Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 136: Mị Linh



Đang suy nghĩ bỗng nhiên Phạm Ngọc thấy lạnh cả người. Thân thể hắn theo bản năng nghiên qua một bên.

- Xoạt .

Một đôi bàn tay không biết từ lúc nào từ phía sau chụp về phía Phạm Ngọc. Tốc độ cùa bàn tay này cực nhanh.

Tuy Phạm Ngọc đã nghiêng người tránh né nhưng bàn tay kia vẫn xượt qua vai trái.

- Chết đi.

Không hề suy nghĩ Phạm Ngọc tung quyền đánh về phía con Huyễn Ma vừa tập kích hắn. Ánh sáng rực rỡ của Cửu Long Quyết bao phủ lấy thân thể kỳ dị của con Huyễn Ma. Rất ngạc nhiên là nó không hề né tránh.

Con Huyễn Ma trôi dạt quỷ mị. Ngay lúc Cửu Long Quyết đánh tới thân nó lập tức tan ra hóa thành một làn sương mù.

Lực lượng Cửu Long Quyết đánh trúng nó như đánh vào biển sâu biến mất không tông tích.

- Bùng !

Cảm giác bên trái có nguy hiểm Phạm Ngọc ngay lập tức nghiêng thân chuyển thế đánh ra một quyền khác. Một con Huyễn Ma không biết từ khi nào xuất hiện ngay sát bên cạnh hắn. Con Huyễn Ma này trúng quyền thân thể cháy rụi.

- Vù !

Chưa kịp định thân Phạm Ngọc đã phải ngay lập tức biến chiêu. Hai con Huyễn Ma từ phía trước trực diện ra tay với hắn. Những cánh tay gầy guộc của bọn chúng có tốc độ vô cùng nhanh. Phạm Ngọc vừa phát hiện ra thì đã thấy những ngón tay sắc lạnh đâm tới.

- Phành ! Phành !

Tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên. Hư ảnh chín con rồng mang theo khí thế to lớn. Phạm Ngọc bằng tốc độ rất nhanh ra liền bốn quyền Long Xà Hổ Báo đánh lại. Thân hình hắn cũng theo đó thật nhanh lui về phía sau.

- Huuuuuýt…

Thân hình hai con Huyễn Ma bị Cửu Long Quyết đánh văng ra. Lực lượng dư lại của đòn thế này thiêu đốt chúng như bó đuốc. Sau đó lại như gặp phải tạt nước tắt ngấm.

- Gaoooooooo !

Phạm Ngọc vận chuyển Cửu Long Quyết. Chín con rồng bao phủ lấy thân thể hắn. Tâm thần Phạm Thái Tử cũng đề phòng cực độ. Tuy nhiên nhìn về phía trước, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

Ở chỗ con Huyễn Ma vừa bị cháy rụi, một làn sương mù nhanh chóng lấp đầy. Sau đó một con Huyễn Ma lại xuất hiện. Phạm Ngọc cũng không biết con này có phải con trước đó không vì nhìn chúng không có gì khác nhau.

- Hát hát…

- Hú …

m thanh nhu huyễn không ngừng vang lên đâm thẳng vào tâm trí Phạm Ngọc. Cùng lúc đó đám Huyễn Ma từ từ áp sát lại. Thân hình chúng uốn éo vô định. Ba ngọn đèn như lửa ma chơi trong thân thể cũng tùy thời đung đưa. Bọn chúng không hề nóng vội hay sợ hãi. Thế nhưng áp lực ngày một gia tăng.

Bọn Huyễn Ma này có thể sinh sôi không ngừng. Quan trọng hơn là lực lượng kỳ dị xung quanh lúc nào cũng có thể xâm nhập khiến cho Phạm Ngọc lúc nào cũng phải trấn thủ tâm thần. Nếu không hắn sẽ dính chiêu.

- Minh Đăng!

Trong đầu Phạm Ngọc khẽ niệm hai chữ. Đây là một tâm chú trong Phật Đức Kinh, một bộ kinh tu tâm đỉnh phong trên Đại Thiên Giới. Tâm chú này khiến tâm như được soi sáng. Tuy hiện giờ hắn không sử dụng được tiên nguyên để vận dụng nó nhưng chân ý của hai chữ này vẫn có tác dụng thanh tỉnh nhất định.

- Cần nhanh chóng tìm lối thoát.

Phạm Ngọc thầm nhủ. Tuy hắn chưa bị thương nhưng nếu kéo dài thì chưa chắc. Sinh Linh Ngọc Thể cũng không phải bất tử. Phạm Ngọc cũng không tự ngạo đến mức cho rằng mình hắn có thể chiến đấu không ngừng. Dù sao bây giờ Phạm Thái Tử chiến đấu là dựa vào thần lực. Thứ này đang ngày một tiêu hao.

Quan trọng hơn là cần cố thủ tâm thần.

- Vù !

Suy nghĩ rất nhanh Phạm Ngọc đã có quyết định. Thân hình hắn uyển chuyển vận dụng Nhu Thủy Bộ chạy về phía trước. Trong khu vực huyễn ảo khó xác định phương hướng này thì đó cũng là một cách hay.

- Hi hu hi hu….

Thấy hắn lao đến đám Huyễn Ma phát ra âm thanh quái dị rồi lập tức tấn công. Những cánh tay thon dài mang theo lực lượng quỷ dị liên tiếp bổ xuống.

- Ầm !

Phạm Ngọc không ngần ngại bộc phát uy lực mạnh mẽ của Cửu Long Quyết. Hắn muốn nhanh chóng thoát vây.

Chỉ thấy Cửu Long Quyết đi tới đâu đám Huyễn Ma liền cháy rụi. Tuy vậy thân hình chúng ngay lập tức được khôi phục sau đó.

Thấy vậy nhưng Phạm Ngọc không hề nao núng. Hắn tập trung hết sức mạnh lao nhanh về phía trước. Khuôn mặt vì vận dụng Cửu Long Quyết mà trở nên uy nghi vô cùng.

Một lát sau.

- Phù phù.

Phạm Ngọc sau khi đánh tan một đám huyễn ma dừng lại lấy hơi. Hắn đã thấm mệt. Lực lượng trong cơ thể đã rút đi hơn phân nửa.

Theo phán đoán của bản thân, hắn cảm thấy mình đã chạy được hơn hai mươi dặm vào trong Đảo Huyễn Mộng. Khoảng cách này còn xa hơn Thiên Phong và Công Chính thử nghiệm trước đó.

Trên đường đi Phạm Ngọc đã gặp phải rất nhiều Huyễn Ma. Thậm chí hắn đã từng gặp phải một đám Huyễn Ma số lượng tới hơn ngàn con. Phạm Ngọc không còn sự lựa chọn nào khác là tiếp tục lao lên, dùng phương thức sắc bén nhất tìm lối thoát.

Khi đó một cảnh tượng khủng bố diễn ra. Phạm Ngọc lao đi như con tàu đâm phá rừng băng đá trước mặt. Thế nhưng rừng băng đá này tiếp tục hình thành những chỗ hắn đi qua sau đó đuổi theo hắn.

Thực lực của bọn Huyễn Ma không mạnh mẽ nhưng số lượng thì nhiều vô kể. Quan trọng nhất chúng có thể khôi phục nhanh chóng. Hơn thế nữa Phạm Ngọc thời khắc phải chú định tâm thần bảo vệ tâm linh không để lạc mất phương hướng.

Thứ lực lượng huyễn ảo khiến hắn như thú dữ rơi vào trong đầm lầy, càng phẫn nộ vùng vẫy càng dễ chết.

Cuối cùng cũng may Phạm Ngọc đã chạy được ra. Đến chỗ này thì lại không hề thấy Huyễn Ma nữa. Đây xem ra là một khu vực đặc thù nào đó.

Nhưng bản thân Phạm Ngọc biết nguy cơ trước mắt chỉ có lớn hơn chứ không giảm.

- Hộc hộc.

Phía trước Phạm Ngọc bỗng vang lên tiếng thở dữ dội khiến hắn giật mình đề phòng.

- Là tôi.

- Công Chính !

Người tới đúng là Công Chính của học viện Nam Bắc Hải Vân. Lúc này toàn thân hắn tỏ rõ sự mệt nhọc. Xem ra Công Chính cũng trải qua chiến đấu ác liệt.

- Mấy người còn lại đâu ?

Nghe Phạm Ngọc hỏi Công Chính giơ tay lên. Hắn ngồi xuống phục dụng một việc thuốc. Thân thể hắn khẽ run lên một chút, Công Chính hít một hơi thật sâu sau đó thở ra chậm rãi.

- Phía trước là một khu vực nguy hiểm hơn chỗ này rất nhiều. Lực lượng huyễn ảo tăng lên, áp lực lớn vô cùng. Mấy người kia đều chạy sâu vào trong hết rồi. Tôi do hao tổn quá độ nên đành phải lui ra hồi phục.

Sau khi thân thể tốt hơn một chút Công Chính ngẩng đầu lên nói với Phạm Ngọc.

- Cậu nói trong đó nguy hiểm hơn? Cụ thể thế nào ?

Phạm Ngọc nghe vậy suy tư sau đó hỏi.

- Cụ thể như thế nào chờ cậu đi vào khắc biết. Bọn tôi cũng là thay phiên nhau thăm dò. Người này hết lực lại tới phiên người khác, cứ vậy chạy vào trong. Thiên Phong là người đi vào lâu nhất. Tới giờ đã qua một lúc lâu nhưng chưa thấy anh ta trở ra. Những người khác thì đều giống như tôi.

Công Chính ánh mắt hướng vào bên trong lo lắng nói. Dựa theo lời Quyền Vương thuật lại, hội đồng đã hao phí hai mươi năm nghiên cứu, đầu tư rất nhiều tài nguyên để chuẩn bị cho lần thí luyện này. Công pháp tu luyện của một vị Quân Vương Vũ Trụ sức hấp dẫn quá lớn.

Mấy người bọn họ từ nhỏ đã được bồi dưỡng đi lên cho kế hoạch này. Nhưng có thực sự đi vào trong thí luyện mới biết được sự khó khăn của nó. Dù sao về thử thách đảo Huyễn Mộng này Quyền Vương chưa thực sự thông qua nên chỉ miêu tả mơ hồ phần nhiều dựa theo suy đoán.

Nhưng bọn họ không có con đường nào khác. Thất bại là phải chết.

- Bên trong đó cũng không hề có gì ngoài lực lượng huyễn ảo ăn mòn tâm thần kia. Tuy nhiên nó thêm vào tính mị hoặc rất lớn. Không cẩn thận tâm thần sẽ lâm vào ảo cảnh khó thoát ra. Cậu cầm lấy.

Công Chính nói đoạn tay vung lên. Một vật thể nhỏ xíu bay ra bị Phạm Ngọc bắt được. Nó là một viên thuốc có dạng hình lục lăng màu lam ngọc.

- Đây là một viên cổ dược siêu cấp. Lúc cần có thể giúp cậu thanh tỉnh chốc lát để chạy ra. Không nên mạo hiểm.

Phạm Ngọc chằm chằm nhìn viên thuốc sau đó cất vào. Hắn ngẩng đầu lên thì Công Chính đã không còn ở chỗ cũ. Thấy vậy Phạm Ngọc không hề do dự chạy vào.

- Phạm Ngọc, cậu vào được rồi? Chỗ này thật đáng ghét. Chờ tôi một lát.

Thân hình Phạm Ngọc mới tiến vào hơn trăm mét thì bắt gặp Minh Châu đang một đường chạy ra. Dáng vẻ cô nàng hết sức mệt mỏi nhưng ánh mắt rất sáng. Khuôn mặt mang theo nét thanh tú lại sắc sảo. Từ Minh Châu tỏa ra một khí chất hấp dẫn khó tả.

Phạm Ngọc thấy vậy cũng dừng lại. Hắn cẩn thận cảm nhận xung quanh. Nơi này mật độ huyễn ảo rõ ràng có tăng lên nhưng không hề mạnh mẽ như Công Chính nói. Cũng không hề có huyễn âm mê hoặc tâm thần như trước đó. Có thể hắn chưa đi đủ xa nên chưa thấy.

- Mình đi tiếp nhé.

Minh Châu nhanh chóng xuất hiện, bộ dáng linh hoạt hơn hẳn, Cô nàng cười nói rồi tiến lên phía trước. Phạm Ngọc cũng chuyển thân song hành. Cả hai di chuyển rất nhanh.

Đi được mười dặm Phạm Ngọc ngay lập tức cảm thấy khác biệt. Lực lượng huyễn ảo như sương mù đậm đặc bủa vây lên hắn và Minh Châu. Thậm chí mái tóc cô nàng nhìn qua còn như bị ướt.

Nhìn qua xung quanh Phạm Ngọc giật mình phát hiện rất nhiều huyễn ảnh kì dị. Có thiếu nữ đánh đàn, thác nước như khói trắng đổ xuống, có tiên hạc bay múa, có cảnh sắc tiên trần đẹp đẽ vô cùng. Bọn hắn như bị lạc vào một khu vườn đầy mộng ảo. Phạm Ngọc thậm chí còn cảm thấy có hương vị, có tiên âm vui tai khoan khoái.

- Minh Đăng !

Trong đầu Phạm Ngọc âm vang một tiếng khôi phục thanh tỉnh. Cảnh trí xung quanh lại trở về mờ ảo mông lung.

Hắn nhìn qua Minh Châu, cô nàng cũng như mới vừa thoát khỏi huyễn ảo. Đôi mắt cô nàng ngạc nhiên vui mừng nhìn Phạm Ngọc.

- Anh cẩn thận, chỗ này huyễn ảo mị hoặc ghê lắm. Trên đường đi anh có gặp Huyễn Ma không ?

Giọng nói quan tâm của Minh Châu vang lên. Phạm Ngọc thấy vậy gật đầu. Đám Huyễn Ma kia đúng là khó chơi nhưng bản thân Phạm Ngọc cũng có vốn liếng để chơi với chúng. Tuy vậy Phạm Ngọc cũng rất bất ngờ vì đám Minh Châu đều vượt qua được. Xem ra địa cầu này cũng không phải quá nhỏ bé.

Nhìn qua Minh Châu, hắn cảm thấy như cô gái phàm giới này cũng có khí chất không tầm thường. Việc Minh Châu có thiện ý với hắn, Phạm Thái Tử cũng biết nên không thấy lạ khi cô nàng xưng hô như vậy.

Huyễn Ma??? Không đúng! Sao cô ta biết Huyễn Ma?

- Minh Đăng !

- Cửu Long Quyết !

Trong đầu ầm vang hai tiếng, bên ngoài Phạm Ngọc đồng thời hét lên. Thân thể hắn nhanh như điện xoay chuyển. Hai quyền song song đánh về phía Minh Châu.

- Phạm Ngọc, sao cậu lại….??

Phía đối diện Minh Châu tỏ vẻ sửng sốt cực độ. Trong đôi mắt của cô nàng còn tỏ rõ vẻ bi thương. Tuy nhiên thân hình cô ta không hề ngưng trệ. Hai cánh tay cũng như chớp chém ra ngăn lại đòn thế của Phạm Ngọc.

- Ầm !

Lực lượng va chạm, Phạm Ngọc thất kinh lui lại phía sau. Minh Châu cũng đồng thời lui lại.

- Mi là thứ gì ?

Phạm Ngọc lạnh giọng hỏi. Vừa rồi va chạm chốc lát đủ để hắn thấy được phía trước không phải sinh mạng.

- Hi hi, khá lắm, không ngờ phát hiện ra Mị Linh bọn ta.

Phía đối diện Minh Châu không trả lời phát ra giọng cười cực kỳ khoái trá. Ánh mắt nhìn Phạm Ngọc đã có chút tà mị.