Phản Đồ

Chương 12



Editer: Hạo Nguyệt

Beta:  Cảnh Tuyền

Tuyết rơi rồi! mùa đông đã đến.

Thân mình tuy rằng tốt, nhưng ta cả người vẫn là tinh thần hoảng hốt. Ta ít khi đi ra ngoài, luôn đứng ở trong phòng của mình, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài một mảnh trắng xóa. Chính là khi nhìn thấy, suy nghĩ cũng biến thành trống rỗng.

Có một ngày kia, ta nghe được bên ngoài tựa hồ truyền đến náo nhiệt. Không quá lâu sau, có người đến gõ cửa phòng ta, sau đó cửa bị đẩy ra. Một vị người ăn mặc sang trọng quý phái đi tới. Thấy rõ khuôn mặt người kia ta may mắn vẫn còn nhớ rõ phải thi lễ, “Cung nghênh chủ thượng.”

Chủ thượng đánh giá ta, lắc đầu, đỡ ta đứng dậy.

Hạ nhân cùng chủ nhân đều lui xuống, chỉ còn chúng ta hai người ở trong phòng. Chủ thượng ngồi còn ta đứng ở trước mặt hắn.

“Ngạo phổ, ” chủ thượng nhẹ giọng nói, “Ta...... Không biết phải nói như thế nào......”

Ta nhìn về phía chủ thượng, vẫn là chờ hắn nói tiếp.

“Mật thám của chúng ta ở Khuê Điện đã quay trở lại, ” một câu nói chưa rõ ràng, có lẽ hắn chính là không biết nói tiếp như thế nào, “Hắn bị Khuê Điện phát giác. Khuê điện chủ thượng thả cho hắn trở về và gửi tới một câu: “cám ơn chúng ta giúp hắn giết La Y.”

......

Trong lúc nhất thời, hai chúng ta đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề. Bầu trời ngày hôm đó cũng trở nên âm u, xám xịt.

“Ngươi từng nói với ta rằng chúng ta không có nhìn lầm La Y, mà La Y đã nhìn lầm chúng ta.” Chủ thượng mang theo vài phần tự giễu, trong ánh mắt tràn ngập  hối hận.

Ta mở miệng, “La Y không phải......” Còn không thể nói hết câu, những đau đớn bao lâu nay vẫn kìm nén trong lòng ta phút chốc vỡ òa, từ cái ngày La Y mất đi…. Ta gào khóc lớn, nước mắt không thể khống chế tuôn trào.

Ta vẫn nghĩ có thể khống chế thật tốt cảm xúc của bản thân, tự cho mình sẽ không rơi lệ. Rất kỳ quái đúng không, ta lúc trước chưa một lần rơi nước mắt, ngay cả vào thời điểm hiểu rõ La Y bị oan cũng đều không khóc. Nguyên lai, chính là bi thương cùng hối hận không thể phát tiết.”La Y không phải......”

Chủ thượng đi tới vỗ nhẹ vai ta, “Ngạo phổ, thực xin lỗi, ta đáng ra nên phát hiện điều này sớm hơn.”

“La Y không phải phản đồ...... La Y không có phản bội chúng ta......” Ta không ngừng lặp đi lặp lại 2 câu này.

La Y của ta là người trong sạch, nhưng không một ai nguyện ý tin tưởng hắn, kể cả ta người luôn luôn nói thương hắn, yêu hắn.

Là ta theo đuổi La Y, là ta buông tay  La Y, cuối cùng cũng là ta chính tay giết chết  hắn. Ta, không phải ngay cả tư cách khóc vì hắn cũng không có đc phép sao? Vì cái gì ta còn ở chỗ này bày ra bộ dáng người bị hại? Là ta giết La Y, mà ta đây yêu cũng chính là La Y a......

Ta khóc đến thiên hôn địa ám, chính là La Y sẽ không đã trở lại, không có khả năng.

Một khoảng thời gian thật dài sau, ta thường ngây ngốc hỏi mẫu thân, “La Y liệu có tha thứ ta không?”

Mẫu thân cũng thường thường khóc.

Có một lần, mẫu thân đau lòng nhịn không được trả lời ta, “Ngạo phổ, La Y tha thứ ngươi, hắn đã muốn tha thứ cho ngươi.”

Ta bắt lấy tay mẫu thân, “Tha thứ cho ta?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng La Y tại sao không chịu nói cho ta biết dòng họ của hắn? Hắn không nói cho ta biết, ta làm thế nào đi tìm La Y, làm thế nào cầu hôn La Y, viết như thế nào lên gia phả?”

Nghe những gì ta nói, mẫu thân rốt cuộc không kìm nén được nữa, khóc chạy ra ngoài, không thể trả lời, cứ để mặc ta ngồi ngơ ngẩn......

      “Nếu, ta nói dược vật kia không phải để đối phó với vương tử của các ngươi, ngươi liệu có tin tưởng ta?”

      “Ta đang nghĩ, không lưu lại dòng tộc ta trên mộ bia, tộc nhân sẽ không tìm thấy ta.”

Cứ như vậy, La Y của ta mất đi rồi......

Ta không còn cơ hội nói ra những lời chưa kịp nói, lưu lại trong lòng ta hối tiếc, mang theo cả hài tử của chúng ta chưa được sinh ra...... Để lại ta một mình.

Cứ như vậy, mối tình đầu trong ta mất đi. Năm ấy ta hai mươi ba tuổi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ta cuối cùng  không ngừng hỏi bản thân ——

Tử vong là cái gì? Có phải hay không chính là không còn hơi thở nữa?

Tử vong là cái gì? Có phải hay không, chính là thân thể mất đi sự ấm áp?

Tất cả những cái chết ta thấy, đều tràn ngập  máu tươi cùng khói thuốc súng.

Nhưng, người đã chết đi rồi, lưu lại chính là yên tĩnh......

Từ đây về sau, thế giới cái gì cũng không thay đổi, chính là những người đó vĩnh viễn biến mất trong mắt ta.

Khi đó ta cố chấp điên cuồng đối với ngươi nói: ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi La Y,......

Ngươi chưa bao giờ nói ra, nhưng kỳ thật, ngươi cũng yêu ta đúng không? Tiếc nuối chính là, thời điểm kia ta còn không hiểu được.

Ta cũng hiểu được, hạnh phúc, luôn chỉ thuộc về những người không ngừng tranh đấu......

Hiện tại, ngươi còn có thể nhìn thấy ta phải không? Cũng nghe được thanh âm của ta.

Chính là, ta lạị không thể nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của ngươi, nghe không được thanh âm ngọt ngào......

Ta không bao giờ … nữa có thể hôn môi ngươi, cũng không thể nữa ôm ngươi...... Đến khi chết đi rồi, cũng không thể chạm vào ngươi......

Như vậy, ta làm sao có thể chịu đựng được, khi hình ảnh ngươi luôn tồn tại trong tâm trí ta......

Nếu dần dần, ta không thể nữa nhớ rõ khuôn mặt ngươi, không thể nhớ nữa thanh âm của ngươi….Nếu ở trong tâm cũng lưu không được hình bó ng ngươi…Ta nên làm cái gì bây giờ? La Y......

Đây phải chăng chính là sự trừng phạt dành cho ta?......

——Toàn văn hoàn ——

Lời cuối sách:

Ở trong mắt ta, Ngạo Phổ là người rất có dũng khí, hắn có gan thừa nhận tình yêu của chính mình, cũng dám đối mặt với sai lầm của bản thân.

Không may, mối tình đầu là thực sự khó quên. La Y bị giết chết, tình cảm trong hắn cũng mất theo, cũng vĩnh viễn mất đi ánh mặt trời ấm áp trong lòng. La Y chết đi rồi, hoàn toàn biến đổi cuộc sống sau này của hắn. Hắn từ một Đại tướng quân cuồng ngạo, một thiếu gia cao quý biến thành một nông phu không danh phận. Giống như Ngạo Phổ từng nói, hắn sa sút và cũng hy vọng sa sút có thể cứu rỗi hắn.

Đáng khâm phục nhất chính là hắn không lựa chọn tự sát để chuộc tội, bởi vì đối với hắn mà nói, vi tình tự sát mà không phải vì hi sinh vì nước vì dân, đó là hành động của kẻ nhu nhược —— đây là quan niệm thâm căn cố đế ảnh hưởng tới hắn.

Hắn từ bỏ cả dòng họ cao quý trở thành  một gã bình dân.

Cuộc sống sau này của Ngạo Phổ vẫn thực bình thản, tất cả mọi người không có ai nhắc đến La Y, chính là hắn chưa từng quên  La Y. Có lẽ lời nguyền của vị lão bản tà ác kia ứng nghiệm, hoặc là, chính bản thân Ngạo Phổ không thể quên được mối tình đầu đầy chua sót.

P/S: Ban đầu ta nghĩ gọi câu truyện này là “ phía sau cái chết”, nhưng dường như cái chết của La Y cũng không có liên quan, ôm hận đến suốt đời.

end