa chọn, sau khi cân nhắc thiệt hơn, rất nhanh Ngô vương đã ra quyết định. Xem như đắc tội Tiêu phủ thì không hẳn hoàn toàn không có lợi, dù gì đây cũng là cơ hội lấy lòng Độc Cô Tấn, kết thân cùng Độc Cô gia.
"Ngô Vương, Ngô Vương phủ có ý định kết thân với Tiêu phủ hay không?" Độc Cô Tấn vừa thấy Ngô Vương Lý Kha liền vào thẳng chủ đề.

"Ta vẫn chưa phái người mai mối qua đây, cũng chưa có ý này, sao lại nói lời ấy?"Ngô Vương giả ngu hỏi ngược lại.

Sau khi Tiêu Truyền nghe thấy thì sắc mặt rất khó coi, Ngô Vương đích thân đến nhưng không ngỏ lời, thì ra là muốn kết thân với Độc Cô phủ, quả nhiên dã tâm không nhỏ. Mình bị cha con nhà này xếp đặt, càng nghĩ càng giận.

"Ra vậy, ta đang dự định để khuyển tử kết thân cùng Tiêu phủ." Độc Cô Tấn nghe vậy, mỉm cười nhìn Tiêu Truyền đang đen mặt, xem hắn bây giờ chắc không còn cớ cự tuyệt rồi.

Có ngờ đâu tuy Tiêu Truyền là một văn nhân nhưng lại rất kiên cường.

"Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, trước đây đã được phán truyền không nên thành thân quá sớm." Tiêu Truyền thà đắc tội Độc Cô Tấn chứ nhất định không đáp ứng mối hôn sự này.
"Không sao, Độc Cô gia chờ được." Sắc mặt Độc Cô Tấn cũng không tốt, đối với chuyện Độc Cô gia cưới Tiêu Cửu Thành chính là dệt hoa trên gấm, tốt càng thêm tốt, là quyết tâm của Độc Cô gia. Tiêu phủ không sợ đắc tội Độc Cô gia, vẫn kiên định từ chối rõ ràng vì thấy được Độc Cô gia ở thế yếu. Lại nghĩ đến chuyện Ngô Vương lấy lòng và chuyện kiếp trước nữ nhi trải qua, trong lòng càng thêm ngưng trọng.

"Vừa hay Độc Cô tướng quân cũng ở nơi này, Ngô Vương phủ ta cũng có ý định kết thân cùng Độc Cô phủ, chẳng hay ý tướng quân thế nào?" Ngô Vương thấy dù gì cũng đã đắc tội với Tiêu Truyền rồi, không ngại đắc tội thêm nữa, thừa cơ ngỏ ý cùng Độc Cô phủ, xem như rèn sắt lúc còn nóng.

"Việc này cứ chờ sau khi Độc Cô phủ chúng ta và Tiêu phủ kết thân xong rồi nói lại cũng không muộn." Độc Cô Tấn cười nói với Ngô Vương, thái độ lập lờ nước đôi.
Lý Quân Hạo nghe thấy việc này thì nội tâm vô cùng lo lắng. Chỉ riêng chuyện Độc Cô Tấn đến cầu thân đã đủ lo rồi, hắn vốn nghĩ chỉ cần Cửu Thành một ngày chưa gả thì hắn vẫn còn cơ hội, không nghĩ đến Độc Cô Tấn còn tìm phụ vương hắn ba mặt một lời, chính là để Ngô Vương đắc tội với Tiêu gia, chuyện cưới được Tiêu Cửu Thành càng là hy vọng xa vời. Đến lúc biết Tiêu Truyền cương quyết không đáp ứng việc thành thân, Lý Quân Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm cũng chỉ bớt lo đi nửa phần, dù sao thái độ cầu thân của Độc Cô gia vô cùng kiên định, chỉ sợ Tiêu Truyền không chịu được áp lực sẽ đồng ý.

Lúc Độc Cô Thiên Nhã tìm đến Tiêu Cửu Thành, nàng đang ở trong vườn bắt bướm.

Sau khi Tiêu Cửu Thành đọc sách xong, cảm thấy cay mắt nên ra vườn đi dạo. Ngày xuân buổi sáng, khí trời đặc biệt rực rỡ tươi mát, trong vườn các loài hoa đua nhau khoe sắc, hấp dẫn rất nhiều ong bướm vây quanh, nhìn mấy con bướm đang vui đùa nhảy múa, nàng nổi hứng xuân thì bèn chạy theo đuổi bắt.
Độc Cô Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành đang đùa giỡn cùng mấy chú bướm trong vườn, dáng vẻ vô tư vô lo nhàn nhã kia đột nhiên làm cho nàng cảm thấy đố kỵ, vui vẻ đối với nàng mà nói đã là chuyện từ rất xa xưa rồi, chỉ là đối với một Tiêu Cửu Thành đang độ tuổi mười lăm quả thật không gì không vui.

Đang khi Tiêu Cửu Thành đuổi theo bươm bướm thì nó bỗng bay về phía Độc Cô Thiên Nhã, lúc này Tiêu Cửu Thành mới nhận ra Thiên Nhã đang đứng đó nhìn mình, trong nháy mắt ngẩn người tại chỗ. Nàng vốn không nghĩ mình có thể gặp lại Thiên Nhã sớm thế này, giờ người ta còn thấy dáng vẻ bắt bướm của mình, nghĩ sao cũng thấy thẹn thùng.

Độc Cô Thiên Nhã chẳng hiểu nỗi vì sao Tiêu Cửu Thành vừa nhìn thấy mình lại đỏ mặt, cái chuyện bắt bướm này tuy vừa ngốc nghếch vừa nhàm chán, nhưng Tiêu Cửu Thành đang trong độ tuổi này thì cũng bình thường, các tiểu thư nhà khác cũng kiểu cách vậy thôi.
"Sao Thiên Nhã lại đến đây?" Tiêu Cửu Thành nhanh chóng nén đi cảm giác xấu hổ vô hình, sau đó dùng ngữ khí bình thản hỏi.

"Ta theo phụ thân đến đây, phụ thân ta đang đề cập chuyện cầu thân với phụ thân ngươi." Độc Cô Thiên Nhã mỉm cười trả lời Tiêu Cửu Thành, từ trước đến giờ nàng nói được sẽ làm được.

Quả nhiên trong mắt Tiêu Cửu Thành lóe ra một tia kinh ngạc, không nghĩ Thiên Nhã thật có thể thuyết phục Độc Cô Tấn đến Tiêu phủ cầu thân. Có điều Tiêu Cửu Thành đối với việc hôn sự của mình vẫn không chút nào để tâm, chỉ là nhìn nụ cười đắc ý của Thiên Nhã tự nhiên thấy buồn cười, nàng rất muốn phá đi chút nhuệ khí này của Thiên Nhã.

"Phụ thân sẽ không đáp ứng." Tiêu Cửu Thành định liệu trước nói.

"Phụ thân ngươi không được phép không đáp ứng." Độc Cô Thiên Nhã kiên định nói.
"Chẳng lẽ Độc Cô gia định cậy mạnh cướp đoạt dân nữ sao?" Tiêu Cửu Thành cười, hỏi ngược lại.

"Nếu thật không được thì cướp chứ sao." Độc Cô Thiên Nhã thuận miệng trả lời. Tiêu Cửu Thành biết nói đùa, nàng cũng biết mà.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy càng cười to hơn, nàng phát hiện chỉ cần mình nhìn thấy Thiên Nhã thì tâm tình đặc biệt tốt.

"Vết thương của Thiên Nhã đỡ hơn chưa?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi Thiên Nhã.

"Không sao nữa rồi, thuốc hôm qua rất tốt." Hôm qua lúc nàng tắm rửa cũng không thấy có gì khó chịu, dù gì vết thương cũng không nghiêm trọng.

"Để ta xem xem." Tiêu Cửu Thành miệng nói tay làm, cứ thế kéo ống tay áo của Độc Cô Thiên Nhã lên. Vết thương nghiêm trọng nhất trên cánh tay đã kết vảy, còn những vết khác chỉ còn chút hồng hồng, có lẽ không còn gì đáng ngại nữa, lúc này nàng mới yên tâm. Có điều nhìn cánh tay trần trụi của Thiên Nhã, tự nhiên cảm thấy đặc biệt thu hút lòng người, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến thân thể chỉ được che đậy bằng chiếc yếm hôm qua làm cho nàng bỗng chốc hoảng loạn, vội vàng thả tay áo của Thiên Nhã trở về vị trí ban đầu, tự thấy bản thân mình thật càn rỡ.