Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 47: Mua sạch sành sanh (1)



Convert: Bến

Editor: Mãn Mãn

Cảm ơn các bạn: Lam Cô Nương, My heaven, shirochan, thao3t đã thanK cho truyện nhé <3

Từ giờ trở đi mình sẽ trích 1 - 3 câu từ chương trước để tăng sự liên quan giữa các chương với nhau:D Thông báo với mọi người một câu như vậy thôi ;) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

*

[Kakaka đã thưởng cho chủ kênh 300 hạt đậu ánh sáng.]

[^_^ Rất đẹp mắt.]

*

Khi Kiều Hân Hân nhìn thấy lời này, cô còn tưởng bản thân hoa mắt, bởi lúc ấy có rất nhiều người khác khen cô. Để kiểm chứng, cô tiến vào phòng thay đồ, màn hình phòng phát sóng trực tiếp lập tức biến thành màu đen.

Ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại, ngón tay cô trượt trên màn hình, lục lọi những bình luận ở trước đó.

Chỉ tiếc là có quá nhiều người lên tiếng, rất khó để tìm lại bình luận kia.

Lúc này, cô đột nhiên nghĩ tới chức năng tìm kiếm. Cố định khu bình luận lại, cô gõ hai chữ "Kaka".

Hệ thống thông báo, hôm nay không có bình luận nào tới từ tài khoản này.

Cô hơi sửng sốt, lại thêm một chữ "Ka" nữa, cụm từ trở thành Kakaka.

Bình luận của Kakaka lập tức xuất hiện --

Khen thưởng 300 hạt đậu ánh sáng, cùng câu nói "Rất đẹp mắt" vô cùng ngắn gọn.

Thì ra cô thực sự không nhìn lầm, bình luận này là thực.

Trực giác của Kiều Hân Hân nói với cô rằng, đây nhất định là tài khoản phụ của Kaka.

Tài khoản chính của Kaka đã bị cấm hoạt động hai tháng, vậy nên... Bây giờ hắn đang dùng máy tính của người khác sao?

Đã năm phút trôi qua kể từ lúc hắn bình luận, Kiều Hân Hân không thấy hắn nói gì nữa. Hiện tại hắn vẫn còn đang xem phát sóng trực tiếp, hay đã đi làm chuyện của mình rồi nhỉ?

Kiều Hân Hân nở nụ cười, cô cầm một bộ quần áo khác, bắt đầu thay đồ.

Thử qua mấy bộ quần áo, Kiều Hân Hân thấy mình đều mặc hợp, khán giả vẫn bình luận liên tiếp, bảo cô mua sạch sành sanh.

Tuy nhiên, vì không tự tin với ánh mắt của mình nên cô phải gọi cho Tranh Tử.

Tranh Tử hỏi địa chỉ rồi bảo cô chờ một lát. Khoảng hơn mười phút sau, Tranh Tử đã có mặt. Cô nhìn những bộ đồ trên ghế sô pha, cầm ướm thử trên người Kiều Hân Hân.

Cô khen: "Da của cậu trắng nên mặc cái gì cũng đẹp!"

Đây là lời nói thật lòng.

Kiều Hân Hân rất thích bộ đồ đầu tiên mà cô thử, cũng định mua bộ mùa hè, nhưng những bộ còn lại...

"Tranh Tử, cậu giúp tôi chọn hai bộ nhé?"

Không có quần áo để mặc khi bản thân cần ra ngoài là một chuyện rất xấu hổ. Hơn nữa, hai ngày sau chính là lễ ký kết của Tô Linh Nhiên. Tuy việc này không quá liên quan tới cô, nhưng cô nhất định phải đi xem.

Dù khả năng cô được trò chuyện với Tô Linh Nhiên chỉ là một phần mười ngàn, cô cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương.

Tranh Tử ngắm nghía quần áo ở bốn phía, cuối cùng chọn ra ba bộ đồ kín đáo cho Kiều Hân Hân, đẩy cô vào phòng thử quần áo.

Trong thời gian Kiều Hân Hân thử đồ, chính bản thân cô đi một vòng quanh tiệm.

Đây là cửa hàng của một thương hiệu nổi danh trong nước, có bán cả quần áo, giày cùng đồ trang sức, nên cô lại chọn vài đôi giày cho Kiều Hân Hân.

Khi Kiều Hân Hân đi ra, cô hỏi nhân viên bán hàng về kích cỡ rồi để họ đi lấy giày.

Trang phục đẹp đương nhiên phải đi kèm một đôi giày tốt. Tục ngữ nói người đẹp vì lụa, sau khi thay quần áo xong, trông Kiều Hân Hân quả nhiên khác hẳn lúc trước.

Tranh Tử đứng ở bên cạnh cô, hai tay khoác tay cô, cười tủm tỉm nhìn Kiều Hân Hân: "Đến hôm Tô Linh Nhiên ký kết, chỉ cần đi làm tóc nữa là hoàn hảo!"

Kiều Hân Hân hơi ngượng ngùng kéo mép váy, so với chiếc váy trắng lỗi mốt như đồ bỏ đi của cô, quần áo ở nơi này thực sự rất đẹp.

"Vũ San, gần đây cửa hàng của cậu làm ăn thế nào? Hai ngày trước bố mình còn bảo là sẽ cho mình một cửa hàng quần áo để chơi, nhưng mình ngại phiền nên từ chối rồi."

"Sao lại phải từ chối? Nếu chú muốn mở cửa hàng cho cậu thì cậu cứ nhận đi. Có lẽ ban đầu sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng chỉ cần cửa hàng đi vào quỹ đạo là được. Cậu nhìn mình mà xem, bình thường có cần tới cửa hàng đâu, rất nhiều chuyện đều đã được quản lý bởi cửa hàng trưởng, lợi nhuận hàng tháng cũng đủ cho mình dùng. Cậu biết tính mình mà, tiêu tiền như nước ấy, thế mà năm nay mình chẳng phải xin bố mình một đồng nào cả."

"Thật sao? Vũ San, cậu giỏi quá!"

"Cậu cũng có thể làm được mà Mộng Ly. Tuy hiện tại chúng ta vẫn còn đang đi học, nhưng phải bắt đầu lo trước tính sau rồi từ bây giờ rồi. Hay lát nữa về cậu bàn bạc lại với chú một chút?"

"Để sau đi, gần đây mình rất bận, chờ khi nào tốt nghiệp thì tính sau."

"Bận á? Bận theo đuổi tiểu thịt tươi kia ấy hả?"

"Này! Cậu lại đem người ta ra làm trò đùa rồi!"

"Cậu đó, nhiệt tình quá mức rồi đấy, nếu cậu cứ như vậy thì anh ta sẽ không quý trọng cậu đâu."

"Mình mặc kệ! Mình thích anh ấy như vậy đấy!"

Đang thay đồ ở trong phòng, Kiều Hân Hân nghe được một giọng nói quen thuộc, nhưng cô cũng không quá chắc chắn.

Sau khi sửa sang xong, cô đẩy cửa phòng thay đồ ra. Người bán hàng nhiệt tình bước tới, nụ cười còn xán lạn hơn lúc trước: "Thưa quý khách, quý khách muốn gói hết những bộ đồ này ạ?"

Người bán hàng đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tranh Tử cùng Kiều Hân Hân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cô gái này sẽ mua hết những bộ đồ ấy.

"Vâng, gói lại hết cho tôi nhé."

Kiều Hân Hân tới quầy thu ngân cùng người bán hàng. Lúc này, có hai cô gái trang điểm tinh tế đang đứng trước quần thu ngân. Sau khi thấy Kiều Hân Hân, một trong số đó lộ vẻ kinh ngạc.

Thẩm Mộng Ly không ngờ mình sẽ gặp Kiều Hân Hân ở chỗ này.

Trên người Kiều Hân Hân vẫn là chiếc đầm màu trắng mộc mạc, trước khi ra ngoài, cô còn bôi thêm kem dưỡng da, nhìn qua khí sắc rất tốt.

Nơi này là cửa hàng của một thương hiệu, tại sao một người ngay cả cơm cũng không được ăn như Kiều Hân Hân có thể mua quần áo ở chỗ này?

Thẩm Mộng Ly có thể khẳng định cô đã mất phần công việc ở Ánh Sáng Xanh. Biên tập viên Lưu Niên nói Kiều Hân Hân không còn liên lạc với anh nữa, hẳn là cô ta đã bỏ cuộc.

Chưa nói tới việc cô ta hiện đang vô công rồi nghề, cho dù cô ta có việc, dựa theo mức thu nhập còm cõi kia, cô ta làm gì có khả năng mua quần áo ở đây?

Bạn thân của Thẩm Mộng Ly là chủ cửa hàng này, nên cô ả hiểu rõ giá cả hơn bất kỳ ai.

Kiều Hân Hân mua tổng cộng năm bộ quần áo, sau khi Chu Vũ San nhập giá liền khẽ cười nói: "Chào quý khách, của quý khách hết tổng cộng hai vạn ba ngàn năm trăm sáu mươi chín tệ ạ."

"Hân Hân!"

Tranh Tử đột nhiên xông tới. Trong lúc ngắm nghía quần áo, cô từng vô tình lật mác áo lên, nên khi thấy Kiều Hân Hân đứng trước quần thu ngân thì Tranh Tử vội vàng kéo cô ra một phía.

Cô che miệng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Những bộ đồ này đắt lắm đấy!"

Gần đây, hầu như ngày nào cô cũng liên lạc với Kiều Hân Hân. Tranh Tử biết hiện tại Kiều Hân Hân đang rất dụng tâm trong khâu chuẩn bị cho bộ truyện tranh, nên cô ấy sẽ không có công việc khác đâu nhỉ?

Thẩm Mộng Ly cười "Phụt" một tiếng, cô ta giễu cợt nói: "Kẻ thích ru rú ở nhà như cô mà cũng chịu ra ngoài cơ à? Thế nào, muốn mua quần áo sao? Cô không thể chọn một cửa hàng thích hợp với cô hơn chắc?"

"Mộng Ly?" Chu Vũ San nhìn cô ta với ánh mắt không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Hai người quen nhau à?"

"Cô ta chính là người có liên quan tới A Ngọc mà mình kể với cậu lúc trước ấy."

Miệng Chu Vũ San há thành hình chữ O, cô ta không nhịn được mà nhìn Kiều Hân Hân từ đầu tới chân. Nếu chỉ nhìn qua thì người khác sẽ cảm thấy cô gái này không có phẩm vị, mối tình đầu của Lâm Ngọc Dương là đây ư?

Nếu để đám fan hâm mộ của anh ta biết tin này, chắc chắn họ sẽ xâu xé cô ả.

Nhưng...

"Không phải cậu nói..."

Cô ta nghèo kiết xác sao?

Vô công rồi nghề, không có nhà ở, không cha không mẹ, còn có một người anh trai đang ngồi tù... Phụt, trong mắt Chu Vũ San, thân thế của Kiều Hân Hân tựa như nhân vật nữ chính trong phim Hàn Quốc, muốn thê thảm bao nhiêu liền thê thảm bấy nhiêu, chỉ còn thiếu đúng một căn bệnh ung thư mà thôi.

"Có phải cậu nhận nhầm người không?"

Chu Vũ San nhìn máy tính ở trước mặt, những bộ quần áo cô ta đang cầm quả thực trị giá hơn hai vạn tệ.

Tiệm quần áo này là cửa hàng tư nhân của cô ta. Trên tầng hai của trung tâm thương mại Kim Viêm, giá trung bình cho một bộ quần áo là hơn một ngàn tệ. Tuy so với những cửa hàng cao cấp ở tầng trên cùng, chút tiền ấy chẳng đủ để nhét kẽ răng, nhưng khách hàng chủ yếu của bọn họ không phải là sinh viên có điều kiện gia đình tương đối khá thì cũng là những thành phần tri thức đã có công việc ổn định.

Nếu đây đúng là cô ả cá khô(*) trong miệng Mộng Ly, sao cô ta có thể mua được những bộ quần áo này?

(*)鱼干女 (Phụ nữ cá khô): Đây dường như là từ bắt nguồn từ Nhật Bản, hay còn gọi là "Himono Onna". Người Nhật dùng từ này để chỉ đích danh những cô gái ở độ tuổi cuối 20, đầu 30 chưa lấy chồng và không có ý định đi tìm tình yêu hay tình dục cho mình. Họ là những con người đầy khô khan, không màng tới việc làm đẹp và rất qua loa trong mọi chuyện.