Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 42



Khương Nhất Phàm chung quy là không thể yên tâm được, rốt cuộc ở bệnh viện không chỉ có Hà Nguyệt Dung, mà còn có người đã bị mê hoặc Khương Quốc Thanh.

Khương Tuyết Vi đi không bao lâu, hắn cũng theo cô đi đến bệnh viện, Khương Nhất Phàm không dám tiến vào phòng bệnh, hắn đứng ở ngoài cửa, dựng lỗ tai nghe lén.

Thình lình hắn nghe được thứ gì đó rơi xuống mặt đất, Khương Nhất Phàm lo lắng vọt vào bên trong, thế mà hắn lại thấy mụ mụ của hắn đang hung tợn bóp cổ Vi Vi, Vi Vi đã bị bóp đến trợn trắng mắt.

"Mụ mụ!" Khương Nhất Phàm hoảng sợ kêu lên, nhanh chóng bước tới bẻ ra cánh tay của Hà Nguyệt Dung, cư nhiên hắn lại bẻ không ra, "Mụ mụ, ngươi mau buông tay ra, đây là Vi Vi, là Vi Vi a!"

Hà Nguyệt Dung ngoảnh mặt làm ngơ, khuôn mặt của bà toàn là căm hận, bà đem hết toàn lực bóp chặt lấy cổ của Khương Tuyết Vi, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Gϊếŧ con quái vật này, báo thù cho con gái, cho chồng, cho con trai bà.

Mắt thấy Hà Nguyệt Dung giống như bị quỷ nhập, đầu lưỡi của Khương Tuyết Vi đều đã lộ ra bên ngoài, Khương Nhất Phàm nơi nào còn quản được Hà Nguyệt Dung là mụ mụ của mình, không bẻ ra cánh tay như kìm sắt của Hà Nguyệt Dung.

Tâm hắn đều là lo lắng cho người trong lòng, liền tùy tay cầm lấy thứ gì đó đập mạnh vào đầu Hà Nguyệt Dung.

"Ngươi đang làm gì!" Khương Quốc Thanh đi lên ban công để lấy lại bình tĩnh trở về, liền nhìn thấy cái tên hỗn trướng Khương Nhất Phàm lại dám lấy ly nước đập vào đầu Hà Nguyệt Dung, chiếc ly pha lê yếu ớt cứ như vậy vỡ thành từng mảnh nhỏ, cùng theo chiếc ly vỡ là huyết hoa văng tung tóe khắp nơi, Hà Nguyệt Dung đau đớn kêu lên.

Khương Quốc Thanh không kịp ngăn cản, ông giận tím mặt hung hăng đá văng Khương Nhất Phàm: "Súc sinh!"

Khương Nhất Phàm mang theo Khương Tuyết Vi bị đá, cùng nhau lảo đảo vài bước, trọng tâm không vững lại cùng nhau ngã lăng ra đất. Khương Tuyết Vi ngã đè lên người Khương Nhất Phàm, cô há miệng từng ngụm từng ngụm hô hấp, bởi vì hít quá gấp, cho nên bị sặc, cô bắt đầu kịch liệt ho khan.

"Vi Vi, Vi Vi." Khương Nhất Phàm ôm Khương Tuyết Vi vào lòng, tâm hắn đau đớn như bị nứt ra, thương xót vỗ vỗ phía sau lưng giúp cô thuận khí.

Nhìn thấy trên cổ Khương Tuyết Vi hiện lên một vết bầm xanh tím, Khương Quốc Thanh liền ngẩn người, ông giống như đã ý thức được cái gì, ông nhìn về cánh tay nhiễm đầy máu tươi của Hà Nguyệt Dung.

Hà Nguyệt Dung như không cảm nhận được đau đớn, bà nhào về hướng Khương Quốc Thanh, ôm chặt lấy ông, mừng rỡ như điên: "Quốc Thanh, ngươi đã trở về, ngươi không có chết, ngươi đã trở về!"

"A Dung ngươi làm sao vậy?" Khương Quốc Thanh phát hiện biểu tình Hà Nguyệt Dung không được thích hợp, giống như là thần trí không rõ.

Hà Nguyệt Dung mắt điếc tai ngơ, bà lại nhìn thấy Khương Nhất Phàm, vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Nhất Phàm!" Nháy mắt tiếp theo bà nhìn thấy Khương Tuyết Vi đang được Khương Nhất Phàm ôm trong ngực, vui sướng trong nháy mắt bị hoảng sợ cùng oán giận thay thế: "Con mau tránh xa con quái vật đó ra, nó sẽ gϊếŧ chết con, chạy mau!"

Hà Nguyệt Dung muốn tiến lên cứu con trai, lại bị Khương Quốc Thanh giữ chặt lại: "A Dung bình tĩnh, bình tĩnh một chút!"

Hà Nguyệt Dung bình tĩnh không được, bà lại được nhìn thấy chồng mình cùng con trai, bọn họ vẫn còn sống, bà quyết không cho phép Khương Tuyết Vi lại đi hại bọn họ lần nữa, chẳng sợ phải đánh đổi cả tánh mạng của mình. Khương Tuyết Vi là một con quái vật, nhất định phải chết đi, cô tồn tại chỉ để hại người, cả nhà bọn đều không được chết tử tế.

"Ngươi buông ta ra, ta muốn gϊếŧ nó, nó là một con quái vật ăn thịt người, ngươi nói đều đúng, nó là một con quái vật bất lương độc ác!" Hà Nguyệt Dung điên cuồng giãy giụa, trong cổ họng bà phát ra thanh âm không giống người, nghe đến da đầu đều tê dại, sắc mặt Khương Quốc Thanh liền trắng bệch.

Đâu chỉ có mỗi Khương Quốc Thanh lông tơ dựng đứng, mà ngay cả hai người đang còn ngồi ở dưới đất cũng hoảng sợ không kém.

Khương Nhất Phàm đều đã quên giúp Khương Tuyết Vi thuận khí, hắn nghẹn họng nhìn trân trối Hà Nguyệt Dung đang hận ý ngập trời, khó có thể tin được đây là người mụ mụ đoan trang ưu nhã của hắn, còn khó tin hơn nữa là mụ mụ yêu thương Vi Vi như vậy cư nhiên lại nói Vi Vi là quái vật, còn muốn gϊếŧ chết Vi Vi: "Mụ mụ, người làm sao vậy?"

Khương Tuyết Vi run rẩy như cầy sấy, trái tim cô chợt bóp chặt, làm cho máu không thể lên não, khiến cô cảm thấy choáng váng. Quái vật, mụ mụ cư nhiên lại nói cô là quái vật, sợ hãi cùng phẫn nộ bóp chặt trái tim cô. Khương Tuyết Vi nghe thấy tiếng hàm răng mình va chạm, xương cốt toàn thân cũng đều run kẽo kẹt.

"Sao lại nhiều máu như vậy!" Nhân viên y tế tiến vào phòng, thấy thế liền kinh hô, đem Hà Nguyệt Dung đang kích động bao vây, dưới sự cho phép của Khương Quốc Thanh tiêm cho bà một liều thuốc định thần. Còn có người hỏi Khương Quốc Thanh có muốn báo cảnh sát hay không.

Khương Quốc Thanh trầm mặc lắc đầu, nhìn Hà Nguyệt Dung dưới sự tác dụng của thuốc mà dịu xuống, lại ngủ thiếp đi, nhưng mày bà như cũ vẫn nhíu chặt, giống như có đau đớn cùng hận thù tận sâu trong xương tủy.

Hà Nguyệt Dung vừa tiến vào giấc ngủ Khương Quy liền có cảm giác, cô cũng không kéo Hà Nguyệt Dung vào giấc mộng lần nữa.

Cô phát hiện Hà Nguyệt Dung đã thần hồn không xong, bên ngoài nhìn vào chỉ là một giấc mộng trong hai giờ, nhưng người ở trong mộng mà nói, đó là 23 năm, trong mộng tất cả đều là chân thật, so với thực tế không có gì khác.

Trải qua sự chà đạp của Lương Binh, lại phải trải qua thảm kịch con gái nuôi âu yếm của chính mình hại chết chồng và con trai, tỉnh lại bà còn muốn tự mình giải thoát. Yếu tố tâm lý kém như vậy nếu còn kéo bà vào giấc mộng lần nữa, tám chín phần mười tinh thần bà sẽ hỏng mất.

Có thể thấy được hồn mộng thuật bá đạo tới mức nào, quả thật là vũ khí sắc bén. Pháp thuật như vậy muốn thi triển cũng thật không dễ, tâm thần và thể xác của Khương Quy đều đã mệt mỏi, nếu muốn cô lại lần nữa thi triển quả thật là có tâm mà vô lực. Cô cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Hà Nguyệt Dung làm gì, cô chỉ muốn làm cho Hà Nguyệt Dung đồng cảm với sự khổ sở của Khương Nhất Nặc mà thôi.

Mèo trắng dùng chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt của Khương Quy, làm cô cười rộ lên, cô chỉ chỉ lên cái trán của nó. Tâm tình bị cảnh trong mơ ảnh hưởng liền không cánh mà bay.

Không có phiền não nào mà một con mèo không giải quyết được, nếu có, vậy chỉ cần hung hăng hít nó một hơi là được.

Khương Nhất Phàm kinh nghi bất định: "Ba ba, mụ mụ --" dư lại lời nói đều bị hắn nuốt trở về, dưới ánh nhìn sắc bén của Khương Quốc Thanh, Khương Nhất Phàm đánh một cái rùng mình, liền tính là ngày hôm qua ba ba phát hiện tình cảm của hắn dành cho Vi Vi cũng là không có dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, không phải là chán ghét không phải là thất vọng mà là cực kỳ cực kỳ lạnh.

Trong lòng Khương Nhất Phàm nổi lên một trận gió lạnh, lạnh đến lục phũ ngũ tạng của hắn đều trở nên lạnh lẽo, khắp cả người không ngừng phát lạnh.

Trái tim của Khương Tuyết Vi đập như nổi trống, cô há miệng thở dốc định hỏi sao lại như thế này, lại nhìn thấy kết cục của Khương Nhất Phàm, cô liền khép chặt lại môi, khóe môi cùng khóe mắt của cô lại ngăn không được phát ra từng trận từng trận run rẩy.

Khương Quốc Thanh trầm mặc nhìn hộ sĩ lấy ra pha lê từ trong cánh tay của Hà Nguyệt Dung, máu tươi của bà dính đầy trên đồ bệnh cùng khăn trải giường.

Mặt mày Khương Nhất Phàm đã không còn một chút máu, có chút thở không nổi. Hắn không phải là cố ý, lúc ấy mụ mụ giống như bị điên bóp chặt lấy cổ của Vi Vi, hắn lại tách không ra cánh tay của mụ mụ, hắn chỉ có thể làm như vậy....Hắn thật sự không phải cố ý.

Bác sĩ cùng hộ sĩ dặn dò hai tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng lạch cạch khép lại, nháy mắt bên trong phòng liền vang lên thanh âm thanh thúy khi bàn tay chạm mạnh vào trên mặt.

Khương Nhất Phàm bị đánh cho trật đầu, khuôn mặt trắng bệch của hắn lập tức trở nên sưng đỏ, hắn không dám nhìn vào đôi mắt của Khương Quốc Thanh, chỉ dám thấp giọng nói: "Con không phải cố ý, mụ mụ rất nhanh sẽ bóp chết Vi Vi, con thật sự là kéo không ra, tình thế cấp bách mới có thể làm mụ mụ bị thương. Ba ba, mụ mụ bị làm sao vậy, phía trước không phải còn tốt sao, đột nhiên sao lại biến thành như vậy?"

Khương Quốc Thanh cũng không biết tại sao Hà Nguyệt Dung lại giống như là trở thành một người khác, trước khi ngủ bà còn tự thừa nhận chính mình bất công, ở chính giữa Khương Quy cùng Khương Tuyết Vi bà càng thiên vị đứa con gái chính tay bà nuôi lớn hơn. Một giấc ngủ, tỉnh dậy cư nhiên lại thiếu chút nữa bóp chết Khương Tuyết Vi, còn luôn miệng nói Khương Tuyết Vi là quái vật.

Trong thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khương Nhất Phàm hoài nghi có phải Lương Tiểu Vũ lại giở trò quỷ gì hay không, đầu tiên là ba ba sau đó lại là mụ mụ, người cùng tiếp xúc với Lương Tiểu Vũ lúc sau đều sẽ thay đổi như một người khác. Phía trước hắn nói ba ba của hắn bị mê hoặc là do hắn tức giận cho nên mới nói như vậy, nhưng sau khi chứng kiến mụ mụ điên cuồng, người có chủ nghĩa duy vật kiên định như hắn lại bắt đầu lung lay sắp đổ, hắn hoài nghi Lương Tiểu Vũ phải hay không là thật sự mê hoặc được người khác.

Chỉ là hắn mới vừa làm sai, Khương Nhất Phàm không dám nói ra, sợ ba ba tức giận, hắn tính toán sẽ lén đi tìm những người gọi là đại sư để xem thử có thể đối phó với Lương Tiểu Vũ hay không.

Khương Quốc Thanh mệt mỏi nhéo nhéo mũi, nhìn về phía người vẫn luôn chôn đầu không thấy rõ thần sắc Khương Tuyết Vi, ông chạm vào vết xanh tím trên cổ Khương Tuyết Vi, ánh mắt lóe lóe: "Tuyết Vi, Khương Nhất Phàm đã nói cho con đi."

Thân thể Khương Tuyết Vi run rẩy, bày ra một bộ dáng cực kỳ căng thẳng.

Khương Quốc Thanh: "Con không phải là con gái của chúng ta. Năm đó mẹ của con vì để con có được cuộc sống tốt hơn, cho nên lúc ở bệnh viện liền đem con đổi lấy con gái Khương Quy của chúng ta, hơn nữa còn không đổi xử tốt với Khương Quy.

Là một người ba, ta không biết phải đối mặt như thế nào với con. Thấy con, ta liền sẽ nhớ tới cha mẹ ruột của con, nhớ tới bọn họ trộm đi đứa con gái của ta, lại ngược đãi con gái của ta, ta không có khả năng vẫn đối xử với con như lúc trước.

Nếu con đồng ý xuất ngoại, trường học ta sẽ thay con liên hệ tốt, học phí cùng sinh hoạt phí con không cần phải lo lắng."

"Ba!" Khương Nhất Phàm tức giận đến thở hổn hển, vẻ mặt của hắn đầy vẻ oán giận cùng bất mãn, đang muốn rít gào.

Khương Quốc Thanh lạnh băng đánh gãy hắn: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi vẫn kiên trì lập trường của ngươi, ta mặc kệ, ngươi cũng đừng nghĩ muốn thay đổi lập trường của ta. Nếu là vô tình ôm sai, nếu Lương Binh cùng Đỗ Quyên đối xử tốt với Khương Quy, ta đều sẽ không giận chó đánh mèo lên Tuyết Vi.

Nhưng Đỗ Quyên ác ý đổi lấy con gái của ta, lại còn ngược đãi nó, ta không có khả năng lấy ơn báo oán, tiếp tục yêu thương con gái của bọn họ. Hiện giờ ta an bài như vậy, đã là xem ở mười chín năm cảm tình, ta không thẹn với lương tâm."

Khương Tuyết Vi ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh của cô đều là nước mắt, trên mặt là cực hạn thương tâm, toàn thân đều run rẩy.

Bộ dáng này của cô cực kỳ nhu nhược đáng thương, nháy mắt đâm vào trái tim của Khương Nhất Phàm, hắn giảm nhẹn thanh âm, đau khổ cầu xin: "Ba ba, Lương Binh cùng Đỗ Quyên là Lương Binh cùng Đỗ Quyên, Vi Vi là Vi Vi a, người làm sao lại đem bọn họ nhập thành một, bởi vì bọn họ mà giận chó đánh mèo lên Vi Vi."

"Ngươi đừng cùng ta lòng vòng, ngươi có thể đem bọn họ tách ra, nhưng ta không thể." Khương Quốc Thanh lạnh giọng nói, ánh mắt ông lạnh băng nhìn thẳng Khương Nhất Phàm, "Ngươi là cái đồ súc sinh không để bụng huyết thống, ta không phải."

Mặt mũi Khương Nhất Phàm đều đỏ lên, rốt cuộc không nói ra lời.

Khương Tuyết Vi nức nở khóc, tiếng khóc tinh tế, giống như một đứa trẻ bị thương, làm xúc động lòng người.

Thanh âm bởi vì đang bị thương mà phá lệ khàn khàn, cô bi thống nói: "Bởi vì con không phải con gái ruột của ngài cùng mụ mụ, cho nên mụ mụ mới hận đến muốn gϊếŧ chết con sao?"

Khương Quốc Thanh giật mình, khẳng định là không phải cái này, nhưng là bởi vì cái gì, ông cũng không biết.

Mới một khắc trước còn phẫn nộ với ông, vì ông nói Tuyết Vi có năng lực quỷ dị thậm chí còn tức giận với Khương Quy nói con bé tẩy não, mê hoặc ông.

Ngay sau đó, bà lại giống như một người khác nói Tuyết Vi là quái vật ăn thịt người còn hận đến muốn gϊếŧ chết cô.

"Quốc Thanh, ngươi đã trở lại, ngươi không có chết, ngươi đã trở lại!"

Thanh âm mừng như điên của Hà Nguyệt Dung quanh quẩn ở bên tai, thần sắc Khương Quốc Thanh khẽ biến, nghe lời nói của A Dung, bà ấy là cảm thấy ông đã chết, bà có phải là gặp ác mộng hay không, bà ấy mộng thấy cái gì? Thế nhưng lại đắm chìm vào trong đó, đem hiện thực cùng cảnh tượng trong mộng lẫn lộn vào.

Hai hàng nước mắt rơi xuống, làm ướt cả gương mặt trắng nõn của Khương Tuyết Vi, cô nước mắt ròng ròng, nhỏ giọng nói: "Đã xảy ra chuyện như vậy, con thật sự xin lỗi, con có thể lý giải tại sao ngài cùng mụ mụ lại hận con, không muốn nhìn thấy con. Nhưng mụ mụ nói....Nói con là cái quái vật."

Khương Tuyết Vi thống khổ khụt khịt một tiếng, "Mụ mụ vì sao lại có thể nói con như vậy?"

Khương Quốc Thanh bình tĩnh nhìn thẳng vào Khương Tuyết Vi đang cực kỳ bi thương cùng liên tục rơi nước mắt...

Khương Tuyết Vi chợt cảm thấy lạnh lẽo, lạnh thấu xương, ở dưới ánh mắt như vậy, trái tim cô không khỏi rơi xuống vực sâu.

Ánh mắt của Khương Quốc Thanh trong trẻo lại sắc bén, thanh âm của ông như ẩn chứa một cổ lạnh lẽo, ông chậm rãi gằn từng chữ một nói: "Con hiểu rõ."

Khương Tuyết Vi trong lòng đánh một nhịp, đầu ngón tay cô vô thức co rụt lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng: Bọn họ đã biết, không, chuyện này không có khả năng!

Nước mắt cô lại lần nữa chảy xuống, bi thương mà nói: "Là Khương Quy nói sao? Ngài cùng mụ mụ đều tin tưởng cô ta." Cô nhắm mắt lại, mỗi một sợi lông mi đều lộ ra vô tận khổ sở cùng vô tội, cô nói tiếp, "Con nợ cô ta, cô ta nói cái gì thì cứ cho là thế đấy đi."

Khương Tuyết Vi mở mắt ra, đôi mắt của cô trong veo như nước suối, bên trong lại là nồng đậm nỗi buồn. Cô trịnh trọng hướng tới Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung đang nằm trên giường cúi chào thật sâu một cái.

"Ơn dưỡng dục của ngài cùng mụ mụ con sẽ vĩnh viễn không quên, mặc kệ hai người có nhận con hay không, ở trong lòng của con, hai người vĩnh viễn là ba ba cùng mụ mụ của con, cũng là ba ba mụ mụ duy nhất của con, tương lai con nhất định sẽ báo đáp hai người.

Còn có, con thay hai người kia xin lỗi hai người, con thực xin lỗi, bọn họ đã gây ra thương tổn cho hai người, phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ.

Đối với Khương Quy, hãy thay con xin lỗi cô ấy, con thực xin lỗi cô ấy. Tuy không phải là con cố ý, nhưng con đích thực là chiếm lấy vị trí của cô ấy, làm cho cô ấy chịu khổ nhiều năm như vậy, con thực xin lỗi. May mắn, cô ấy đã trở lại, con cũng nên rời đi cái nhà này, đem hết thảy đều trả lại cho cô ấy.

Ngài, con không nghĩ xuất ngoại du học. Con biết ngài muốn con xuất ngoại là tốt cho con, muốn cho con tránh đi các loại đồn đãi vớ vẩn mà tiếp tục bình tĩnh sinh hoạt. Nhưng những việc này con nên phải nhận, con cũng đã thành niên, con có thể chịu được. Con không nên cũng không còn tư cách nào để ngài nhọc lòng vì con.

Phần đời còn lại, con sẽ tự mình bước đi. Ngài, cùng mụ mụ, cảm ơn các người đã yêu thương con suốt mười chín năm qua."

Khương Tuyết Vi khóc không thành tiếng che lại mặt, nước mắt lại từ khe hở của ngón tay chảy ra bên ngoài.

Đối mặt với Khương Tuyết Vi thông tình đạt lý lại kiên cường cùng thiện lương như vậy, người có ý chí sắt đá cũng sẽ mềm lòng.

Nhìn thấy không, Khương Nhất Phàm đã đau lòng cảm động đến chảy nước mắt như suối, ánh mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Khương Quốc Thanh, không tiếng động mà khiển trách ông lãnh đạm vô tình.

Khương Quốc Thanh quả thực là sởn cả tóc gáy, nếu không phải chân tướng là tự ông nhận thấy được, lại tin tưởng không chút nghi ngờ, thì đối mặt với Khương Tuyết Vi như vậy, ông cũng sẽ động dung mà mềm lòng với cô, hoài nghi Khương Quy bởi vì ghen ghét mà ác ý hãm hại cô.

Dĩ vãng còn không phải đều là như vậy sao? Sau những tai nạn máu chảy đầm đìa, cô đều thể hiện chính mình thật thương tâm khổ sở đối với những người gặp phải bất hạnh, có đôi khi còn sẽ thiện lương mà đi thăm hỏi an ủi bọn họ, giống như một tiểu thiên sứ thiện lương không chút tì vết.

Cho nên ông mới có thể lừa mình dối người lâu như vậy, ông không ngừng nói với chính mình, cô không hề biết một chút gì về năng lực quỷ dị của mình, cô không phải là cố ý thương tổn người khác.

Đứa nhỏ này thật là đáng sợ, năng lực của nó đáng sợ, tâm nó càng đáng sợ hơn.