Pháo Hoa

Chương 3



Nhiếp Sơ Ngữ ra ngoài không lâu liền gặp một đôi vợ chồng già. Cô dẫn haingười họ tới chỗ ngồi sau đó giải đáp những vấn đề như diện tích, trangtrí, vị trí địa lý… Hai bác có ý muốn xem nhà, cô bèn đưa họ đi, còn dẫn cả Vương Du đi cùng. Vương Du là một nhân viên mới được tuyển trong đợt vừa rồi, đang được bồi dưỡng. Vương Du nhìn thấy Nhiếp Sơ Ngữ vẫy tay,lập tức tiến tới. Căn nhà đó cách đây không xa, Nhiếp Sơ Ngữ để Vương Du và hai bác trò chuyện. Ban đầu, Vương Du còn đôi chút ngại ngần, gươngmặt ửng hồng, sau một lúc tiếp xúc cũng bạo dạn hơn hẳn, bắt đầu càngnói càng trôi chảy.

Nhiếp Sơ Ngữ nghe Vương Du giới thiệu. Sau khi Vương Du nói xong cô mới bổ sung một số vấn đề.

Hai bác xem nhà xong, Nhiếp Sơ Ngữ bèn bảo họ để lại thông tin, về sau nếucó ưu đãi gì, cô có thể gọi điện báo với họ, cũng tiện cho họ tới xemnhà lần nữa.

Tiễn họ đi rồi, Vương Du mới gãi đầu, “Chị Sơ Ngữ, chị thật tốt!”

Đám nhân viên mới vào đều rất ngưỡng mộ Vương Du. Mấy tiền bối mà họ đitheo nếu bản thân không chủ động thì người ta cũng không dẫn dắt, hơnnữa còn rất ít để cho họ tự tiếp xúc với khách hàng.

“Đã bước vào nghề này thì phải cố gắng học hỏi!”

Nhiếp Sơ Ngữ cười cười. Từ góc độ của cô, cô cũng không cảm thấy các đồngnghiệp của mình có vấn đề. Dẫn dắt những người mới này vốn là sự sắp xếp của công ty, không phải tự nguyện. Huống hồ bồi dưỡng cho họ cũng tứclà đối thủ cạnh tranh với mình, không nghiêm túc bảo ban cũng có thểthông cảm được. Còn đối với những người mới, nếu đã vào đây thì đươngnhiên phải chủ động học rất nhiều thứ.

Khi mới làm nghề này, nóithật lòng, Nhiếp Sơ Ngữ đã nỗ lực hơn bọn họ rất nhiều, hoặc cũng có thể do vấn đề bằng cấp ảnh hưởng. Họ đều tốt nghiệp đại học, được học hànhbao năm như vậy, bây giờ ra ngoài xã hội, dù ít dù nhiều cũng thấy hơnngười khác. Còn Nhiếp Sơ Ngữ năm xưa biết mình không có bằng cấp, thếnên trong thâm tâm có một chút tự ti, luôn cảm thấy bản thân phải làmnhiều hơn mới có thể so sánh với người khác. Lúc trước, khi cô đi theongười ta, mấy việc như bưng trà rót nước đều không thiếu, có vấn đề gìkhông hiểu là lập tức hỏi ngay. Khi người đó rời đi, không những dạy cho Nhiếp Sơ Ngữ cách đối phó với những khách hàng quấy nhiễu, gây khó dễmà còn dạy cách phân biệt loại người nào vừa nhìn là biết thật lòng muốn mua nhà, còn loại người nào tùy tiện ngắm qua, thậm chí loại người nàodo công ty đối thủ cử tới do thám tình hình, đồng thời còn để lại choNhiếp Sơ Ngữ nguồn khách hàng thân thiết.

Khoảng hơn năm giờ,Nhiếp Sơ Ngữ tan ca. Trong công ty có mấy đồng nghiệp cực kỳ bán mạng,không có khái niệm giờ làm việc. Nhiếp Sơ Ngữ năm xưa cũng từng như thế, nhưng bị cô lập một khoảng thời gian, về sau cảm thấy dốc sức như vậylàm gì chứ, từ đó đã hình thành thái độ việc gì cũng không tranh đua như bây giờ.

Nhiếp Sơ Ngữ đi thang máy xuống, ra khỏi tòa nhà. Côrất thích nơi mình làm việc, cổng vào giống như miệng của một con vật,rất bé nhỏ, sau khi vào trong rồi mới cảm thấy có một bồng lai khác. Lúc dẫn khách hàng, cô đều đi thang máy lên, lợi dụng địa thế cao thấp khác nhau, ra ngoài bằng cổng vào ở bên trên, cảm giác đó quả thực rất tuyệt diệu.

Cô đi mấy bước ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy Chu Cẩn Phong ngồi bên đài phun nước nhân tạo, lập tức rảo bước về phía đó.

Cô thích nơi này còn vì một nguyên nhân nữa là, bên ngoài cửa lớn có mộtkhoảng trống, mặt đường rất rộng rãi, hai bên lại trồng cây cỏ, khu vựcgần nhất là một đài phun nước nhỏ. Lúc này, Chu Cẩn Phong đã đứng dậy,vẫy tay về phía cô.

“Sao anh lại tới đây?” Cô nhìn Chu Cẩn Phong, mặt pha chút ngạc nhiên, phát hiện ra hôm nay anh đã đổi phong cách ănmặc, trông đâu ra đấy, quả nhiên là người đẹp vì lụa. Chu Cẩn Phong mặcchiếc áo măng tô và quần rộng. Chiều cao của anh được khoe ra, tuy không thể coi là khôi ngô tuấn tú nhưng vẫn thu hút ánh nhìn người khác.“Trước khi tới cũng không gọi điện thoại cho em. Lỡ như em không có ởđây thì phải làm sao?”

“Không có thì tính sau.” Chu Cẩn Phong tươi cười. “Đi nào, anh mời em ăn lẩu.”

“Được thôi.”

Lẩu là một trong những món ăn đặc sắc của thành phố này. Thành phố kháccũng có, Nhiếp Sơ Ngữ từng đi ăn nhưng khi ngửi mùi vị đó lại mơ hồ cảmthấy không thoải mái. Từ đó về sau, cô không còn bất kỳ cảm giác nào với lẩu nữa. Khi tới đây và ăn lẩu một lần nữa, không hiểu vì tâm tình đãđổi khác hay vì món lẩu ở đây quả thực rất ngon, sau một lần thưởngthức, cô liền bị mê hoặc bởi hương vị ấy, từ đó lẩu trở thành món ăn ưathích của cô.

Chu Cẩn Phong lái xe mô tô tới. Anh ngồi lên xe,đưa cho Nhiếp Sơ Ngữ một chiếc mũ khác, gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra rất gắt gao. Nhiếp Sơ Ngữ đội mũ, leo lên yên sau.” Anh ăn mặc nhưthế này lại lái mô tô, cảm giác không phải bình thường đâu.”

“Đợi anh kiếm được tiền sẽ mua ô tô, để em ngồi ghế lái phụ.” Chu Cẩn Phong rất vui vẻ, hòa vào dòng xe trên đường.

Nhiếp Sơ Ngữ im lặng mấy giây, sắc mặt hơi gượng gạo nhưng cũng cười thoải mái rất nhanh, “Được thôi!”

“Sơ Ngữ, em học lái xe đi. Sau khi lấy được bằng, anh sẽ mua xe.” Chu CẩnPhong cười nói, nói xong mới phát hiện cô không có phản ứng gì, anh lạicười cười, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay từ đầu thái độ của cô đối với anh thế nào, bản thân anh biết rõ. Bây giờ khó khăn lắmthái độ của cô mới tốt lên, anh không thể quá nôn nóng, anh nhắc nhởmình như vậy.

Tới một quán lẩu rất co tiếng, Nhiếp Sơ Ngữ nhảyxuống xe. Cô nhìn biển tên của quán, lập tức khẽ kéo Chu Cẩn Phong,“Đừng ăn ở đây, chúng ta đổi quán khác đi!”

Một đồng nghiệp củacô tổ chức sinh nhật từng ăn ở đây, phụ phí thuê phòng mất chín mươichín đồng. Không gian đẹp, có dịch vụ tặng kèm hoa quả và tặng quà chokhách hàng tổ chức sinh nhật, nhưng giá quả thực quá đắt. Không nhữngđắt, lượng đồ ăn cũng rất ít, chỉ có mùi vị là không tồi. Lần đó, cô vàcác đồng nghiệp rời đi, vẫn có người đang xếp hàng đợi chỗ. Cô chỉ tùytiện kể đôi ba câu với Chu Cẩn Phong, anh lại nhớ rõ ràng đến thế.

“Không sao, hôm nay anh rất vui.” Chu Cẩn Phong kéo cô vào trong.

Dẫu rằng hôm nay không phải tự bỏ tiền ra, nhưng cô vẫn cảm thấy quá đắt.Tuy vậy, nhân viên phục vụ rất chu đáo, dẫn họ tới bàn, mang thực đơnđến. Lần đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy kiểu thực đơn bằng Ipad, ngoàimiệng không nói nhưng trong lòng cảm thấy rất cao cấp. Cái gì cũng càngngày càng phát triển, đến cả gọi món cũng vậy.

Chu Cẩn Phong đểcô gọi món, nhìn cô anh không thể nhịn được cười, “Em vẫn giống trướcđây, toàn gọi mấy món đó.” Món cô gọi luôn liên quan tới tấm, nào là nấm sò, nấm hương, nấm lùn, nấm chân gà, nấm cây trà… sau đó thêm một mónthanh đạm như đậu phụ hay bí đao, không bao giờ gọi thịt.

“Khôngphải em tiết kiệm cho anh đâu, đơn giản là vì em không thích ăn thịtthôi.” Cô nhớ lại hồi nhỏ, điều kiện gia đình không tốt nên rất ít đượcăn thịt. Về sau có em trai, để giúp em trai cao hơn một chút, mẹ đã muathịt, đa phần chúng đều chạy cả vào bát của em trai. Lúc ấy cô muốn ănthì không được ăn, về sau, lúc nào cũng có thể ăn thì cô lại không cònchút hứng thú nào nữa.

“Anh biết em là người theo chủ nghĩa ăn chay rồi.”

“Không phải vậy, đơn giản là không thích ăn thôi, khác với không ăn.” Thật racô muốn nói mình không nghĩ nhiều như vậy, không vì tín ngưỡng hay lòngtừ bi với động vật mà không ăn. Chỉ đơn giản vì bản thân không thíchthôi.

Chu Cẩn Phong trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, rồi bảo họ mang hai chai nước ngọt tới.

Đồ ăn được mang đến, một nồi lẩu đỏ rực với ớt cay và hạt tiêu nổi cả lênmặt nước, chỉ nhìn thôi đã có thể tưởng tượng ra vị cay trong đó.

“Anh còn chưa kể anh gặp chuyện gì vui mà!” Cô nhìn anh, cười rất đáng yêu.Năm nay cô hai mươi tư tuổi, bản thân cô cũng không lộ rõ tuổi tác, saukhi tháo bỏ bộ quần áo công sở, bộ dạng vẫn là một thiếu nữ trẻ trung.

“Anh nhận được tiền lương rồi.”

Nhiếp Sơ Ngữ ngẫm nghĩ, “Tiền lần trước anh làm ở khu Y?”

Chu Cẩn Phong gật đầu, nở nụ cười thật thà chất phác. Anh có dáng người cao nên chỉ cần ăn mặc tùy ý cũng đã rất ra dáng, tuy bằng tuổi cô nhưngtrông anh chín chắn hơn cô nhiều. “Đúng thế, hôm qua họ gọi điện báo.Anh tới ngân hàng kiểm tra tiền đã được chuyển vào tài khoản.”

“Chúc mừng anh, quả thực nên mời em ăn cơm.” Nhiếp Sơ Ngữ mỉm cười. Lúc nàyngười phục vụ mang những món họ gọi đến. Các món ăn quây xung quanh mộtchiếc bàn tròn, nồi lẩu cũng đã sôi sục, người phục vụ đổ hết các mónlâu chín vào nồi.

Chu Cẩn Phong làm bên khu Y đã hơn hai tháng,trừ đi sinh hoạt phí một nghìn rưỡi một tháng, vẫn còn hơn hai vạn tiềnlương. Công việc của Chu Cẩn Phong là chế tạo khuôn mẫu cho công trườngxây dựng. Mấy năm gần đây công việc trên công trường xây dựng càng ngàycàng kiếm được tiền, thấp cũng là hai trăm tới ba trăm một ngày, cao cóthể lên tới năm, sáu trăm. Nhưng công việc rất vất vả, thông thường khitan ca khắp người đều là bụi. Mùa đông còn khá hơn một chút, tới mùa hè, không chỉ người khác, ngay cả bản thân ngửi cũng thấy mình hôi đến mứcnào.

Thức ăn được đổ vào nồi, một lát đã chín. Nhiếp Sơ Ngữ vàChu Cẩn Phong đều cầm đũa lên. Mùi vị ở đây thực sự không tồi, nêm nếmrất vừa phải, nếu cảm thấy vị của nồi lẩu chưa đủ có thể tự mình chothêm gia vị vào bát.

Chu Cẩn Phong ăn mấy miếng, ngước mắt lên nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, “Sơ Ngữ, em có thích thành phố này không?”

Thành phố An Xuyên, thấm thoát cô đã ở đây ba năm rồi. Kỳ thực, không thể nói là thích hay không thích, cô thậm chí cảm thấy thành phố nào cũng nhưnhau, đều là tìm một nơi để ở, tìm công việc, sống tạm qua ngày. Côkhông hiểu lý do cho câu hỏi này, “Sao bỗng nhiên lại hỏi em vấn đềnày?”

“Anh… Anh muốn mua một căn nhà của riêng mình.” Anh nhìn cô đầy kỳ vọng. Anh không còn người thân nữa. Khi xưa, bố anh làm thợ đá,một lần rơi xuống vách núi, tử vong tại chỗ, mẹ anh cầm tiền bỏ trốn,anh sống cùng ông bà nội, rồi ông bà lần lượt qua đời. Anh cảm thấy mình sống ở đâu cũng vậy thôi, quan trọng là cô ở đâu.

Cô nhìn vàoánh mắt anh, lần này anh không để cô trốn tránh. Cô từng nghe rất nhiềungười nói rằng, họ ngưỡng mộ nhất là tình cảm kiểu thanh mai trúc mã, cả hai sẽ không cần sống cùng một người xa lạ.

Cô tự hỏi, cô từngcó một người như vậy sao? Chu Cẩn Phong là hàng xóm của cô, hai nhà chỉcách nhau mười mét, cấp một học cùng lớp, cấp hai và cấp ba học cùngtrườn. Thật ra cô cũng thuộc kiểu người được người ta ngưỡng mộ, vì saotrước đây cô không phát hiện ra chứ!