Phàm Tâm Đại Động

Chương 9



“Trở về?” Nghe vậy, Diệp Thanh ngẩn người, hỏi, “Về đâu cơ?”

“Chính là ngọn tiên sơn của ta a.” Trương Triệu Huyền luyến tiếc buông tay Diệp Thanh, tự đắc khoe khoang, “Nơi đó phong cảnh rất đẹp, hơn nữa cũng không có ngoại nhân tới quấy rầy, rất hợp để tu hành.”

“Tiên sơn?” Diệp Thanh lặp lại hai chữ này, híp mắt nhìn hắn, khẽ cười một tiếng, chợt thu tay mình lại, đi nhanh về phía trước.

Trương Triệu Huyền vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi, “Diệp công tử, ngươi không muốn?”

“Nơi như thế… ta cũng có thể đến sao?” Diệp Thanh cũng không quay đầu lại, con ngươi nặng nề âm trầm, mặc dù đang cười, lại mang theo vài phần lãnh ý.

Bộ dáng kia, rõ ràng là đang tức giận.

Trương Triệu Huyền chớp mắt một cái, thật sự không hiểu tại sao Diệp Thanh lại như thế.

Nói là tiên sơn, kỳ thực cũng chỉ là một ngọn núi thôi. Núi kia cây xanh bóng mát, phong cảnh như tranh vẽ, lại chỉ có một mình hắn sống, rốt cuộc cái gì chọc cho Diệp Thanh không thoải mái?

Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chỉ đành tiếp tục quấn lấy Diệp Thanh không tha, thao thao bất tuyệt, “Tu hành không dễ, Diệp công tử nếu cứ dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo, cuối cùng sẽ lại tổn thương chính mình. Ta đã thấy vậy, đương nhiên không thể để ngươi lầm đường lạc lối, cho nên…”

Dừng một chút, tay phải theo thói quen sờ râu, đưa tay được nửa đường rồi lại đặt xuống, giữ chặt hông Diệp Thanh, thành thật nói, “Cho dù ngươi không muốn, ta cũng phải đưa ngươi trở về.”

Dứt lời, ánh mắt Diệp Thanh chợt đổi, mi tâm hiện lên hắc khí, sắc mặt hết sức khó coi. Nhưng chỉ một lát sau, lại khôi phục thành dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm, nhàn nhạt nói, “Tùy ngươi cao hứng.”

Trương Triệu Huyền nghe vậy, cho rằng lời khuyên của mình rốt cuộc cũng có hiệu quả, bất giác cười, một lần nữa cầm lấy tay Diệp Thanh, lôi y về phía trước.

“Giờ không còn sớm, chúng ta đi tìm một khách điếm trọ lại, sáng mai lên đường.”

“Ngươi không phải thần tiên sao? Tùy tiện sử dụng pháp thuật, có nơi nào mà không đến được? Sao phải tự đi?”

“Khụ khụ, bổn đại tiên đương nhiên pháp lực vô biên, nhưng mà…” Trương Triệu Huyền chuyển mắt, cười gượng vài tiếng, nói, “Ngày đó, trong lúc đánh nhau cùng hồ yêu, sách của ta bị nàng xé mất một tờ, mà trên đó lại viết…”

“Pháp thuật ngự thiên?”

“Không sai không sai, Diệp công tử đúng là thông tuệ hơn người.”

“…” Diệp Thanh giật khóe miệng, nhất thời im lặng.

“Diệp công tử?”

“Quên đi, đi tìm một khách điếm thôi.”

Bọn họ đi về phía trước, rất nhanh đã tìm được khách điếm, nhưng Trương Triệu Huyền sợ Diệp Thanh nửa đêm chạy trốn, kiên quyết muốn hai người ngủ cùng phòng, vừa vào phòng đã nói, “Diệp công tử, ngươi ngủ giường, ta ngủ đất.”

Diệp Thanh nghe hắn nói vậy, dở khóc dở cười, khẽ thở dài, “Ngươi dùng phù chú chế trụ yêu quái là ta, nhưng chính mình lại ngủ dưới đất?”

“Ách, không đúng sao?”

Diệp Thanh liếc nhìn hắn, khóe miệng cong cong, thấp giọng cười ra tiếng, “Từ trước tới giờ, ta chưa từng thấy qua thần tiên nào đần độn như ngươi.”

Giọng nói y mềm mại, ánh mắt ôn nhu, đôi mắt ẩn tình.

Trương Triệu Huyền vừa nhìn đã ngây dại, đôi mắt đào hoa chuyển vài vòng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh.

Diệp Thanh vẫn cười, chậm rãi tới bên cạnh giường, mở chăn ra, tỉ mỉ dọn giường rồi tùy ý ngồi bên bàn, nói, “Ngươi ngủ đi.”

“Diệp công tử, nhưng ngươi…”

“Ta ngồi đây là được.” Diệp Thanh không nhúc nhích, mắt nhìn vào ánh nến chập chờn sáng tối, nhẹ nhàng nói, “Yêu quái nên có dáng vẻ của yêu quái, không phải sao?”

Giọng nói kia hời hợt, nhưng dù là kẻ trì độn như Trương Triệu Huyền cũng nghe được ý trào phúng trong đó. Hắn cũng ngồi vào bàn, do dự muốn cầm tay Diệp Thanh, cuối cùng vẫn nhịn được, chớp mắt một cái, hỏi, “Diệp công tử, có phải ngươi rất ghét ở cùng ta không?”

Lời vừa nói xong, Diệp Thanh liền mở to hai mắt nhìn Trương Triệu Huyền, con ngươi sâu thẳm như nước, như có sóng gợn lăn tăn, thần sắc khó có thể hình dung. Hồi lâu sau, mới quay đầu đi thật nhanh, lành lạnh hỏi ngược lại, “Thích thì sao? Không thích thì thế nào? Cho dù thích hay không, ta có thể làm được gì? ”

Lần này, ngay cả nụ cười trên mặt cũng vụt tắt, hiển nhiên là tức giận không ít.

Trương Triệu Huyền nhìn vào mắt y, không hiểu tại sao, ngực như bị thứ gì đâm phải, không hề báo trước mà nhói lên một cái. Hắn khó hiểu đè ngực, nhưng vẫn sáp đến gần Diệp Thanh, cười nói, “Quả nhiên chọc giận ngươi rồi? Nhưng dù sao vẫn phải trừ ma tính trên người Diệp công tử trước, chỉ phiền ngươi chịu ủy khuất một chút.”

Trong lúc nói, lại cầm tay Diệp Thanh theo thói quen.

Năm ngón thon dài trắng nõn, đầu ngón tay lạnh lẽo như băng, tuyệt không phải nhiệt độ cơ thể của người bình thường.

… Nhưng lại khiến người ta luyến tiếc buông tay.

Diệp Thanh hình như vô cùng chán ghét sự đụng chạm của hắn, nhíu nhíu mày, lập tức rút tay mình về. Nhưng thử mấy lần cũng không thành công, chỉ đành rũ mắt, trầm giọng nói, “Trên đời này còn rất nhiều yêu quái, ngươi hà tất phải quấn lấy ta?”

Trương Triệu Huyền vẻ mặt vô tội, hùng hồn nói, “Ta hết lần này đến lần khác chỉ gặp được ngươi a.”

Diệp Thanh nhất thời nghẹn lời, con ngươi hạ thấp hơn một chút, ánh mắt rơi vào bóng tối hư vô, buồn bực nói, “Buông tay.”

Trương Triệu Huyền vẫn không nhúc nhích

Diệp Thanh khẽ thở dài, dường như đang giận dỗi, rồi bật cười nói, “Nếu ngươi không nói gì, ta cũng phải hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?”

Diệp Thanh không đáp lại, chỉ liếc mắt nhìn hắn, hắc khí trên mi tâm như ẩn chứa sát khí rất nặng, nhưng ánh mắt kia trước sau như một, ôn nhu như nước, nhìn vô cùng quỷ dị.

Trương Triệu Huyền bị y nhìn như vậy, cảm thấy ngực đang đập thình thịch, không khống chế được mà hô hấp rối loạn. Mắt thấy Diệp Thanh càng lúc càng gần, khuôn mặt tuấn tú gần đến mức sắp chạm vào chóp mũi hắn.

“Hiểu lầm…” Diệp Thanh duỗi tay, nhẹ nhàng xoa mắt Trương Triệu Huyền, nét mặt tự tiếu phi tiếu, thanh âm khàn khàn, nói rõ từng chữ, “Ngươi thích ta.”