Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 11



"Cũng được, cứ chờ phụ thân của ta trở về sẽ đến quý phủ cầu thân." Độc Cô Thiên Nhã gật gật đầu. Nếu Tiêu Cửu Thành có thể tùy tiện cho một đáp án mới là không hợp tình hợp lý, nàng ta đúng là một nữ tử rất có chừng mực.

Tiêu Cửu Thành nguyên tưởng rằng Thiên Nhã chỉ thuận miệng nói, có đâu ngờ dáng vẻ khi hỏi vô cùng chăm chú làm cho lòng nàng ngạc nhiên vô cùng. Độc Cô gia muốn cầu thân vì sao một chút dấu hiệu cũng không có. Đương nhiên nàng có biết qua Độc Cô Thành, tuy rằng hai bên cùng tuổi nhưng chung quy nữ tử vẫn trưởng thành sớm hơn so với nam tử một chút nên Độc Cô Thành vẫn còn tâm tính thiếu niên, chưa hiểu được thế nào là tình ái. Còn về Độc Cô Tấn thì tuy số lần nàng từng tiếp xúc vô cùng ít ỏi, nhưng người này trong mắt ngoại trừ con gái bảo bối thì nào còn thấy nữ tử con nhà người ta. Nghĩ đến đây thì vô cùng tò mò nhìn Độc Cô Thiên Nhã.
"Đây là ý của Độc Cô tướng quân và Độc Cô công tử sao? Hay là ý của Thiên Nhã?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Có gì khác sao?" Độc Cô Thiên Nhã nhíu mày hỏi ngược lại.

"Nếu là ý của tướng quân đồng thời là trưởng bối trong nhà, nhất định là vừa ý nhân phẩm và gia thế của Cửu Thành. Nếu là ý của công tử, tất nhiên là vì ưa thích Cửu Thành. Nhưng nếu là ý của Thiên Nhã, Cửu Thành không nghĩ ra nguyên nhân." Tiêu Cửu Thành nói ra nghi ngờ trong lòng nàng, nếu là ý tứ của Thiên Nhã thì thật là "danh bất chính ngôn bất thuận", nàng thật sự không hiểu vì sao cả.

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, sao trước đây ta không phát hiện tâm tư ngươi cẩn thận thế này?" Độc Cô Thiên Nhã lại hỏi.

"Thiên Nhã tỷ tỷ là quý nhân có trăm công nghìn việc, nào có thời gian để ý đến Cửu Thành?" Tiêu Cửu Thành cười nhạt nói, tuy rằng nàng cảm giác Thiên Nhã đối với mình luôn có cảm giác xa lạ khúc mắc nào đó, thế nhưng so với trước đây dường như Thiên Nhã để tâm đến mình nhiều hơn. Tiêu Cửu Thành cũng không biết đây là chuyện xấu hay tốt, hơn nữa Thiên Nhã còn muốn nàng trở thành em dâu thì đúng là chuyện lạ. Dù thế nào nàng cũng chưa từng nghĩ giữa hai người có giao tình tốt đến mức làm cho Thiên Nhã muốn nàng trở thành người một nhà, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
"Do trước kia ta không biết Cửu Thành có tâm tư suy nghĩ như vậy." Độc Cô Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành như có điều gì đang suy nghĩ.

"Ngươi nghĩ phụ thân ngươi có đồng ý cho ngươi và Độc Cô gia kết thân không?" Độc Cô Thiên Nhã thử dò xét.

"Khó nói, Ngô Vương thế tử cũng có ý này, phụ thân vừa ý hắn hơn." Tiêu Cửu Thành nói thật, bản thân cũng không hiểu vì sao muốn nói thật với Độc Cô Thiên Nhã.

"Lại là hắn!" Độc Cô Thiên Nhã hừ lạnh, nếu năm đó Lý Quân Hạo cưới Tiêu Cửu Thành thì Độc Cô gia may ra có thể tránh một kiếp. Nàng nhớ sau khoảng thời gian này không bao lâu, Ngô Vương sẽ đích thân đến Độc Cô gia, thay Lý Quân Hạo cầu thân. Kiếp này không biết mọi chuyện có còn như thế không.

Tiêu Cửu Thành nghe giọng của Độc Cô Thiên Nhã tựa hồ đối với Lý Quân Hạo rất khinh thường, trong lòng có cảm giác suиɠ sướиɠ nho nhỏ.
"Thiên Nhã không thích Ngô Vương thế tử?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Ngươi thích hắn?" Độc Cô Thiên Nhã không trả lời mà hỏi lại.

"Hắn là một ứng cử viên hôn phu tốt." Nếu làm một vị hôn phu thì dường như không có gì có thể chê trách, điều đáng nói là không có tình yêu, nhiều nhất chỉ là không đến mức ghét mà thôi. Mẫu thân nàng từng nói, người mình yêu thích nếu có thể trở thành hôn phu chưa chắc là chuyện tốt, nhưng nếu một người hiểu chuyện, biết trân trọng mình thì trái lại là một chuyện không tệ. Nữ tử nếu yêu phu quân sẽ không muốn phu quân nạp thϊếp, mà thế gian này vốn không có bao nhiêu nam tử có thể chuyên nhất một người con gái. Một nữ tử một khi đã ghen sẽ mất đi vẻ ung dung tao nhã thường ngày, càng thêm thương tâm. Còn nam tử nếu yêu thương mình sẽ xem mình là chính thê, dù ngày sau có nạp thêm bao nhiêu người mới thì trong tâm vẫn sẽ nhờ tình xưa, một người hiểu chuyện sẽ không để xảy ra việc ái thϊếp diệt thê. Bởi vì lời mẫu thân đúng nên Tiêu Cửu Thành rất nghe lời, đối với nam tử luôn giữ tâm xa cách, không cưỡng không cầu vẫn được niềm vui.
Độc Cô Thiên Nhã rất khó chịu đối với quan điểm của Tiêu Cửu Thành cho rằng Lý Quân Hạo là một vị hôn phu tốt, cảm thấy Tiêu Cửu Thành chẳng khác nào thắng trận khoe khoang, dù đến giờ Tiêu Cửu Thành chưa làm gì nàng cả.

"Nói vậy ngươi không vừa ý đệ đệ ta?" Độc Cô Thiên Nhã bất mãn hỏi ngược lại, bàn về lòng dạ tâm cơ đương nhiên đệ đệ không sánh được với Lý Quân Hạo. Nhưng mà để Tiêu Cửu Thành nghĩ đệ đệ không bằng Lý Quân Hạo, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Hổ phụ không sinh khuyển tử, quý công tử bản chất tốt dũng cảm có thừa, cũng là một ứng viên tốt." Tiêu Cửu Thành lập tức thêm vào, thầm nghĩ Độc Cô Thiên Nhã cũng thật là bao che quá đi. Độc Cô Thành không sánh bằng Lý Quân Hạo trong lòng nàng chẳng lẽ không biết, rõ ràng đệ đệ trong lòng nàng chưa chắc đã đủ tốt, nhưng cũng không cho người khác cảm thấy như vậy.
"Nói thật miễn cưỡng." Độc Cô Thiên Nhã hừ lạnh.

"Thiên Nhã, chọn ai ai chọn Cửu Thành thật sự không làm chủ được, cứ nhìn Thiên Nhã thì biết, tỷ tỷ ưu tú như vậy, đệ đệ tất nhiên không kém." Tiêu Cửu Thành nhanh chóng dụ dỗ, không quên nịnh nọt Độc Cô Thiên Nhã một phen. Thực tế trong mắt Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã quả là một nữ tử vô cùng đặc biệt và xuất sắc.

Độc Cô Thiên Nhã có dung nhan kiều diễm tuyệt luân, trong vẻ đẹp lại chất chứa khí thế khiến người ta phục tùng, chói sáng rực rỡ không giống các nữ tử dịu dàng kín đáo khác. Nàng xinh đẹp nhưng không yêu mị, trong kiêu ngạo có nét đoan trang. Đương nhiên loại kiêu ngạo này đã có từ trong xương, Tiêu Cửu Thành nghĩ có lẽ chỉ có quyền thần như Độc Cô Tấn ấp ủ trong lòng bàn tay mới sinh ra một nữ nhân có thể kiêu ngạo như thế. Cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng mang lại cảm giác khác biệt với nữ tử khác trên đời. Mặc dù sau cơn bạo bệnh Độc Cô Thiên Nhã cho nàng cảm giác âm trầm kín đáo hơn nhiều, nhưng sự kiêu ngạo trong nàng vẫn thủy chung không đổi. Nàng nghĩ nam tử có lẽ sẽ không thích một nữ tử vừa kiêu ngạo vừa hùng hổ dọa người quá mức thế này, những nữ tử khác có lẽ cũng không nhưng chỉ riêng một mình nàng cảm thấy sự kiêu ngạo của Thiên Nhã giống như ánh dương trên bầu trời, vô cùng rực rỡ. Nàng hy vọng phu quân ngày sau của Thiên Nhã sẽ hiểu và biết cách bảo vệ sự kiêu ngạo này. Nàng muốn quyền thế của Độc Cô gia sẽ vĩnh viễn cung cấp chất xúc tác kiêu ngạo cho Thiên Nhã, chỉ cần Độc Cô gia một ngày bất bại thì Độc Cô Thiên Nhã sẽ thêm một ngày tỏa sáng.
Thủ đoạn nịnh nọt nhỏ này làm Độc Cô Thiên Nhã khịt mũi xem thường, một nữ nhân có linh hồn ba mươi bốn tuổi nếu được dỗ bởi nữ tử mười lăm tuổi mới thật kỳ quái làm sao.

Dù vậy Tiêu Cửu Thành nói cũng có đạo lý, xem ra Độc Cô gia trừ phi lấy cường quyền bức Tiêu phủ gả con, còn không dường như không nhất định sẽ lấy được Tiêu Cửu Thành. Nhưng mà cường quyền ép gả hay trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đối với danh vọng của Tiêu gia trong triều và dân gian mà nói, Độc Cô gia không dám đánh chủ ý này. Độc Cô Thiên Nhã chỉ hy vọng Ngô Vương phủ vẫn sẽ đến Độc Cô phủ cầu thân, chỉ cần Lý Quân Hạo không gây rối, những người khác nếu muốn kết hôn với Tiêu Cửu Thành thì còn lâu mới có can đảm đắc tội Độc Cô phủ nhà nàng.

Tiêu Cửu Thành thấy Độc Cô Thiên Nhã lười nhìn mình, có cảm giác bản thân lại bị miệt thị và xem thường rồi. Nội tâm thầm cảm thán, xem như tam tiểu thư Tiêu Phủ mang tiếng thông tuệ xinh đẹp nhất cũng có ngày bị người ta không thèm nhìn đến.
"Nói một hồi xém quên mất chính sự, Thiên Nhã cởϊ áσ ngoài ra đi, để Cửu Thành kiểm tra vết thương được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, sắp đến giờ khai tiệc rồi, nàng sợ muộn.

"Sắp đến giờ rồi, không cần đâu." Độc Cô Thiên Nhã vẫn cự tuyệt, trong thâm tâm nàng vẫn chán ghét Tiêu Cửu Thành. Ở trước mặt người mình ghét cởi y phục, nghĩ sao cũng không thấy thoải mái. Nghĩ thế liền đứng dậy định đi.

"Không được, ta muốn kiểm tra thật mà, nếu không sẽ thấy bất an trong lòng." Tiêu Cửu Thành đưa tay nắm lấy ống tay áo của Độc Cô Thiên Nhã, không để nàng đi.

"Ta đã nói không sao là không sao, sao ngươi lắm chuyện như vậy?" Độc Cô Thiên Nhã không nhịn được nói, nàng đối với Tiêu Cửu Thành không che giấu tâm tình của mình.

"Đã vào đến đây rồi thì cứ xem lưng một chút, ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao, hơn nữa ngươi vì ta mới bị thương." Tiêu Cửu Thành kiên trì nói. Bản tính nàng vốn cố chấp, một khi đã cố chấp thì không gì có thể thay đổi.
Độc Cô Thiên Nhã tưởng rằng Tiêu Cửu Thành ôn nhu như nước chắc sẽ thiếu sót chủ kiến, giờ xem ra Tiêu Cửu Thành còn có một mặt rất cố chấp.

"Vậy nhanh một chút đi." Độc Cô Thiên Nhã lại ngồi xuống lần nữa, thật sự nàng có thể phất áo bỏ đi không cần quan tâm, nhưng ngẫm lại Độc Cô phủ có thể cưới được Tiêu Cửu Thành hay không nói không chừng có chút quan hệ với Tiêu Cửu Thành. Cho nên dù thiếu kiên nhẫn, Độc Cô Thiên Nhã chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng thôi.

Một bên này Tiêu Cửu Thành chờ Thiên Nhã cởi y phục, Độc Cô Thiên Nhã ở bên kia lại chờ Tiêu Cửu Thành cởi y phục cho mình, trong nhất thời ai cũng không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Thiên Nhã không nhịn được lên tiếng trước.

"Ngươi đang ngẩn ngơ cái gì thế, nhanh cởi y phục cho ta rồi thoa thuốc đi." Độc Cô Thiên Nhã thúc giục, bất kể kiếp trước hay kiếp này nàng đã quen thói được người hầu hạ, cho nên khi ra mệnh lệnh nàng không chút khách khí. Hơn nữa đây là tình huống bản thân chẳng có tí tình nguyện nào, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Cửu Thành ngoan ngoãn nghe lời thoát y phục cho Độc Cô Thiên Nhã, nàng chưa từng cởϊ qυầи áo cho ai bao giờ nên vô hình chung lúc giúp Thiên Nhã cởϊ áσ, trong lòng không nén được cảm giác hồi hộp khẩn trương. Đặc biệt sau khi áo thoát xuống để lộ cái yếm kiều diễm của Thiên Nhã, còn có da thịt như tuyết trắng, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua hai quả tròn trịa phía trước, dù được che đậy nhưng vẫn miêu tả được hình dáng, tựa hồ so với mình lớn hơn rất nhiều, làm cho Tiêu Cửu Thành cảm giác gương mặt nàng không thể khống chế bắt đầu nóng hầm hập.

Ở trước mặt người ngoài lộ ra thân thể làm cho Độc Cô Thiên Nhã theo bản năng cũng có cảm giác xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cửu Thành còn đỏ mặt hơn cả mình, còn cái vẻ xấu hổ kia kìa liền thầm nghĩ, sao nhìn Tiêu Cửu Thành còn giống cái người bị cởϊ qυầи áo hơn vậy?