Phật Tâm Hồng Nhan

Chương 4: Phá kiển thành điệp



Sáng sớm hôm sau, Tương Vong nhảy lên đỉnh viện gỡ vò rượu xuống, chung quanh còn thoang thoảng hương rượu.

Nghe nói, đêm qua có người một mình thâm nhập Cung gia, người đó sử một thanh kiếm ánh xanh. Lại có người bảo nội viện Cung gia, mỗi mảng tường đều có dấu máu, không cách nào đành thay mới toàn bộ. Có người bảo đêm đó cú ở Cung gia kêu gào đặc biệt hung dữ, nhất định đã gặp trận huyết sát. Còn có người bảo kiếm quang của người đó mỗi lần huy động thì trong mười mấy thước, không ai đỡ được một kiếm.

Lời đồn gì cũng có, cái mọi người thấy là cha con Cung gia vẫn còn sống. Thập bát hộ viện của Cung gia chỉ còn lại một người. Hắn chột mắt, mất một cánh tay, không ngừng uống rượu. Võ lâm hảo hán vây quanh cửa trước Cung phủ dần dần tản ra. Sự yên tĩnh được khôi phục.

Tương Vong biết cả tháng nay sư phụ mất ngủ. Y cũng biết sư phụ đang đợi ai. Từ đêm đó trở đi, Tương Vong chưa gặp lại Mộ Dung Chân Nhất.

Minh Nguyệt ngày ngày vẫn chạy đến Đại Minh Tự. Tương Vong niệm kinh, luyện quyền, làm bạn với nàng. Tương Vong không biết cái gì là ma đạo, nhưng y sợ, rất sợ một ngày nào đó Minh Nguyệt không đến gặp y nữa. Bởi vậy bất kể tương lai ra sao, hòa thượng vẫn cứ ngày này qua ngày khác như thế. Minh Nguyệt một mặt quấn quít Minh tướng quân, để phụ thân không nỡ cho mình xuất giá, một mặt nghĩ trăm phương ngàn kế để gặp hòa thượng. Nàng cũng không biết vì sao muốn ở cạnh hòa thượng, nhưng nàng biết rõ, bản thân thực sự muốn làm bạn với hòa thượng. Như vậy là đủ rồi.

Thời kỳ hoa nở vốn không dài. Đông qua xuân lại đến, Minh Nguyệt được mười bảy tuổi.

Hoa đào cuối cùng đã nở, nhưng Tương Vong lại không vui. Mấy ngày này Minh Nguyệt càng lúc càng ít nói chuyện, thường thường ngắm hoa đến xuất thần. Không ai biết nàng nghĩ gì. Tương Vong hỏi, nàng chỉ mỉm cười. Nàng cười miễn cưỡng vậy, dù là hòa thượng cũng nhìn ra.

“Tính đến hôm nay đã hai mươi ngày không đến rồi!” – dưới mái hiên ngắm màn mưa, hòa thượng đứng ngoài điện nhìn bầu trời đầy mây mù, trong đầu toàn nghĩ tới Minh Nguyệt. Phải rồi, đã nhiều ngày rồi không đến, hòa thượng mơ hồ cảm thấy bất an.

“Tương Vong!” – sau lưng có người gọi y.

Tiểu hòa thượng vội xoay người lại. Giám tự lấy một phong thư giao cho y, rướn mày hung hăng:

“Vừa nãy có vị nữ thí chủ đến chùa, muốn đem thư này giao cho ngươi.”

Tương Vong nhận lấy. Giám tự xoay lưng bỏ đi. Tiểu hòa thượng khẽ hỏi:

“Xin hỏi…”

Giám tự khó chịu:

“Chuyện gì?”

Hòa thượng nói:

“Nữ thí chủ đó còn nói gì không?”

Minh Nguyệt đến mà không gặp là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Tương Vong không khỏi thấy kì quái. Giám tự không vui đáp:

“Không có! Dường như là nha hoàn của Minh tiểu thư, giao thư liền đi ngay.”

Hòa thượng sờ đầu trọc, do dự mở thư:

“Nha hoàn sao?”

Tiểu hòa thượng Huệ Hải mười một tuổi, mặc áo tơi, đang quét cánh hoa rụng, nhìn thấy sư huynh Tương Vong phía xa xa đứng lẳng lặng ở Đại Hùng Bảo Điện, tay cầm một lá thư. Quét xong đông viện, gom cánh hoa thành một đống nhỏ rồi, Huệ Hải nhìn lại. Sư huynh còn đang đọc thư. Quét xong tây viện, sư huynh vẫn đọc thư. Xuyên qua màn mưa, nhìn thấy dáng người cô độc của Tương Vong, Huệ Hải thấy kì lạ. Cuối cùng nó đã quét xong sân chính. Quét đến trước đại điện, nó nhìn thấy mảnh giấy viết thư ẩm ướt rơi trên sân, mưa hòa mực thành một khối. Nó ngẩng đầu nhìn, sư huynh đã biến mất.

Tiếng mưa dứt, trăng lạnh, chuông đêm như thúc giục. Tương Vong tiều tụy đang quỳ trước mặt lão hòa thượng, run run giọng:

“Sư phụ…”

Tĩnh Trừng thở dài, chầm chậm thốt:

“Hôm nay Minh tướng quân đưa tới ba bàn tiệc chay, bảo rằng tháng sau chính là ngày gã con. Đệ tử phật môn không tiện dự lễ, nên biếu trước các món chay. Thế này, có lẽ ngươi đã biết sớm hơn sư phụ phải không?”

Thần sắc Tương Vong ngẩn ngơ, nói khẽ:

“Sư phụ, đệ tử đã biết sai.”

Tĩnh Trừng lắc đầu:

“Ngươi không sai, chỉ là tâm loạn!”

Tương Vong nói:

“Đệ tử biết.”

Tĩnh Trừng hỏi:

“Biết rồi thì có tác dụng gì? Lần này thí chủ Cung Thiên Dã xin hoàng thượng hạ chỉ, đem Minh tiểu thư gã cho công tửu Cung gia, đây là ý trời, không do người, ngươi biết chứ?”

Tương Vong đáp:

“Đệ tử biết.”

Tĩnh Trừng nhìn kỹ y:

“Vi sư cho rằng ngươi may mắn, ngươi hiểu rõ chưa?”

Tương Vong lắc đầu:

“Đệ tử không hiểu.”

“Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”

Tĩnh Trừng giảng giải:

“Có một người chăn dê, dành dụm được không ít tiền, chỉ là không có thê thất. Thế là có ngườ lừa y, bảo rằng hắn có thể cưới vợ cho y, nhưng phải đưa tiền cho hắn. Người chăn dê mừng rỡ, lấy tiền đưa cho hắn. Nhiều ngày sau, người đó trở lại nói, hắn đã cưới vợ cho y ở nơi xa, hãy đưa hắn tiền để hắn dựng nhà giúp. Người chăn dê càng mừng, lại đưa hắn số tiền lớn. Qua một thời gian, người đó lại bảo, thê tử y đã sinh cho ngươi một đứa con. Người chăn dê mừng vô cùng, đem hết tiền tài giao cho hắn, nhờ hắn chiếu cố người nhà mình. Qua thời gian nữa, người kia lại bảo, vợ con y đều ngã bệnh và chết. Người chăn dê thấy cửa nhà tan nát, nhất thời khóc ròng.”

Tương Vong ngờ nghệch nói:

“Đệ tử vẫn không hiểu.”

Tĩnh Trừng chậm rãi thốt:

“Người chăn dê lúc mừng lúc khổ, toàn vì vật bên ngoài. Y vốn không vợ không con, ắt không cần mừng khổ, nhưng y bị người khác mê hoặc, tưởng rằng có vợ có con rồi lại mất, bởi vậy so đo được mất, cùng vì vậy loạn tâm. Người đó chính là ma quỷ, người chăn dê chính là tâm ma, nhìn không thấu ý nghĩa vô thường, cho nên đau khổ, chính là bị người trần thế mê hoặc.”

Tương Vong ngẩn người:

“Đệ tử…”

Tĩnh Trừng than vãn:

“Ngươi biết sớm muộn cũng có kết quả này, hà tất để lòng đau khổ dây dưa? Nếu ngươi chưa từng gặp Minh tiểu thư, tâm ngươi sẽ trống rỗng, ắt không đau! Chẳng phải sao?”

Tương Vong cúi đầu nói:

“Phải.”

Thần sắc Tĩnh Trừng nghiêm nghị:

“Nhưng ngươi lại bị vẽ đẹp của Minh tiểu thư mê hoặc, lún vào bùn lầy, do đó mới có bi thương như hôm nay. Trần thế phồn hoa như ngàn vạn kén tơ, ngươi như loài tằm, đã quấn kén phồn hoa quanh mình. Ngoài kén chính là cửa Phật, trong kén là bể khổ! Ngươi một lòng chấp mê, sư phụ cứu không nổi ngươi!”

Tiểu hòa thượng chạy đến ngay trước mặt Tĩnh Trừng, xá dài:

“Đệ tử…đệ tử phải làm sao đây?”

Tĩnh Trừng thâm trầm thốt:

“Phá kén.”

Tương Vong hỏi:

“Làm sao phá?”

Tĩnh Trừng thở dài phiền muộn:

“Tương vong!”(2)

Quãng đường nhuộm hồng, những mảnh xác pháo rải hồng cả quãng đường dài. Trống chiêng khua vang. Cổ kiệu đỏ đi ngang qua , càng đi càng xa.

Hôm nay cửa lớn Cung gia đón thiên kim của Minh tướng quân. Người khắp thành đều chứng kiến. Đường lớn bên ngoài Đại Minh Tự tấp nập người, náo nhiệt không kém ngày xuân. Nhưng hoa đào tàn rồi, xuân cũng tàn.

Trong trùng trùng hương khói tại Đại Hùng Bảo Điện, Tương Vong đang niệm kinh. Tĩnh Trừng ngắm đệ tử từ đằng xa. Tương Vong chưa từng nhắc đến Minh tiểu thư. Tĩnh Trừng biết mọi chuyện đều tốt rồi, dù trong lòng Tương Vong còn chút không nỡ, ngày tháng lâu dài sẽ phai nhạt dần. Những phồn hoa ảo ảnh trên thế gian này há qua được Phật môn chính pháp?

Trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, Tương Vong niệm: “A di đà Phật.”

Qua nhiều tháng sau, đã là giữa thu rồi. Người đến Đại Minh Tự vẫn tấp nập. Hôm nay Trường Giang ngập lụt, mấy nơi ở Dương Châu không thu hoạch được. Cung gia tích trữ lương thực, lại không chịu giảm nửa phần giá. Dân đói lũ lượt kéo đến Dương Châu kiếm ăn. Đại Minh Tự đang tiến hành phát cháo. Dân đói trong thành còn có thể xin ăn, người bên ngoài thì không được như vậy.

“Dã gian, nhân tương thực.” chính là đại tai họa mà sách sử chép lại. Họa bất đơn hành(3), bố chánh ti Dương Châu là Tông Hàn, cùng quan viên tất cả bảy mươi mốt người cáo buộc đô chỉ huy Minh Thừa Liệt mưu phản. Thông gia của Minh Thừa Liệt là Cung Thiên Dã đại nghĩa diệt thân, trình cho triều đình không ít chứng cứ. Minh Thừa Liệt đã bị tống giam, đợi khâm sai triều đình.

Có người bảo Minh đô chỉ huy không hề mưu phản. Chỉ là Cung gia mua chuộc Tông Hàn giữ lương thực cứu tế triều đình lại không phân phát, Minh Thừa Liệt trượng nghĩa nói thẳng, bảo sẽ thượng cáo triều đình, lại bị Cung gia ra tay trước. Giữ lương không phát là tội chết, Cung gia không muốn chết như vậy, tất nhiên câu kết giữ thân, cũng đành phải hạ độc thủ. Nhưng không được bao nhiêu người để ý đến, phần đông đều nghĩ cách trữ lương thực, không để chết đói là việc khẩn yếu.

Tương Vong cũng không quan tâm Minh tướng quân có tội hay không, nhưng tâm y rất loạn, chưa từng loạn như thế! Minh Nguyệt hiện tại ra sao rồi? Đêm khuya, y ngồi đả tọa trong đại điện.

“Tương Vong!” – sau lưng có người gọi y.

Hòa thượng quay đầu, giám tự đem phong thư trao cho y, trầm giọng thốt:

“Vừa rồi có một vị nữ thí chủ đến chùa, mang thư này giao cho ngươi.”

Tương Vong nhận lấy, giám tự nói khẽ:

“Là nha hoàn của Minh tiểu thư.”

Tương Vong vội mở thư xem, vẫn là những dòng chữ nghiêng nghiêng: “Tương Vong, mau đến cứu ta! Nguyệt.”

(1): phá kén thành bướm.

(2): “Quên đi!”

(3): tai họa không đến đơn lẻ