Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 7



007

Wattpad: CÀ PHÊ SỮA (@ caphesuakhongsua)

Chỉ đăng duy nhất tại wattpad.

Hoài Giảo xấu hổ muốn khóc.

Nếu Hình Việt lại tiếp tục quát cậu bằng hai câu nói, có khả năng cậu sẽ còn ủy khuất thật lâu, nhưng hắn lại xuống nước xin lỗi, khiến cho cậu hoàn toàn ngượng ngùng lại rớt nước mắt.

Hình Việt tựa hồ cũng không định chờ cậu trả lời, người đàn ông trước mặt hơi rũ xuống với đôi lông mày hờ hững, nhẹ nhàng xoa thuốc lên đầu gối Hoài Giảo, chỉ có chút hơi ấm lại đau nhức cùng lòng bàn tay hắn.

Hình Việt đoán đúng, Hoài Giảo đúng là tính cách rất kiều khí, cậu sợ đau cũng không chịu nổi đau, đặc biệt khi cảm nhận được người thái độ người trước mặt đã có phần mềm mỏng hơn, có thể bị cậu ảnh hưởng.

"Có chút đau..." Đầu gối dưới lòng bàn tay vừa động, Hoài Giảo còn đang rưng rưng, ​​mí mắt đỏ lên, khẽ khịt mũi.

Thật ra thì có thể chịu đựng được, nhưng thái độ tốt hiếm thấy của Hình Việt đối với cậu khiến Hoài Giảo cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Động tác của Hình Việt quả nhiên dừng lại.

Hắn không trả lời giống trong suy nghĩ của cậu: " Tôi sẽ nhẹ tay chút."

Hình Việt chỉ "Ừ" một tiếng, nhưng động tác hắn dường như chậm lại rất nhiều.

—— Tập này tên là 《 Thuần phục 》

—— Không tên đàn ông nào có thể chống lại nước mắt của mỹ nhân.

—— Giảo Giảo vừa khóc, ý chí hùng hổ có thể giết heo của tôi đã mềm lòng.

—— Ai có thể nghĩ rằng đây không phải là một bộ phim tình cảm mà là một trò chơi trốn thoát?

—— Và có một điều phải nói, chân của con tôi vừa gầy vừa thẳng, thực sự rất tốt...

Hoài Giảo:...

Hoài Giảo không nên xem phần bình luận, vốn bầu không khí đang tốt đẹp, vì phần bình luận lệch hướng, nên đã trở thành vô ích.

Hình Việt cảm thấy chân dưới lòng bàn tay dường như đang quằn quại, anh cau mày hỏi: "Còn đau không?"

Hoài Giảo lỗ tai đỏ bừng, cậu lắc đầu nói: "Không, không sao cả." Phần bình luận càng ngày càng kỳ lạ, Hoài Giảo thậm chí cònt hấy những từ bị cấm do hệ thống mã hóa!

Cậu giơ chân lên, cố gắng thoát khỏi tay Hình Việt.

Người bên kia có vẻ hơi bất mãn với hành vi thất thường của cậu, "Cử động cái gì?" Hình Việt cau mày ấn đầu gối lại, nhưng vì đôi chân cong của Hoài Giảo, hắn đã dùng một tay giữ lấy bắp chân của cậu.

Đây có lẽ là phần duy nhất trên chân của Hoài Gia có chút thịt, Hình Việt cầm thuốc trên tay, khi chạm vào phần thịt mềm mại, anh cảm thấy cả bàn tay đều mịn màng, làn da trên người Hoài Giảo, nơi nào cũng trắng trẻo nộn nộn.

Những ngón tay thon và dài của Hình Việt với các khớp nối rõ ràng ấn vào bắp chân của cậu, ngón tay hắn có thể lún xuống một chút chỉ bằng cách giữ nhẹ.

Hình Việt sững sờ trong giây lát, đặc biệt là khi anh nhìn lên và thấy biểu hiện của Hoài Giảo.

Người mới vừa khóc đây thôi, khuôn mặt bây giờ đều ửng hồng, Hoài Giảo.

Cậu cũng đang cau mày, nhưng mặt lại đỏ bừng, cậu nói với Hình Việt: "Đừng xoa..."

Rõ ràng không phải chuyện gì kỳ cục, động tác xoa bóp cũng rất bình thường, nhưng lúc này biểu hiện có chút chống cự của Hoài Lâm lại làm bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Hoài Giảo khuỵu gối, khua chân, bởi vì áo khoác của Hình Nhạc trải trên bàn, nên sau khi nhấc chân lên một lúc lâu cậu cũng không dám giẫm lên. Hoài Giảo cảm thấy việc ngồi lên quần áo của người khác là quá đáng, nếu cậu thật sự giẫm lên nó, Hình Việt không tìm cậu gây phiền phức mới là lạ.

Hoài Giảo ở bên này suy nghĩ lung tung vô nghĩa, bên kia Hình Việt nắm chân cậu, trong đầu bất giác nhớ lại một cảnh tượng khác mà hắn đã thấy đêm qua. Lúc đó Hoài Hàm cũng co chân như bây giờ, chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, ngồi trên giường trong vô thức.

Dưới vạt áo, da thịt trắng như tuyết giữa hai chân chìm vào trong chăn bông mềm mại, phản chiếu rõ ràng qua tấm gương đối diện, khiến Hình Việt, người chỉ cách nhau một bức tường, theo bản năng phải quay người đi.

Một cảnh hơi giống với thời điểm này.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là đôi chân khiến Hình Việt cảm thấy loá mắt vào thời điểm đó và không kịp dời mắt khỏi chúng, giờ đã nằm trong tay anh.

Ngón tay tê dại trong chốc lát như bị điện giật, ngay sau đó Hình Việt đột nhiên rút tay về.

Hoài Giảo: "?"

Cậu bị Hình Việt buông ra với vẻ mặt mờ mịt.

"Được rồi." Hình Việt đưa mắt đi chỗ khác và không nhìn cậu.

Hoài Giảo đáp lại, bỏ quần xuống và nhảy khỏi bàn, cảm giác đau nhức mơ hồ trên đầu gối đã biến mất khi được xoa bóp, Hoài Giảo bước lên hai bước và cảm thấy bước đi của mình nhẹ hơn rất nhiều.

Hình Việt bước nhanh bước tới cửa trong nháy mắt, Hoài Giảo cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó khi đi theo hắn, cậu chỉ nhớ ra khi ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào.

Áo khoác bị cậu ngồi lên vẫn còn ở trong phòng, Hoài Giảo vội vàng quay đầu lại.

Áo khoác đen vẫn còn nằm phẳng phiu trên bàn, lúc Hoài Giảo cầm lên, cậu thấy vạt áo sau dính đầy bụi bặm, phía trước còn có dấu chân do cậu vô tình giẫm lên.

Không biết Hình Việt có cảm thấy bẩn hay không muốn lấy nữa, Hoài Giảo cảm thấy có chút áy náy khi cầm áo khoác.

Hình Việt đợi bên ngoài hai giây mà không thấy ai ra, anh cau mày định quay lại thì thấy Hoài Giảo đang bước ra ngoài. Nắng trưa hắt vào đầu cậu, mái tóc sáng màu trông có chút bông xù của cậu bị xoắn rối tung lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh còn có những vết đen mà cậu chưa kịp lau đi, cậu đang cầm thứ không thuộc về mình.

Cả người phủ đầy màu xám, đang cầm trên tay chiếc áo khoác màu xám tương tự, trông giống như một chú mèo con bẩn thỉu và tội nghiệp, khi chủ nhân của chiếc áo khoác nhìn sang, cậu mím môi có chút ngượng ngùng, thì thào nói: "Quần áo..."

"Bị tôi làm dơ."

"Anh...... Còn muốn sao?"

Hình Việt ngây cả người, ngay lúc đó, hắn dường như nghe thấy nhịp tim không cân bằng.

...

Hoài Giảo và Hình Việt lần lượt trở về biệt thự, trong khi bốn người còn lại đang ngồi trong đại sảnh. Sự xuất hiện của cả hai đương nhiên thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là sự xuất hiện khác lạ của Hình Việt, người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trong khi Hoài Giảo phủ đầy bụi và ôm chiếc áo khoác của Hình Việt.

"Tại sao hai người lại bỏ đi??"

Trác Dật đi về phía Hoài Giảo, anh ta đứng trước mặt Hoài Giảo nhíu mày một lúc, sau đó hỏi: "Sao cậu lại dơ như vậy?"

Hoài Giảo đã dành một thời gian dài để cố gắng giải thích với mọi người rằng cậu tìm thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ ở sân sau, cậu vô tình bị bụi bặm bám vào, và vô tình làm bẩn quần áo của Hình Việt.

Không biết mọi người có tin không, nhưng dù sao Trác Dật trước mặt cũng không tin.

Chỉ có Hoài Giảo là rất bẩn, cậu cảm thấy rất khó chịu, thấy Trác Dật còn đang quấy rầy cậu hỏi thêm, cậu vội vàng chuồn lên lầu với lý do đi tắm.

......

Hoài Giảo tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi trong phòng một lúc, áo khoác của Hình Việt đã được giặt sạch, vẫn còn dính nước đang được treo trong phòng tắm.

Hoài Giảo hiếm khi có thời gian để suy nghĩ về manh mối để phá trò chơi.

Hệ thống nói rằng thời gian mở của phó bản là 72 giờ, trốn thoát được hoặc sống sót được coi là vượt phó bản thành công. Hoài Giảo đã xem nhiều bộ phim và tiểu thuyết tương tự về vô hạn lưu. Để sống sót cũng rất dễ hiểu, miễn là bạn không bị người hoặc quái vật giết trước khi trò chơi kết thúc là được. Nhưng chính chỗ phải trốn thoát này lại khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.

Điều duy nhất có thể được liên kết với từ "trốn thoát" bây giờ là biệt thự này.

Điều mà Hoài Giảo hiểu là cậu sẽ phải trốn thoát khỏi biệt thự trong vòng ba ngày.

Lúc nãy khi cậu đang tản bộ ở sân sau, Hoài Giảo đã chú ý đến khu vực xung quanh biệt thự, cho dù hàng rào sắt bên ngoài sân của tòa nhà chính có khóa lại, cũng không phải là tình trạng bị bao vây không thể thoát ra ngoài.

Hoài Giảo nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi hệ thống: 【Hệ thống, trong biệt thự này còn có "vật" nào khác ngoài con người không? 】 Hoài Giảo muốn trực tiếp hỏi có ma hay không, nhưng là sợ hãi không dám nói ra lời đó.

Hoài Giảo nghĩ tới điểm cái gì, đột nhiên triều hệ thống hỏi: 【 hệ thống, cái này biệt thự, có trừ nhân loại bên ngoài "Đồ vật" sao? 】 Hoài Giảo là tưởng trực tiếp hỏi có hay không quỷ, chỉ hắn liền nói ra cái kia tự đều cảm thấy sợ.

Thực ra câu hỏi này khá thừa, Hoài Kiêu đã biết chuyện này ngay từ đêm đầu tiên cô đến đây, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại với hệ thống.

Hệ thống phản hồi nhanh chóng, nó nói: 【Có.】

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, rõ ràng là một buổi trưa tốt lành, câu trả lời của hệ thống không có âm điệu dao động, Hoài Mộc cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không biết vì sao.

【Có phải... là người trên gác xép...】 Khi Hoài Giảo hỏi câu này, giọng cậu run run.

【Đúng. 】

Hoài Giảo chỉ cảm thấy toàn thân càng lạnh hơn, cái lạnh này thậm chí khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc, giống hệt như đêm qua đứng trước gác lầu ba.

【Người bị tai nạn 4 năm trước... có phải là...】

"Cộc Cộc-"

Tiếng gõ cửa buồn tẻ đột nhiên vang lên, lời nói còn dang dở của Hoài Giảo bị cắt ngang, cậu rùng mình sợ hãi và tim đập nhanh hơn trong hai giây.

Cậu ổn định tâm trí và nhìn nghiêng về phía cửa—

"Đó là ai?"

Ngoài cửa vang lên hai tiếng "Cộc cộc".

Rèm trong phòng ngủ mở toang, khi Hoài Giảo đứng dậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điều này giúp cậu có chút can đảm để bước ra cửa.

Lần gõ cửa thứ ba dừng lại, Hoài Giảo im hơi lặng tiếng mở cửa ra.

Bàn tay gõ cửa của Lục Văn vẫn ở trong không khí, anh dừng lại trong khi ánh mắt hơi lo lắng của Hoài Giảo. Một giây tiếp theo, anh thu tay lại rất tự nhiên, "Tôi có thể vào không?" Lục Văn nói.

Phòng ngủ không có sô pha, Hoài Giảo không thể cho người ta đứng, vì vậy cậu chỉ có thể cùng Lục Văn ngồi trên giường.

Người đàn ông trước mặt vẫn đeo cặp kính không gọng trông rất hiền lành, lông mày nhướng lên, trong mắt Hoài Giảo hiện lên vẻ hiền lành, đôn hậu.

Chỉ là, một người tốt bụng như vậy lại không nói chuyện nhẹ nhàng như Hoài Giảo tưởng tượng. anh thậm chí còn hỏi Hoài Giảo một cách đột ngột, "Cậu có định quay lại với Hình Việt không?"

Hoài Giảo dường như không hiểu, ngây người hỏi: "Cái gì...?"

Phản ứng chậm chạp của cậu dường như khiến Lục Văn nhíu mày. Lục Văn vẫn là vẻ mặt ôn nhu, bộ dạng hào hoa phong nhã nhưng lời hắn nói ra đều có chút ngoài ý muốn.

"Chuyện mất mặt không cần lặp lại lần thứ hai." anh nói.

Vẻ mặt của Hoài Giảo đông cứng lại.

"Hình Việt không phải là người đơn giản, không phải là người cậu có thể tuỳ tiện nắm bắt được đâu." Lục Văn nâng kính trên sống mũi lên, nói tiếp, "Vì sao lúc đầu cậu ta đồng ý ở bên cậu, trong lòng mọi người đều rõ."

"Hoài Giảo, không cần giả ngu."

Hoài Giảo chỉ cảm thấy lượng thông tin rất lớn, thậm chí cậu còn có linh cảm rằng những gì Lục Văn sắp nói tiếp theo sẽ liên quan đến cốt truyện của trò chơi.

"Tôi... biết rồi." Hoài Giảo thận trọng thì thào.

"Cậu biết?" Lục Văn dường như cười tủm tỉm.

_Ai đang đọc ở mấy nơi khác ngoài wat là reup đó_

"Biết mà vẫn còn ở cùng một chỗ với cậu ta, biết mà vẫn dây dưa không rõ với cậu ta."

"Một cái hố mà cậu lại hai lần giẫm vào, thật không ngoan." Giọng điệu của người trước mặt đã trở nên xấu xa.

Dưới cặp kính lạnh lùng, đôi mắt có vẻ dịu dàng kia khẽ nheo lại, trên mặt cũng không có ý cười, bình tĩnh nhìn Hoài Giảo nói: "Hình Việt chuyển đến khi nào? Cậu không biết sao."

"Thẩm Thừa Ngộ mới chết 4 năm."

"Cậu đã quên sạch sẽ rồi?"

_____

Tác giả có chuyện muốn nói: Lời thoại rất đơn giản, không cần dùng não...

Ẻ đích tơ có lời muốn nói: á à mấy trang reup còn xoá hẳn dòng cap "Đăng ở truyện full là reup" của tớ =))))