Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 20: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (9)



Thất Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Bất luận cô có nói như thế nào thì cũng không có tên cảnh sát nào chịu tin là cô không hề dây dưa gì tới hội Long Tam. Lần này bị bắt khiến danh tiếng của cô càng thêm xấu đi. Đúng như những gì cô ước, bây giờ ai cũng biết cô khác với Long Đại, Long Nhị đó là Long Tam trong truyền thuyết nhiều mánh khóe hơn nhiều. Nào là “không hề sơ hở”, nào là không đánh mà tcậu tag, càng lúc tin đồn càng vô lý. Phan Chương và Thượng Quan Cảnh thì càng ngày càng khùng, Thất Nguyệt ở trên sân thượng đang nghiêng một góc bốn năm độ nhìn bầu trời, nước mắt rơi xuống, hai cái thằng cặn bã này muốn bức chết cô luôn rồi.

Thất Nguyệt quyết định cô phải quật khởi thôi. Cô phải nói cho Phan Chương, kẻ suốt ngày theo cô cho ra ngô ra khoai rằng cô không phải là đại ca gì sất.

- Phan Chương à.

Thất Nguyệt kìm nén cảm xúc lại, vẻ mặt đầy kiên định, giọng nói mang theo ngữ khí như muốn móc hết tim phổi ra mà nói một cách đầy thấm thía.

- Đại ca, có chuyện gì vậy?

Phan Chương và Thất Nguyệt cùng lớp, thế nên căn bản là Thất Nguyệt đi đâu là cậu ta lại đi theo đó.

- Tôi muốn nói với cậu, rằng sau này cậu đừng đi theo tôi nữa. Sau này cậu là đại ca của hội Long Tam được không?

Thất Nguyệt cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

- Đại ca, em lại làm sai gì à?Phan Chương hơi hoảng loạn, căng thẳng hỏi Thất Nguyệt.

- Không hề, tôi chỉ muốn tập trung học tập, làm quen với những con người bình thường, sống những năm tháng của một học sinh cấp ba. Những việc đánh đánh giết giết, thực sự…không thích hợp với tôi.

Thất Nguyệt nói một cách thành thật.

Cô vẫn có chút gì đó không nỡ làm tổn thương Phan Chương. Phan Chương là một người rất chân thành. Từ khi cậu ta tự ý xứng đại ca cho cô thì một lòng trung thành với cô, nếu không thì đã không hại Thất Nguyệt đến mức này. Mặc dù cậu ta gây ra rất nhiều phiền phức cho Thất Nguyệt nhưng lúc đầu Thất Nguyệt cũng đâu có kêu người ta làm đàn em. Còn về lòng trung thành thì Thất Nguyệt có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Cô không thể để Phan Chương liên lụy quá sâu.

Phan Chương nghe xong thì ngẩn người ra, đến ngay cả đồng tử cũng rụt lại. Thất Nguyệt hài lòng khi thấy phản ứng của Thất Nguyệt. Cô cho rằng cậu ta nghe và hiểu ra rồi liền thở dài vỗ vỗ vai cậu ta, rồi quay người bỏ đi một cách vô cùng nhẹ nhõm.

Phan Chương lấy ra một điếu thuốc, tay run run châm lửa. cậu ta rít một hơi thật sâu, đợi sau khi bình tĩnh lại liền lôi điện thoại ra gọi điện cho Thưởng Quan Cảnh.

Một lát sau Thưởng Quan Cảnh có mặt.

- Con dấu đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao đại ca lại nói những lời như vậy? Thượng Quan Cảnh nhìn thấy Phan Chương liền vội vàng hét lên, cậu ta vì đại ca mới gia nhập hội, nếu đại ca không làm thì cậu ta tiếp tục làm còn có ý nghĩa gì nữa.

Phan Chương lại rít thêm một hơi nữa, giọng điệu có phần chán chường:

- Anh nghĩ đại ca không tin tưởng anh, anh ấy muốn thăm dò anh.

- Làm gì có chuyện, đại ca chẳng có lý do gì để nghi ngờ anh cả.

Thượng Cảnh Quan cảm thấy kinh ngạc.

- Không, có lý do cả đấy!

Phan Chương phất tay, có chút hụt hẫng.

- Mọi việc của bang hội trước giờ đều do anh quản, bình thường cũng rất ít khi báo cáo cho anh ấy, lần trước đại ca bước vào chúng ta cũng chẳng giúp được gì. Bây giờ nghĩ thấy có lẽ đại ca giận vì anh không đi gánh tôi cùng anh ấy, dù sao thì anh và đại ca cũng có mối quan hệ thân thiết nhất, vậy mà anh chẳng có chút nghĩa khí gì cả. Nhất định đại ca nghĩ anh cố tình đẩy anh ấy vào ngục giam sau đó cướp vị trí của anh ấy.

Khả năng tưởng tượng cảu Phan Chương quá kinh khủng, cậu ta vừa nói ra là đã khiến Quan Cảnh tưởng thật, bừng tỉnh ngộ.

- Vậy con dấu này phải làm sao đây anh?

Thượng Quan Cảnh cũng rút một điếu thuốc ra, ngồi xuống bên cạnh Phan Chương, cau mày.

- Đại ca đang cho anh thêm cơ hội, anh không thể để anh ấy thất vọng được. Nếu ở bang phái khác thì chuyện này đã bị dọn sạch rồi, nhưng đại ca lại không hề nặng lời với anh mà chỉ muốn anh hiểu ra. Anh phải làm vài điều gì đó để khiến đại ca nhận ra lòng trung thành của anh.

Phan Chương vứt điếu thuốc xuống đất, nói một cách đầy quyết tâm.

- Anh định làm thế nào, cần em giúp không?

Thượng Quan Cảnh hỏi.

- Không cần! Anh tự làm được. Đã làm thì phải làm chuyện lớn, cũng giống như việc đứng đầu bảng trạng trong cổ đại vậy.

Phan Chương kiên định nói.

Ngày hôm nay khi Thất Nguyệt đi học thì phát hiện nét mặt mà mọi người nhìn cô vô cùng kỳ lạ. Mặc dù trước đây mọi người rất sợ cô nhưng hôm này thì thần sắc của họ quái đản đến mức khó tin, kiểu như đang sùng bái cô vậy.

Thất Nguyệt đi vào lớp học đầy nghi ngờ. Lớp học khiến cô kinh sợ bởi tất cả mọi người đang đứng nhìn cô chằm chằm.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thất Nguyệt càng thêm nghi ngờ, đầu óc cứ cảm thấy ong ong cả lên.

- Đại ca! Anh xem!

Phan Chương thấy Thất Nguyệt bước vào liền hào hứng chạy tới, đưa cho Thất Nguyệt một tờ báo.

- Đại ca, em không hề làm anh thất vọng, cái này tặng anh, để anh thấy được quyết tâm của em.

Giọng của Phan Chương run lên đầy kích động.

Thất Nguyệt cầm tờ báo, dòng đầu tiên của trang đầu tiên ghi “Hôm qua cục cảnh sát xảy ra hỏa hoạn, một bang phái cấp ba nào đó bị tình nghi nhưng cảnh sát không tìm ra bất kỳ chứng cứ gì liên quan tới đối tượng”

Khuôn mặt Thất Nguyệt trở nên cứng đơ

- Là do cậu làm?

Giọng nói Thất Nguyệt khô khốc, ngước mắt nhìn Phan Chương.

- Đại ca, đây là quyết tâm của em, sau này em thề dù có chết cũng sẽ bảo vệ anh, ai muốn gây bất lợi với anh thì phải bước qua xác của em. Em thề em sẽ theo anh suốt đời!

Phan Chương nói trịnh trọng

Thất Nguyệt chớp mắt, nhẫn nhịn nuốt nước mắt đau khổ vào trong tim. Bám theo mấy năm cấp ba còn chưa đủ hay sao mà đòi bám theo cả đời, không muốn cho người ta đường sống à?

Cô thật sự không biết phải nói gì. Sao lời cô nói mà cái bộ não của nó lại hiểu ra thành thế này? Giờ cô đã hiểu vì sao đám bạn học nhìn cô với ánh mắt như thế. Khùng hết rồi!

Mấy hôm trước cô còn bị cảnh sát bắt, giờ đi đốt cục cảnh sát, đúng là chỉ có nhân tài khùng tột đỉnh mới có thể nghĩ ra chuyện này? Đây là chuyện mà một bang phái cấp ba có thể làm được sao?

Thất Nguyệt hít vài hơi thật sâu, cô thấy có lẽ mình cần phải giải thích thêm nhiều hơn nữa. Phan Chương thấy Thất Nguyệt không nói gì liền hỏi đầy căng thẳng:

- Đại cai, anh vẫn chưa tin vào lòng trung thành của em à? Hay hôm nay em đốt luôn tòa nhà làm việc của Chính phủ?

- Đừng đừng đừng…Cậu làm tốt lắm! Thật đấy! Tôi hiểu rõ tấm lòng của cậu rồi. Chúng ta vẫn chỉ nên chiếm vài địa bàn thôi.

Thất Nguyệt vội vàng khoát tay, nói một cách kinh hoàng. Đầu óc của thằng này kinh khủng quá, nếu cứ tiếp tục như này thì khéo bản thân cô sẽ biết thành thủ lĩnh của phần tử khủng bố mất thôi. Thôi thì cứ làm đại cạ của bang phái cấp ba cho lành.

Sau khi trấn an Phan Chương- một phần tử có não bộ “ngược đời” với người thường xong, Nguyệt Thất cụt hứng ngồi tại vị trí của mình, tự nghĩ thôi thì bỏ qua đi, để đám người đó tự giày vò mình đi, cô cứ làm một đại ca của cấp ba, sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức bay đi tìm một trường đại học ở nơi xa xôi nào đó và sẽ không bao giờ gặp lại đám người này nữa. Nhắc đến đại học cô liền nghĩ ngay đến việc học bù, thế là cô kéo tên lớp trưởng đang run lập cập lại, bắt cậu này dạy mình học.

Lớp trưởng rất đau khổ, trong lòng cậu ta không hiểu vì sao đại ca điền cuồng trong truyền thuyết lại không đi đánh nhau, ẩu đả, cướp bóc mà lại đến đầy giày vò cậu ta, bắt cậu ta giúp Long Tam học bù.

Nhưng thật sự mọi chuyện thuần lợi như Thất Nguyệt nghĩ hay sao?

Đương nhiên là không rồi. Ba ngày sau vào lúc tan học, Thất Nguyệt liền bị vải kẻ chặn lại.

- Anh long! Đại ca của bọn tôi muốn gặp ngài!

Một tên mặc áo jacket màu đen cung kính nói.

Mặc dù hội Long Tam là một thế lực mới nổi nhưng chỉ nổi ở trong trường thôi. Đơn giản là có Long Tam ở trong hội đó nên bọn họ mới tỏ ra cung kính như vậy.

- Xin lỗi! Tôi phải về nhà làm bài tập rồi.

Thất Nguyệt đáp lạnh lùng.

Cô vào bang phái trong trường học đã là quá đủ rồi, thật sự là cô không muốn dây dưa thêm với bất cứ bang phái nào bên ngoài nữa.