Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 46



"Không tốt!" Khương Quy đột nhiên biến sắc, "Người kia rất có khả năng sẽ luyện hóa Khương Tuyết Vi, để tăng thực lực tới đối phó huynh."

A Lục cũng ý thức được sẽ có khả năng này: "Cô ta ở bệnh viện Nhân Ái."

Sư huynh sư muội hai người lập tức chạy đến bệnh viện Nhân Ái, nhưng Khương Tuyết Vi đã không thấy bóng dáng.

A Lục ảo não nói: "Khẳng định là hắn mang đi, xong rồi xong rồi, ta đánh với hắn vốn dĩ đã có chút miễn cưỡng, chờ hắn luyện hóa Khương Tuyết Vi, thực lực liền được nâng cao, hắn nhất định liền muốn tới luyện hóa luôn chúng ta, với hắn mà nói chúng ta còn bổ hơn so với Khương Tuyết Vi."

Khương Quy lần đầu ý thức được chính mình là thuốc đại đại bổ: "...."

A Lục: "Sóng gió tới, hồi tông môn?"

Khương Quy: "Mười hai năm thời gian, hắn có thể tạo ra không ít nghiệt. Liền tính lại thỉnh sư phụ thu hắn, nhưng những huyết nghiệt trong mười hai năm đó, sợ sẽ trở thành tâm ma của chúng ta."

A Lục: "Kia không được! Tâm ma là thứ nguy hiểm chết người. Nhanh chóng đem áp lực từ dưới đáy hòm đều lấy ra, tốt nhất là trước khi thực lực của hắn còn chưa có tăng nhiều, gϊếŧ chết hắn."

Khương Quy liền lấy ra một cái chuông đồng.

Vẻ mặt A Lục dại ra: "....Kim Cương Linh như thế nào lại ở chỗ muội."

"Sư phụ cho muội, để muội đưa cho A Bố chơi, bất quá A Bố không thích." Khương Quy nhìn thoáng qua mèo trắng đang lạnh nhạt ở bên cạnh.

"Sư phụ thật bất công! Kim Cương Linh, là khắc tinh của quỷ tu." A Lục cực kỳ mừng rỡ, "Ta mà có Kim Cương Linh, vừa rồi ta đã lộng chết lão quái vật kia, hiện giờ đã có thể giải quyết ổn thỏa. Vấn đề là, lão quái vật kia đã trốn ở trong hang chuột nào rồi?"

Khương Quy cùng A Lục nhìn nhau, hai người liền đi một chuyến tới Vân Sơn, quả nhiên là bên trong đống phòng cổ kia không có gặp được Cố Ly, cũng không thấy được một chút bóng dáng gì của Cố Thiếu Hiên.

Thỏ khôn có ba hang, đương nhiên Cố Ly sẽ không ngây ngốc mà lưu lại Vân Sơn chờ A Lục tìm tới cửa. Hắn đã từ pháp thuật của A Lục nhận ra A Lục là đến từ Quy Nhất tông —— đệ nhất tông của Huyền môn, là đệ tử lưng dựa đại tông môn, không phải có một đống pháp bảo táo bạo, chính là có một đống trưởng bối cùng đồng môn, quả thực là vô lại đến giận sôi máu.

Cố Ly phi thường thức thời lập tức trốn, hắn không muốn cùng đối đầu với A Lục, ít nhất hiện tại chưa nghĩ đến. Hiện tại, hắn muốn đi luyện hóa Khương Tuyết Vi để chữa thương.

Cố Ly có chút đáng tiếc, hắn vốn định lại dưỡng một thời gian, thể chất bẩm sinh như vậy thật sự là có thể gặp nhưng không thể cầu. Nhưng là hắn gặp gỡ cường địch, nếu không nhanh chóng tăng thực lực, sợ là nguy hiểm sớm tối. Cùng sự an toàn của bản thân so sánh, một chút đáng tiếc này cũng chỉ có thể nói là không đáng tiếc.

Cố Ly bắt đầu sắp xếp trận pháp, chuẩn bị luyện hóa Khương Tuyết Vi.

Toàn thân đều bị quấn băng gạc, giống như một cái xác ướp, Khương Tuyết Vi nằm ở giữa trận pháp, chỉ lộ ra hai con mắt đang chứa đầy sợ hãi, nước mắt của cô liên tục chảy xuống. Cô liều mạng muốn nói chuyện, nhưng cô bị Cố Ly dùng định thân thuật, làm thế nào cũng không thể mở miệng được.

Khương Tuyết Vi đáng thương nhìn Cố Thiếu Hiên, cô sợ hãi, nghi hoặc, phẫn nộ...Đủ các loại cảm xúc.

Hai người đối mắt trong một cái chớp mắt, Khương Tuyết Vi có ngàn vạn lời muốn nói, Cố Thiếu Hiên lại thờ ơ, hắn đối với Khương Tuyết Vi có hứng thú là bởi vì hắn được lão tổ tông chỉ điểm, nói trắng ra là hắn đối với năng lực tự nhiên của Khương Tuyết Vi có hứng thú, hiện tại Khương Tuyết Vi đã mất đi năng lực, dừng ở trong mắt của Cố Thiếu Hiên lền chỉ còn là một cái phế vật không có giá trị lợi dụng.

Cố Thiếu Hiên thật cẩn thận hỏi ra điều đang làm hắn hoang mang rối loạn: "Lão tổ tông, năng lực của Khương Tuyết Vi tại sao lại không còn linh nghiệm nữa?" Năng lực của Khương Tuyết Vi quả thật là nghịch thiên, đột nhiên bây giờ lại mất đi, Cố Thiếu Hiên thật sự có chút không bỏ được, hắn có chút tiểu tâm tư xem có thể thu về cho chính mình dùng hay không.

Nếu không thể thu về cho chính mình dùng, thì lão tổ tông dùng cũng được a, một bút không thể trong một lần viết ra hai chữ, Cố gia chỉ còn lại có mình hắn cùng lão tổ tông, lão tổ tông không giúp hắn thì còn có thể giúp ai.

Khương Tuyết Vi đang cực kỳ hoảng sợ nghe được lời Cố Thiếu Hiên quả thực như bị sét đánh, cả người cô đều phát ngốc.

Cố đại ca đang nói cái gì? Hắn, hắn đã sớm biết được năng lực của cô.

Những ký ức cũ gào thét đập tới, đập đến Khương Tuyết Vi đều choáng váng, nhưng đầu óc cô lại thanh tỉnh trước nay chưa từng có.

Oán giận giống như thật nhưng đều là giả, do hắn cố tình nói ra, hắn chính là muốn lợi dụng năng lực của cô để diệt trừ đối thủ.

Như vậy, hắn đối với cô là thiệt tình, hay là không thiệt tình?

Nhìn Cố Thiếu Hiên một cái khóe mắt cũng không muốn phân cho chính mình, đáp án không cần nói cô cũng biết. Đồng tử đen nhánh của Khương Tuyết Vi run rẩy kịch liệt, máu cả người đều sôi trào, khiến cô cảm thấy cả người đều căng phồng đau đớn, xâm nhập đến từng tấc trên cơ thể cô, đau đến cô thở không nổi.

Bố trí xong trận pháp, Cố Ly mới liếc mắt nhìn Cố Thiếu Hiên một cái, hắn nhàn nhạt nói: "Cô ta bị phong ấn, hẳn là người vừa rồi làm."

Cố Thiếu Hiên bừng tỉnh, bị phong ấn, trách không được.

Cố Thiếu Hiên tò mò: "Có thể cởi bỏ sao?"

Cố Ly rũ mắt chăm chú nhìn Khương Tuyết Vi: "Có thể, nhưng là không cần thiết."

Nháy mắt tiếp theo, Cố Ly kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn Khương Tuyết Vi đang lơ lửng trên không.

Khương Tuyết Vi cực kỳ tức giận, cô mở to hai mắt đã biến thành màu đỏ tươi của chính mình, đáy mắt tràn ngập cừu hận lạnh thấu xương, cùng sát ý ngập trời.

"Ngươi đã sớm biết, ngươi lợi dụng ta, ngươi vẫn luôn lợi dụng ta! Ngươi không yêu ta, ngươi giống bọn họ, đều đối với ta là hư tình giả ý, đều không yêu ta! Đáng chết, ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết, đi tìm chết hết đi!"

Cố Thiếu Hiên cực kỳ hoảng sợ, tay chân của hắn đều đã nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, trong đầu hắn đều trống rỗng, ý niệm muốn đi cầu cứu Cố Ly nhưng là hắn không nhúc nhích được, chỉ còn lại cảm giác như sắp bị ăn thịt.

Ngũ cảm trong nháy mắt lại cực kỳ sắc bén, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được đồ vật trong thân thể đang dần dần thoát ra, đó là khí vận của hắn.

Cố Ly nhướng mày, không khỏi tiếc nuối mà thở dài một tiếng.

Uất hận tột cùng thế nhưng lại có thể phá tan phong ấn của Quy Nhất tông cùng định thân thuật của hắn, có thể thấy được ý niệm lực của cô có bao nhiêu cường đại, trách không được tuổi còn nhỏ như vậy mà đã tích lũy được nhiều huyết nghiệt như vậy.

Đáng tiếc là sinh không gặp thời, nếu cô sinh ở lúc Huyền môn còn hưng thịnh, với loại năng lực này của cô, khẳng định sẽ có thành tựu bất phàm.

Cố Ly cười nhạt, tay phải hắn thi quyết, cách không mà đánh vào Khương Tuyết Vi, lại lần nữa đem cô phong ấn lại.

Khương Tuyết Vi liền rớt xuống mặt đất, đau đến hô ra một tiếng, người cũng từ trong trạng thái kỳ quái mà khôi phục lại bình thường, cô sửng sốt, ngay sau cú rớt lộn nhào cô liền muốn chạy, lập tức bị định lại tại chỗ, chỉ còn lại tròng mắt của cô là có thể động.

"Lão tổ tông." Kinh hồn chưa định Cố Thiếu Hiên lập tức chạy đến bên người Cố Ly, thanh âm hắn run rẩy: "Cô ta cướp đi khí vận của con."

Cố Ly không để bụng nói: "Xong việc ta sẽ xử lý cho ngươi."

Đang cực kỳ hoảng sợ Cố Thiếu Hiên như ăn được thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy hắn vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

Hắn nhưng không muốn làm vong hồn bị chết dưới năng lực quỷ dị của Khương Tuyết Vi. Nếu ở phía trước hắn còn một chút cảm thấy đáng tiếc khi đem Khương Tuyết Vi ra luyện hóa, đáng tiếc năng lực của Khương Tuyết Vi, nói thật, Khương Tuyết Vi còn trợ giúp hắn nhiều hơn lão tổ tông.

Lão tổ tông sẽ lười đi để ý những chuyện làm ăn của hắn, Khương Tuyết Vi lại sẽ đối với hắn nói gì nghe nấy, có thể thay hắn diệt trừ hết những vật cản đường.

Bất quá hiện tại Cố Thiếu Hiên đã không còn cảm thấy đáng tiếc, hắn ước gì Khương Tuyết Vi bị luyện hóa nhanh nhanh.

Khương Tuyết Vi đã hận hắn như vậy, cô lại có được năng lực khủng bố, nếu Khương Tuyết Vi không chết, người chết sẽ là hắn.

Bởi vì Khương Tuyết Vi bùng nổ, cho nên trận pháp xuất hiện một chút lệch lạc, Cố Ly liền phải điều chỉnh lại.

Cố Thiếu Hiên ăn không ngồi rồi, đứng ở một góc không dám làm phiền, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt oán độc cùng phẫn nộ của Khương Tuyết Vi, Cố Thiếu Hiên liền cười lạnh: "Ta lừa ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không lừa ta, gϊếŧ người như ác ma mà còn giả thành một tiểu thiên sứ thuần khiết không chút tì vết.

Ngươi cũng thật cho rằng người khác đều là ngốc tử không phát hiện ra gương mặt thật của ngươi sao? Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung có thể quyết đoán không cần ngươi như vậy, còn không phải bởi vì đã biết được gương mặt thật của ngươi."

Mặt Khương Tuyết Vi liền đỏ lên, lại lập tức trở nên xanh mét, tròng mắt bởi vì oán hận cùng phẫn nộ suýt chút nữa thoát ra bên ngoài.

Bộ dáng kia thật sự khiếp người, Cố Thiếu Hiên cảm thấy khó chịu dời đi tầm mắt, hắn nhìn Cố Ly đang chỉnh sửa lại trận pháp, hai mắt liền nóng đến phát sáng.

Lão tổ tông đã là một đại thần tiên sống, đã có thực lực hô mưa gọi gió, như vậy, sau khi luyện hóa xong Khương Tuyết Vi, thực lực của lão tổ tông sẽ được nâng cao thêm một bước.

Có một chỗ dựa mạnh mẽ như vậy, bọn người Hàn Lệ liền tính là thứ gì.

Đáng tiếc chính mình không thể tu luyện, Cố Thiếu Hiên cảm thấy tiếc nuối đến cực điểm, chợt hắn thấy lão tổ tông đang cúi đầu bỗng nhiên thân thể run lên, ngẩng đầu lên...

Một tràn tiếng chuông xa xưa lại trang nghiêm, giống như là từ chân trời truyền đến, tiến thẳng đến tận sâu trong linh hồn. Cố Thiếu Hiên ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Khương Tuyết Vi cũng ngốc lăng.

Tiếng chuông này tất nhiên là Kim Cương Linh, cảm ơn Khương Tuyết Vi phá tan phong ấn, trong nháy mắt đó làm cho linh khí dao động, để cho cặp sư huynh sư muội tìm được hang chuột Cố Ly đang ẩn nấp.

Sắc mặt Cố Ly đột nhiên thay đổi, hắn lập tức bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!" A Lục uy phong lẫm lẫm quát một tiếng, hơi có chút càn rỡ của tiểu nhân đắc chí, tay hắn cầm pháp bảo Kim Cương Linh, địch nhân còn chưa có luyện hóa Khương Tuyết Vi tăng lên thực lực, lúc này không càn rỡ thì còn đợi là lúc nào.

Một người chạy, một người đuổi, trong nháy mắt Cố Ly cùng A Lục biến mất, Khương Quy nhưng không có đi, A Lục sư huynh có Kim Cương Linh trong tay, dùng lời hắn nói là 'có thể một người đánh với mười người.'

Nhìn thấy Khương Quy, Khương Tuyết Vi cùng Cố Thiếu Hiên không hẹn cùng lộ ra thần sắc chấn động, trước kinh ngạc, sau lại bừng tỉnh.

Cố Thiếu Hiên đột nhiên hiểu ra, cô quả nhiên là người của Huyền môn, cho nên cô vừa xuất hiện, mọi chuyện của Khương Tuyết Vi liền không thuận lợi.

Khương Tuyết Vi không muốn tin tưởng, nhưng sự thật được bày trước mắt lại không thể nào không tin tưởng, trách không được cô không sợ chính mình, bởi vì cô là người bên trong Huyền môn, chính là cô phong ấn năng lực của chính mình.

Tuyệt vọng cùng khủng bố giống như sợi dây đằng quấn chặt lấy trái tim, Khương Tuyết Vi biết, lúc này chính mình có chạy trời cũng không khỏi nắng, Khương Quy sao có thể buông tha cho cô.

Khương Quy xác thật là đang suy nghĩ có nên nhân cơ hội này thu luôn Khương Tuyết Vi hay không.

Khương Nhất Nặc đã mất tích mấy ngày đột nhiên online: 'Có biện pháp nào hoàn toàn phong ấn năng lực của cô ta không?'

'Cha mẹ còn yêu thương, thanh danh vẫn còn đó. Nếu bây giờ thu cô ta lại, ngược lại là giải thoát cho cô ta, quá tiện nghi cho cô ta rồi.'

'Ngươi nhìn xem, bộ dáng hiện tại của cô ta thật đẹp a, ta nhưng là chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nghèo túng này của cô ta, hiện tại cô ta nhìn giống y như là một con chó nhà có tang, rất giống ta của năm đó a. Ta còn chưa có thưởng thức đủ đâu, nếu có thể, ta còn muốn sảng khoái như vậy thêm hai ngày.'

Hiện tại tâm tình của Khương Nhất Nặc có thể dùng sáu chữ tới hình dung —— sảng, thật sảng, sảng lên mây.

Lấy lập trường của Khương Nhất Nặc tới nói, Khương Tuyết Vi có chết một trăm lần cũng không thể nào so sánh với Khương Tuyết Vi bị bạn bè xa lánh cùng với hai bàn tay trắng.

Khương Quy thuận theo ý muốn của cô: "Có biện pháp, dùng Kim Cương Linh có thể phong ấn hoàn toàn năng lực của cô ta."

Khương Nhất Nặc cực kỳ vui vẻ.

Khương Tuyết Vi tưởng rằng chính mình sẽ khó thoát chết, lại nhìn thấy Khương Quy phi thân rời đi, sửng sốt, Khương Quy tại sao lại đi, cô không gϊếŧ chính mình sao, vì cái gì? Khương Tuyết Vi nhịn không được trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng cũng có nhiều thấp thỏm lo âu, giống như trên đỉnh đầu của cô đang bị đặt một cây kiếm sắc bén, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống, đâm thủng cơ thể của chính mình.

Truy tìm hơi thở của A Lục, thực mau Khương Quy liền tìm được A Lục cùng Cố Ly, Cố Ly đã bị A Lục đánh cho tàn phế, A Lục kiêu căng ngạo mạn, tay cầm Kim Cương Linh, toàn thân đều phát ra khí phách ta là con chuột uy vũ nhất thiên hạ, ta thật khí phách.

Khương Quy buồn cười.

A Lục lại dào dạt đắc ý: "Ta đã nói ta mà có Kim Cương Linh, một mình ta liền có thể đánh với mười người như hắn a."

Lời còn chưa dứt, Cố Ly đã hóa thành tia sáng màu đen bắn về phía Khương Quy.

Khương Quy vẫn luôn cảnh giác, cho nên không hoảng sợ, cô đã sớm đem toàn thân bọc thật dày pháp bảo, đệ tử của Quy Nhất tông chính là giàu có như vậy. Cố Ly đánh lén không thành, thương càng thêm thương, A Lục nuốt vào mấy viên dược, liền tung tăng nhảy nhót, bắt đầu cầm lên Kim Cương Linh bay tới.

Danh môn đại phái cường đại như thế nào, Cố Ly không hề tưởng tượng được.

Khương Quy không có chút nào hoảng hốt, cô thừa sức phản kích lại hắn, chỉ là không đợi cô dùng pháp bảo đập chết Cố Ly, cái người dám vọng tưởng đánh lén chính mình.

Mèo trắng đang nằm trên vai cô liền bay ra, nó ngao ô một tiếng, rồi nuốt vào tia sáng màu đen kia, mèo trắng 'phi phi', nó lộ ra biểu tình ghét bỏ như là đang nói 'mẹ nó ngươi thật khó ăn'.

Khương Quy trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại tinh thần, cả người cô đều không tốt, xông lên bắt lấy mèo trắng: "Mau nhổ ra! A Bố, ngươi làm sao có thể nuốt đồ vật ghê tởm như vậy!"