Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 3: Những đứa con…



Bạch Thiền nói Thú nhân phụ trách săn bắn và sinh dục, Giống đực phụ trách bảo hộ và chinh chiến, vốn Kim Hi nghe có chút khó hiểu, thân thể Thú nhân cường tráng như vậy, rõ ràng phải là chủ lực chiến đấu mới đúng, vì sao lại nói Giống đực là chủ lực? Nhưng càng tới trung tâm bộ lạc, màn đêm càng sâu, giống đực xuất hiện càng nhiều. Bọn họ phần lớn đều có siêu năng lực, có đem ngưng nước thành cầu giữa không trung, có thể thao túng hỏa cầu.

Mẹ nó, thế giới ma huyễn pháp sư đương nhiên ‘trâu bò’ hơn chiến sĩ rồi, là vũ khí hạng nặng tuyệt đối đó, chẳng lẽ chiến tranh bộ lạc chính là những kẻ dị năng giao tranh, đất đá bay tứ tung. Đầu óc Kim Hi tràn ngập hình ảnh liên minh anh hùng chiến đấu.

“Đó chỉ là phương thức vận dụng tinh thần lực cơ bản, ngươi còn phải học tập những kỹ năng cao thâm khác, năng lực của ngươi sẽ ngày càng mạnh, đến khi có thể bảo hộ toàn bộ lạc.” Bạch Thiền tiếp tục đi, phương hướng chính là thần miếu bằng đá trắng to lớn cũng chính là nhà của Tộc trưởng. Khi bộ lạc kiến thiết, cũng đã trù tính sự phát triển mấy trăm năm sau, mỗi một sân nhà đều rất lớn, trước mắt trừ phòng ở còn có thể dựng khu vườn nhỏ, đợi sau này dân cư bộ lạc ngày càng nhiều, có thể biến sân thành phòng ốc, còn đất canh tác sẽ chuyển ra ngoài bộ lạc. Nếu lại tiếp tục phát triển, địa bàn bộ lạc không đủ, có thể mở rộng bức tường bảo hộ bộ lạc, thành lập bộ lạc lớn hơn nữa, nhưng đó còn là một tương lai xa rất xa.

“Tộc trưởng tên là Khang Địch, họ Pháp Lạp. Trở thành gia tộc của Tộc trưởng đã là vinh hạnh, còn được bộ lạc vô cùng kính yêu.” Bạch Thiền thuận miệng kể lịch sử bộ lạc, “Lịch sử đều là truyền lại bằng miệng, cần Tế ti nhớ kỹ, ngươi phải nhớ cho tốt.”

“Truyền miệng, trong bộ lạc không có văn tự sao?” Kim Hi tò mò.

“Văn tự, là cái gì?” Bạch Thiền cảm thấy khái niệm này rất mới mẻ.

Kim Hi không khỏi phù ngạch: “Trong bộ lạc không có loại ký hiệu gì ghi lại sự kiện sao?”

Bạch Thiền tự lý giải một hồi: “Thời gian khắc vào bức tường, chuyện trọng đại lông chim, răng nanh, da lông tỏ vẻ sự kiện khác biệt, nhưng những cái đó chỉ có Tế ti hiểu được.”

Kim Hi yên lặng tự hỏi một chút, theo tình huống thì hắn đã hiểu, khả năng sinh sản của bộ lạc đã đạt tới mốc nhất định, trong bộ lạc xuất hiện thừa kế nhưng không phải do gia tộc Tộc trưởng gia tộc và gia tộc Tế ti tuyệt đối thống trị, điều này thuyết minh mọi người đều đã dưỡng thành thói quen tuân thủ quy tắc nhất định, người biết rõ sự việc của bộ lạc sự và gia tộc của người đó đều có địa vị cao, đây là điều kiện ban sơ hình thành chế độ xã hội. Nhưng không có văn tự, khó lưu lại ý nghĩa trọng đại của việc phát triển văn minh, thật sự có chút phiền não.

Đi vào nhà Tộc trưởng Khang Địch, liền thấy một nam nhân trung niên diện mạo anh tuấn đang ngồi trên ghế đá giữa vườn chỉ huy các Thú nhân trong nhà làm việc. Trong viện có năm Thú nhân tuổi không nhỏ, một trong đó chính là đầu lĩnh hôm nay đến thần miếu cống hiến con mồi. Bọn họ đều chỉ vây quần da, trên cổ đeo vòng, lộ ra thân thể kiện mỹ, người phụ trách cắt xẻ con mồi, người giã gạo, còn có người mang thịt lên tảng đá trong vườn để nướng. Đá phiến thịt nướng! Kim Hi nhìn mà thèm nhỏ dãi.

“Bạch Thiền tôn.” Giống đực duy nhất trong viện, hẳn chính là Khang Địch Tộc trưởng đứng lên, “Kim Hi miện hạ.” Bạch Thiền cùng hắn đồng thời cúi đầu chào: “Khang Địch Tộc trưởng.”

Mà năm Thú nhân khác đều quỳ một gối hành lễ.

“Khang Địch Tộc trưởng.” Kim Hi vừa nhìn vừa học hành lễ. Khang Địch không khỏi sửng sốt: “Kim Hi miện hạ rốt cục đã khỏe, thân thể không còn trở ngại đi.”

“Cám ơn Khang Địch Tộc trưởng quan tâm, ta đã tốt hơn nhiều.” Kim Hi sờ sờ đầu, Khang Địch Tộc trưởng diện mạo so với lão cha tiện nghi còn anh tuấn hơn, nhìn qua mới ba mươi tuổi, hắn lại không biết xấu hổ không có chút thẹn thùng.

“Phụ thân đại nhân, ta đã xử lý xong ngà voi.” Một thanh niên ôm tam cặp ngà voi đi đến, nhìn thấy Kim Hi cùng Bạch Thiền không khỏi sửng sốt. Kim Hi nhìn thấy thanh niên này không khỏi híp mắt, đối phương diện mạo anh tuấn, khi cười tạo ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, răng nanh tuyết trắng tựa ánh mặt trời chói sáng, so với thời điểm đưa Long đan quả cho hắn đáng yêu hơn, quả nhiên khi đó là giả bộ.

“Hi Tư Lạc càng ngày càng lợi hại.” Bạch Thiền thản nhiên khen một câu, Kim Hi phát hiện suất đại thúc từ khi vào bộ lạc biểu tình trên mặt đạm mạc hơn, bày bộ dạng khốc thật sự có phong phạm.

“Để ta trực tiếp mang về thần miếu đi.” Kim Hi nắm chặt hai tay, ngưng thần nhìn chăm chăm vào ba cặp ngà voi, một cỗ lực lượng vô hình khiến ba cái ngà nhảy lên không trung, sau đó rơi tán loạn trên đất.

Người phía sau nhanh nhẹn xuất hiện gom ngà voi từ trên trời giáng xuống, áo choàng màu đen phấp phới giữa không trung, đôi môi ngay cả kinh hô cũng không hề phát ra, liền bình tĩnh dừng lại trên đất.

Lại là anh đẹp trai, ánh mắt Kim Hi trợn tròn, đều ở nhà Tộc trưởng, hẳn là huynh đệ mới đúng, nhưng Hi Tư Lạc là tóc ngắn kim sắc, người tới lại là tóc dài hắc sắc, miệng y khẽ nhếch, biểu tình nghiêm túc, mày hơi nhíu, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, y quỳ một gối giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Tham kiến Bạch Thiền tôn, Kim Hi miện hạ.” Hi Tư Lạc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chào.

“Miễn lễ. Ngươi thử lại lần nữa.” Bạch Thiền không mặn không nhạt mở miệng. Kim Hi trong lòng lưu luyến, nhưng vẫn thu hồi ánh mắt, năng lực hiện tại của hắn còn chưa cao, chỉ có thể tập trung tinh thần hết cỡ mới có thể ôm lấy đống ngà voi này. Kim Hi hai mắt gắt gao nhìn ngà voi trên mặt đất, sáu cái ngà voi trắng noãn như ngọc dài một thước dần dần lơ lửng, hắn vẻ mặt chuyên chú nhìn ngà voi.

“Ngươi mang ngà voi trở về trước đi.” Bạch Thiền vỗ vỗ vai hắn, lực lượng vô hình trấn an tâm linh Kim Hi, để hắn có thể thoải mái hơn một ít, “Kim Hi vừa mới thức tỉnh, trong trí nhớ cũng không nhớ rõ, để Bạch Linh đưa hắn về đi.”

Khang Địch vui mừng nhìn Kim Hi, không có mở miệng, phía sau lại truyền đến thanh âm vui vẻ: “Đến đây, ba ba, chuyện gì?”

Phía sau chạy ra một Giống đực, bộ dạng hắn thậm chí có điểm xinh đẹp ngụy nương (như con gái), da thịt thắng tuyết, tóc vàng mắt xanh, bạch sừng trên trán hoa văn diễm lệ, nhìn qua thập phần tinh thần.

“Ngươi cùng Kim Hi miện hạ trở về.” Khang Địch cười sờ sờ đầu hắn.

Ánh mắt Bạch Linh phát quang, đôi mắt như ngọc lục bảo nhìn chằm chằm vẻ mặt chuyên chú của Kim Hi, qua đi nắm lấy cánh tay Kim Hi liền đi ra ngoài. Tựa hồ nhìn ra Kim Hi có chút cố hết sức, một cỗ lực lượng vô hình thấu qua trợ giúp Kim Hi nâng ngà voi. Tựa như cánh tay có bàn chống đỡ, Kim Hi cũng cảm giác được có gì đó chống đỡ giúp tinh thần lực của mình, hắn rốt cục thở phào một hơi: “Thật cám ơn ngươi, ta hôm nay mới học cái này, còn chưa thuần thục.”

“Ngươi hôm nay mới bắt đầu học? Thật lợi hại, ta lúc ấy học chừng mười ngày mới có thể nâng đồ vật gì đó lên, không hổ là kim giác a!” Bạch Linh tò mò nhìn Kim Hi, tươi cười tỏa nắng.

Kim giác, ngươi là ngân giác sao. Kim Hi không nói gì phun ra: “Ta cũng biết thực khó, ta hiện tại nắm giữ cũng không được tốt.”

“Đã rất lợi hại rồi được không, ngươi nói như vậy ta thì thế nào.” Bạch Linh mất hứng trả lời.

Kim Hi không nghĩ tới Bạch Linh liền lộ giọng điệu mất hứng như vậy, bất đắc dĩ nói: “A ta không phải ý đó, có thể là Bạch… Ba ba của ta hắn dạy rất nghiêm đi, thực muốn ép chết ta.”

“Lúc Bạch Thiền tôn dạy ngươi cũng rất hung sao?” Bạch Linh nghe đến đề tài này rất vui vẻ, hai người liền càng nói càng thân, Kim Hi thế mới biết, lúc Bạch Linh học tập, Khang Địch là bắt hắn từ trên bàn nhảy xuống để học tập, dáng vẻ không ‘trâu bò’ như Bạch Thiền, trực tiếp từ trên núi ‘đi’ xuống, này so với diều hâu còn ngoan độc hơn. Một đường nói nói cười cười, thoáng cái liền tới trước thần miếu đá trắng.

“Kim Hi, ngươi thật sự thay đổi, ta mới vừa rồi còn chưa tin.” Bạch Linh cười ngăn lại bả vai Kim Hi, tươi cười chân thành hơn. Kim Hi cũng mẫn tuệ phát giác, vừa rồi Bạch Linh kỳ thật nói rất nhiều về cái nhìn của Kim Hi đối sự vật, này kỳ thật là đang thăm dò tính cách Kim Hi đi, chỉ sợ ngay cả ban đầu mất hứng đều là cố ý khiêu khích Kim Hi xem phản ứng của hắn đi.

“Ta trước kia là cái dạng gì? Sau khi tỉnh lại, ta cái gì cũng không nhớ rõ.” Kim Hi không chút để ý hỏi lại.

“Ngươi nha, trước kia rất ương ngạnh, chẳng làm được gì, còn mỗi ngày miện hạ ta miện hạ ta, nơi nơi trách phạt kẻ khiến ngươi khó chịu, quả thực làm người người oán trách.” Bạch Linh ôm cổ hắn, “Ta nghĩ ngươi về sau nhất định sẽ không như vậy đi.”

Tuy rằng nhắc nhở quá mức trắng trợn làm Kim Hi xấu hổ, nhưng thái độ của Bạch Linh quả thật rất thành khẩn, hai người dọc theo bậc thang bằng đá trắng đi lên, thần miếu đá trắng hình kim tự tháp là kiến trúc hùng vĩ nhất của toàn bộ lạc, nếu không phải cần khống chế ngà voi, Kim Hi nhất định sẽ thưởng thức một chút.

“Ta đưa ngươi tới đây thôi, ngày mai sẽ tìm ngươi chơi.” Bạch Linh chỉ đưa đến cửa thần miếu liền đứng lại, hắn rõ ràng cao xấp xỉ Kim Hi, lại cố ý xoa xoa tóc Kim Hi, Kim Hi làm bộ xấu hổ não cho hắn một quyền, vẫy tay từ biệt.

Chính điện thần miếu đá trắng thờ phụng một bức tranh tường đại thần, là một vị lão tử râu dài chấm đất, trên đầu lão và hai vành tai giắt ba vầng trăng sáng, ánh trăng trong bức tranh là ba vị nữ thần, hoặc nắm hoặc ngồi, tuy rằng bút họa thô cuồng, nhưng cảm giác thần thánh lại không mảy may suy giảm. Thần miếu ba tầng đầu là nơi cử hành hiến tế, từ sau tượng thần thạch bích có bậc thang đi xuống phía dưới, đến tầng thứ tư mới là nơi ở của Tế ti. Dọc đường đi có ba bốn Giống đực xuất hiện, đều cung kính hành lễ.

Tầng thứ năm của thần miếu đá trắng là nơi ở của người nhà và con cái của Tế ti, xem ra tôn giáo này không hạn hôn phối, mặt Kim Hi không khỏi nóng lên, chẳng lẽ tương lai bản thân cũng có một Thú nhân làm “Thê tử “, hắn thấy một loạt Thú nhân xấu xí nhất, loại chuyện tốt có thể phát sinh này thực khiến người ta tổn thương?

“Đệ đệ đã trở lại.” Ba Thú nhân thân hình cao lớn câu nệ đi tới, trong đó cũng có một người lúc hiến tế với Bạch Thiền đã gặp qua.

“Các ca ca hảo.” Kim Hi có chút xấu hổ nhìn ba vị ca ca tiện nghi, gen của suất đại thúc quả nhiên là tốt, ba vị ca ca đều là bả vai kiều đồn, vóc người đẹp vô cùng, ở nhà chỉ mặc áo da cộc tay và quần da, hiện tại thấy Kim Hi xuất hiện, đều đứng chung một chỗ, không giống như nghênh đón đệ đệ, càng giống nghênh đón chủ nhân, “Ngà voi này đặt ở chỗ nào?”

Ba người ngơ ngác nhìn đại ca của hắn, rốt cục thoát khỏi trạng thái ngốc lăng, vội vàng đón lấy: “Để chúng ta mang đi, để chúng ta.”

“A nha không có việc gì, để ta mang đi, vừa lúc luyện tập năng lực của ta, ca ca, ngươi có thể dẫn ta tới chỗ để ngà voi chứ?” Kim Hi đáng thương hề hề nhìn một người trong đó, nếu đã kêu mình là đệ đệ, như vậy nói như thế hẳn không có việc gì đi. Không nghĩ tới đối phương rùng mình một cái, nhìn nhìn huynh đệ hai bên, chân tay có chút cứng còng đi về phía trước.