Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 15: Giữa đường gặp Hoa Lê…



Nạp Lan tựa hồ cũng ý thức được, lập tức thu liễm tươi cười, tuy rằng trên mặt không chút biểu, nhưng mảng đỏ ửng kéo dài từ sau lỗ tai tới tận gáy.

Trước mặt Kim Hi y dùng hai tay hai góc áo dưới, hai tay đan chéo cầm áo lột ra, động tác này làm cơ bụng cùng thắt lưng hoàn mỹ của y đều nổi lên, cơ thể chói mắt như dòng sông dưới ánh mặt trời, hoạt sắc sinh hương. Y cỡi áo ra gập lại cất vào túi da bên hông, lại vươn tay muốn cởi quần. Kim Hi nhìn không chuyển mắt, liêm sỉ đã sớm cho chó ăn rồi, mỹ nam lõa thân a lõa thân a. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn động tác của Nạp Lan, ngay cả khóe miệng Nạp Lan mang theo mỉm cười khe khẽ đáng yêu cũng không thấy. Nạp Lan một tay cởi bỏ đai quần, thân thể nhảy về phía trước, quần mỏng phiêu nhiên rơi trên mặt đất, giữa không gian chỉ hiện lên một đạo hắc ảnh, như là giáo sư McGonagall từ mèo biến thành người, thân thể Nạp Lan ở giữa không trung nhanh chóng biến hóa, bộ lông bóng loáng, thân thể cường tráng, đường nét lưu loát, là một con Hắc báo!

Soái bạo! Kim Hi nước miếng đã muốn trào ra, chảy dài xuống ngực Kim Hi, bộ lông bóng loáng như nhung, tai báo linh động rũ hạ, đôi mắt báo dừng trước biểu tình của Kim Hi, bắt gặp sự tán thưởng trong mắt Kim Hi, Hắc báo chìa đầu lưỡi thâm tử sắc liếm liếm cái mũi của mình, gừm một tiếng như là mỉm cười. Nạp Lan nằm sấp trên mặt đất, quay đầu nhìn Kim Hi, tựa hồ biến thành báo hình y liền mất đi năng lực nói chuyện, Kim Hi vội vàng trèo lên lưng y, cả người ghé lên người y. Nạp Lan thoải mái đứng dậy, tứ chi chậm rãi bước hai bước, dần dần bắt đầu chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, cây cỏ hai bên không ngừng xuất hiện từ chân trời rồi lại mất hút ở phía sau.

“AAA!” Kim Hi cuồng hét, hắn cảm giác tựa hồ cả người đều hóa thành gió, ý niệm không tự giác phiêu tán ra ngoài, tinh thần lực bị tốc độ cực nhanh ném vào trong gió, theo gió dao động hóa thành một mảnh đường cong dài hẹp, sau đó lại không ngừng chấn động lại cơn gió, giống như khi vung cánh tay có thể tạo ra gió, mà nếu có một cánh tay đủ dài, đủ mềm mại lại càng tạo ra cơn gió lớn hơn. Kim Hi bất tri bất giác tạo ra gió lớn, cây cỏ phía sau như bị cuồng phong càn quét một trận.

Nạp Lan mang theo Kim Hi chạy như điên, Kim Hi đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu này, cũng không để ý xung quanh, tuy rằng không muốn quấy rầy Kim Hi, nhưng y vẫn dần dần thả chậm cước bộ. Thật sự do Kim Hi tạo thành động tĩnh quá lớn, tựa như một cái máy cắt cỏ cỡ lớn bị hỏng, biến thảo nguyên thành một đống loạn thất bát tao.

Kim Hi phát hiện Nạp Lan dần dần chậm dần tốc độ, gió lưu động cũng vì tốc độ giảm bớt trở nên càng dịu dàng, nhưng cũng càng rõ ràng. Kỳ thật chuyện như vậy trước kia hắn đã làm, trôi nổi trên không trung, cũng không phải là dùng tinh thần lực nâng mình lên, mà là dùng tinh thần lực nén không khí, nâng thân thể lên, mà bây giờ trái lại, không ngừng dao động không khí, biến thành gió lớn.

Đúng vậy, chính là dao động, làm sinh viên cơ giới, Kim Hi cái khác không biết, rung động cơ học tốt xấu gì cũng đã học qua, gió dao động tuy rằng không phải quy luật như máy móc, nhưng lại hiển nhiên do tinh thần lực tạo ra mà xảy ra biến hóa. Kim Hi rốt cuộc hiểu rõ bản chất của tinh thần lực, đó là một loại dao động, thông qua biên độ cùng tần suất dao động thay đổi, cùng năng lực quanh mình đạt tới độ đồng đều nhất định, có thể sinh ra sức mạnh rất lớn.

“Chạy đi, Nạp Lan.” Kim Hi vỗ vỗ lông mềm trên cổ y, Nạp Lan cơ thể phập phồng, lại một lần nữa chạy như điên, lúc này đây tăng tốc cực nhanh, ngắn ngủn một giây cũng đã đạt được tốc độ cực cao. Mà khi bắt đầu chuyển động, Nạp Lan liền phát hiện bất đồng, gió trước mặt bị một cỗ năng lực vô hình cản lại, thường ngày chạy càng nhanh gió tạt càng mạnh mà hiện tại đều tiêu thất, tựa hồ chạy càng thêm nhẹ nhàng. Lúc này cỏ cây phía trước như bị một mũi nhọn thật lớn tách ra ngả qua hai bên, tự động tạo đường cho y. Tai báo rung rung, chạy càng thêm vui vẻ, khó trách trong Bộ lạc chỉ có Giống đực cường đại mới có thể khiến Thú nhân phát huy chiến lực lớn nhất, Giống đực quả thật có thể khiến Thú nhân phát huy năng lực tốt nhất.

Đoạn đường nhìn qua vô cùng xa xôi, nhưng dưới tốc độ của Nạp Lan lại trở nên rất ngắn. Đột nhiên tốc độ của Nạp Lan lại chậm dần, Kim Hi cũng phát hiện ra nguyên nhân dừng lại lần này, phía trước có người, hơn nữa không phải người của Bộ lạc Bỉ Mông.

Đó là một con cọp răng kiếm, bên miệng lộ ra đôi răng nanh sắc nhọn dài hơn mười centimet, bộ lông quất sắc như ngọn lửa rực cháy giữa thảo nguyên, trông cao lớn hơn Nạp Lan, lộ ra hơi thở hung hãn. Thú hình của Bộ lạc Bỉ Mông là báo, Bộ lạc Lạc Mông là hổ, Bộ lạc Sóc Mông xa hơn là sư tử, ba Bộ lạc này là được coi là ba Bộ lạc lớn nhất trên thảo nguyên, có âm cuối là “Mông”, thì đều là loài động vật họ mèo hung hãn.

Trừ Thú nhân có thể mẫn tuệ phân biệt được hơi thở kẻ khác, sau lưng con Cọp răng kiếm này còn đeo một túi da rất lớn. Túi da được dây đai bện bằng loại cỏ đặc biệt buộc trên người, có thể quấn quanh lưng Thú nhân, không cần người khác hỗ trợ cũng có thể mang theo đồ đi rất xa mà không bị rơi xuống, hơn nữa trước khi biến thân đeo quai túi trên vai, khi biến thân có thể tự nhiên rơi xuống buộc ngang thân, thuộc loại phát minh sáng tạo mà thực tế nhất của người nguyên thủy.

Kim Hi trợt xuống khỏi lưng Nạp Lan, Cọp răng kiếm là sinh vật hung mãnh, bọn chúng có được sức mạnh cường đại hơn báo, nếu đơn độc đối mặt với trận chiến thập phần nguy hiểm. Tuy rằng Giống đực có được tinh thần lực, nhưng không phải mọi Giống đực đều là kim giác như Kim Hi, trừ bạch giác có thể một mình đối kháng với hơn mười Thú nhân, hồng giác chỉ có thể đối kháng với bốn năm Thú nhân, mà hoàng giác chỉ có thể đối kháng hai đến ba Thú nhân, năng lực của lam giác cơ bản chỉ có thể ngang hàng với một Thú nhân. Đây là bởi vì cấp bậc càng thấp, năng lực khống chế vật lại càng nhỏ. Nhưng nếu phối hợp với Thú nhân bổn tộc, trong chiến đấu để Giống đực đảm nhận việc điều hành và khống chế chiến cuộc, chiến lực liền biến đổi.

Nhưng nếu đơn độc đối mặt với Thú nhân, cho dù là hồng giác cùng bạch giác, nếu không cẩn thận bị Thú nhân tới gần người cũng là cực nguy hiểm. Dù sao trong lúc nguy cấp, dù là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú cũng có thể nhất thời khẩn trương không thể ngưng tụ năng lượng.

Cọp răng kiếm nhanh chóng biến đổi, trong chớp mắt liền biến thành một thanh niên cao lớn, da y là làn da ngăm đen nhất mà Kim Hi từng gặp, đen như chocolate có chút đo đỏ, hiển nhiên đã hấp thụ cực nhiều ánh nắng, thân thể y cao lớn ước chừng hai thước hai, cao hơn Nạp Lan không ít, thân thể vạm vỡ như toà núi nhỏ, không phải loại cơ thể ‘lổm nhổm’ như vận động viên thể hình, mà là cơ thể chắc nịch tràn đầy sinh lực, chỉ có cánh tay nổi gồ lên mấy mạch máu, có thể nhìn ra các múi cơ căng phồng lên, hai chân thon dài cường tráng vững vàng đạp trên mặt đất, cả người từ trên cao nhìn xuống Kim Hi cùng Nạp Lan. Sau khi y biến thân trên người không có mặc quần, nhưng có mang bao, cũng chính là loại vải quấn mà thổ dân Châu Phi mặc như các bộ phim hay chiếu, như là vỏ kiếm bọc lấy. (ai muốn coi hình thì gg seach cụm “非洲土著”nhé, ta ngại đăng *xí hổ quá*)

Nạp Lan từ cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp. Biến thành người là tín hiệu hữu hảo, nhưng biểu tình của đối phương thật sự không tính là hữu hảo. Thú nhân chiến sĩ xuất sắc có thể vào nháy mắt khi đối thủ lơi lỏng liền hoàn thành biến thân, so với Thú nhân yếu ớt Giống đực sẽ càng nguy hiểm. Kim Hi vỗ vỗ thân thể Nạp Lan bên cạnh, Nạp Lan cũng biến thành người đứng trước mặt Kim Hi, như vậy cho dù đối phương nhào lên cũng có thể kịp thời ngăn trở. Tốc độ biến thân của Nạp Lan xấp xỉ y, nhưng sức mạnh lại chênh lệch không ít, vừa mới biến thân Nạp Lan không thể phát huy ưu thế tốc độ của loài báo, đối thủ có thể bằng vào lực mạnh đột phá phòng tuyến gần trong gang tấc.

Đối phương bước một bước về phía Kim Hi cùng Nạp Lan, dáng người mảnh dẻ của Nạp Lan căng chặt. Kim Hi cũng rất quýnh mà nghĩ, hai vị soái ca có chú ý tới các ngươi đều lõa thể hay không a, nhất là Cọp răng kiếm đồng học, đệ đệ của ngươi bị bọc như cây lạp xườn cỡ lớn, xem mà muốn đau mắt hột luôn a.

Kim Hi còn không biết lợi thế cùng bất lợi của Giống đực trong chiến tranh, nhưng làm một mọt game trạch nam, hắn đã sớm xác định vị trí của mình đặt ở ghế pháp sư khống chế, nhất là vừa mới lĩnh ngộ kỹ xảo khống phong, làm một trạch nam thích trò dị năng hắn sao có thể không khoe khoang một chút? Một cơn gió lớn đột nhiên đánh về phía đối phương, vẽ ra một vết rạch giữa thảo nguyên.

Cước bộ của đối phương rõ ràng ngừng lại, đứng ở trước vết rạch không dám bước tiếp: “Ngươi nhất định là Tế Ti miện hạ của Bộ lạc Bỉ Mông đi.”

“Là ta, ngươi là người nơi nào, hãy xưng tên ra.” Kim Hi khí thế mười phần, trên thực tế rất khẩn trương, bị chiến sĩ cấp cao đến gần là tối kỵ của pháp sư a, hắn vừa mới học thuật khống phong, cũng không xác định có thể ngăn cản đối phương hay không.

“Ta là Hoa Lê của Bộ lạc Lạc Mông, đại biểu Bộ lạc Lạc Mông mang đến lời nhắn.” Hoa Lê lúc này đã cách Kim Hi rất gần, bộ dạng của y rất ngỗ ngược, thuộc loại mày rậm mắt to, ánh mắt tròn căng, trên cằm là bộ râu dày màu xanh, còn kéo tới tận mang tai, là kẻ đầu tiên có râu xồm mà Kim Hi gặp được, nếu y không cẩn thận chăm sóc mỗi ngày thì đã thành Karl Marx rồi, nhưng nếu cạo sạch sẽ rồi cũng rất giống nghệ sĩ Đài Loan Cao Dĩ Tường, có loại sức quyến rũ của thục nam.

“Ta lấy thân phận Kim Hi miện hạ của Bộ lạc Bỉ Mông, nhận lời hỏi thăm của ngươi, cảm tạ ngươi dọc đường đi vất vả, nếu không chê, mời theo ta đến Bộ lạc Bỉ Mông uống ly trà.” Kim Hi mỉm cười dang hai tay tỏ vẻ hoan nghênh, ngôn ngữ thế giới này cũng không phong phú, từ ngữ quá mức trừu tượng cùng tu từ quá mức phức tạp đều chưa xuất hiện, Thú nhân cùng Thú nhân trao đổi phần lớn là tiếng hô đơn giản, thông thường trao đổi phần lớn là trầm mặc, trò giải trí liên quan tới ngôn ngữ cơ hồ không có. Giống đực cùng Thú nhân nói chuyện thì chỉ dùng tinh thần lực trao đổi với Thú nhân thân thiết, đối với người lạ vẫn dựa vào ngôn ngữ trao đổi. Lời này của Kim Hi thực văn vẻ, rất nhiều từ đều là hắn sáng tạo, trực tiếp mượn phát âm của Hán ngữ.

Cho nên Hoa Lê nghe được liền nhíu mày, cuối cùng y không phun ra câu “Nói tiếng người”, y chỉ sờ sờ cằm, liếc Kim Hi một cái nói: “Không cần, ta chuyển lời nhắn là được rồi. Bộ lạc Lạc Mông cùng Bộ lạc Bỉ Mông tranh đấu nhiều năm, không phân cao thấp, đối với hai Bộ lạc đều tổn hại rất lớn. Bộ lạc Lạc Mông muốn từ nay giao hảo với Bộ lạc Bỉ Mông. Để tỏ lòng thành, năm nay Bộ lạc Lạc Mông sẽ tới Bộ lạc Bỉ Mông tổ chức hiến tế Bảo Phù Thụy nữ thần, hi vọng Bộ lạc Bỉ Mông có thể nhận thành ý của chúng ta.”

Kim Hi trực giác chuyện này không phải đơn giản như vậy, nhưng hắn vẫn một ngụm đáp ứng: “Mùa xuân năm nay có thể mở ra cục diện hòa bình cho hai tộc, là vinh quang và may mắn của tân nhiệm Tế Ti ta. Bộ lạc Bỉ Mông sẽ quét giường dọn chiếu chờ đợi, khi Bộ lạc Lạc Mông đến, cầu nguyện cho hai tộc cùng nhận được vinh quang Bảo Phù Thụy nữ thần ban cho, làm Hô Luân thảo nguyên nghênh đón thời đại mới.” Lời này vẫn thực trúc trắc, Hoa Lê cau mày yên lặng ghi nhớ, tuy rằng nhìn qua thực cố hết sức, cũng không mở miệng bảo Kim Hi lặp lại lần nữa.

“A, để đánh dấu khởi điểm hai tộc hữu hảo, xin cho ta dùng văn tự ghi nhớ chuyện này.” Kim Hi vỗ vỗ lưng Nạp Lan ý bảo y ngồi xổm xuống, Nạp Lan cong một chân quỳ xuống đất, người hơi cúi, bảy tấm lưng khoẻ đẹp ra trước mặt Kim Hi. Các đầu ngón tay y chống trên mặt đất, đầu nâng lên lãnh khốc nhìn chăm chú vào Hoa Lê, mở rộng vai để Kim Hi trải da dê, làn da ấm áp tiếp xúc với khửu tay Kim Hi, có thể cảm giác được Kim Hi vẽ vẽ viết viết ở sau lưng ngưa ngứa, mà động tác quỳ gối làm mông y vừa lúc tiếp xúc với phía dưới của Kim Hi. Kim Hi không để ý tới tình trạng hiện tại còn đang chuyên tâm lựa chọn ngôn từ, viết ra bản công văn ngoại giao đầu tiên.