Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Chương 14



Liên quan đến cái MP3 kia, Nhan Cảnh Thần gửi lại nó choLucia, không bổ sung thêm gì cả, chỉ là viết tên tiếng Anh của mình lênđó vô cùng sắc nét, khí thế kinh người. Lucia nhận được, lập tức gọiđiện tới xin lỗi, biểu thị tất cả dừng ở đây. Chuyện này vì thế mà dừnglại.

Mạnh Khắc mấy hôm trước đi Hương Cảng, xem tin tức trên báo viết,dường như đang cùng công ty giải trí bàn chuyện hợp tác, trên tấm ảnhchụp, Mạnh Khắc cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa.

Lúc này bệnh cảm của Diệp Cô Dung khá nặng, nghỉ cả một tuần liền,căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, chỉ cần xuống phòng thể dục vận độngthì sẽ khá lên, hàng ngày ở trong nhà lại buồn chán, toàn quấy rầy NhanCảnh Thần làm việc. Buổi chiều nay, cô từ phòng tập thể dục lên bắt đầuquét dọn nhà cửa, bỗng nhiên nhớ đến cái MP3 kia, liền chạy đi hỏi.

Nhan Cảnh Thần đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh gửi trả lại cho cô ấy rồi."

Diệp Cô Dung không ngờ anh lại có tính trẻ con như thế, trong lòngthầm cười, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vẫn còn chút tức giận: "Vậy cô tacó phản ứng gì?"

Anh thở dài trả lời một nẻo: "Đều đã theo sự căn dặn của em, xử lý sạch sẽ rồi."

Diệp Cô Dung bĩu môi không cảm kích: "Nghe giọng điệu này có vẻ rất oan ức lắm thì phải."

Nhan Cảnh Thần đang đọc tài liệu liền ngẩng lên lườm cô, sau đó lạicúi xuống đọc tiếp. Cô còn muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ là mình không nênquấy rầy anh đang làm việc, mấy ngày nay ở chung với cô, nhiều việc củaanh đã bị đình trệ rồi. Cô ở trong phòng vệ sinh, nghe anh ở phòng khách đang nói chuyện điện thoại, liền khẽ ngâm nga hát nho nhỏ.

Bữa tối, Nhan Cảnh Thần bỗng đưa ra đề nghị muốn đến chào bố mẹ cô,làm cô giật mình hoảng sợ, rất lâu không nói gì, bầu không khí bỗng trởnên nhạt đi.

Anh cầm tay cô: "Theo lẽ thường, nam nữ qua lại với nhau chẳng phải sẽ đi gặp bố mẹ hai bên hay sao?"

Trong lòng Diệp Cô Dung biết dù sao vấn đề này không thể né tránh được, liền nói luôn: "Anh suy nghĩ kỹ chưa?"

Nhan Cảnh Thần nhìn cô: 'Vấn đề này là anh hỏi em mới đúng. Anh biết rõ mình đang làm gì."

Diệp Cô Dung yên lặng một lúc mới nói nhỏ: "Trên thực tế, trải quachuyện của Nhiếp Dịch Phàm, em rất khó dùng sự nhiệt tình của mình đểyêu một người, anh thật sự không để tâm chứ?"

Nhan cảnh Thần nghe vậy vô cùng khổ sở, đây là điều anh đã sớm biết,nhưng khi do chính cô nói ra, cảm giác lại đặc biệt đau đớn. Anh im lặng một lát mới cười khổ: 'Là em muốn cho anh biết khó mà lui đúng không?"

Diệp Cô Dung không đủ can đảm nhìn anh: "Em chỉ nghĩ như vậy đối vớianh là không công bằng, Cảnh Thần, anh rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn..."

Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: "Em nói như vậy, anh thật khônghiểu ý em. Dung Dung, nếu như em cần thời gian, anh có thể chờ. Chỉ làtrong quá trình chờ đợi, có thể tiếp tục xác định quan hệ của hai chúngta được không, khi gặp bạn bè hay đồng nghiệp của em, em có thể thoảimái và thật lòng giới thiệu cho họ, rằng anh là bạn trai của em."

Anh dừng lại, đôi đồng tử đen kịt nhìn thẳng vào cô: 'Yêu cầu này không quá đáng chứ?"

Tay Diệp Cô Dung vẫn bị anh nắm, nên cô có thể cảm nhận được tâmtrạng của anh, trong ngực cô cũng rất khó chịu, khổ sở, bởi vì biết mình không yêu anh như anh yêu cô, càng nghĩ càng chua xót, khổ sở khôngchịu nổi. Thế nhưng tám năm yêu nhau, vậy mà một người còn có thể thayđổi, cô còn có thể tin tưởng được gì không?

Không phải cô không yêu anh, chỉ là yêu chưa sâu đậm, chưa nhiệthuyết. Chuyện với Nhiếp Dịch Phàm đã trở thành đề tài câu chuyện của bạn bè và người thân, bà Diệp lại là người coi trọng mặt mũi, bà chỉ có một mình cô là con gái, dù thế nào cũng sẽ không để cho con mình bị thiệtthòi. Nói cách khác, bà không thể đánh mà không nắm chắc cây gậy trongtay, trừ phi hai người lập tức kết hôn. Nhưng hôn nhân là phải đối diệnvới nhiều vấn đề, tình yêu có thể là chuyện của hai người, nhưng hônnhân lại là chuyện của hai gia đình, mà nhiệm kỳ của Nhan Cảnh Thần ởTrung quốc chỉ có năm năm, cô lại là con duy nhất của bố mẹ, cô khôngmuốn và cũng nghĩ sẽ rời khỏi Thượng Hải, đương nhiên, hiện giờ lo lắngmấy vấn đề này cũng hơi sớm, nhưng đó lại là hiện thực khó mà tránh khỏi được.

Cô nghĩ loạn hết cả lên, vừa có chút chuyển biến tốt thì đầu dườngnhư giờ càng đau thêm, cô lấy tay day huyệt thái dương. Nhan Cảnh Thầnnhìn biểu hiện của cô như vậy, lòng càng trĩu xuống hầm băng, chậm rãibuông tay cô ra, cô cảm giác được, vội vàng cầm lại tay anh: "CảnhThần..."

Tên vừa mới ra khỏi miệng thì nước mắt đã rơi xuống, lệ nhòa đi, anhlập tức mềm lòng cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhưng vẫn khôngnói lời nào. Nước mắt của cô càng tuôn nhiều hơn, thấy xung quan mình đề nhòa nhòa. Nhan Cảnh Thần ôm lấy cô, thở dài nói: "Rõ ràng anh mới làngười bị tổn thương, em khóc gì chứ."

Diệp Cô Dung cũng rất xấu hổ, nhưng nước mắt không khống chế được,không biết là do bị ốm dài ngày, hay là biết có người quá yêu chiều mình nên mới yếu đuối như vậy. Có một số chuyện quá gần chúng ta, lại làmchúng ta không nhìn thấy. Trong tình yêu mà chỉ lo được mất, do do dựdự, chợt vui chợt buồn, tâm trạng đều bị đối phương chiếm hữu, thườngkhiến cho mình trở nên ngốc nghếch. Nhà thơ thường nói, mây không có nơi chốn, chỉ quanh quẩn vờn núi, dùng hình ảnh đó để hình dung tình yêucũng rất hợp lý.

Nhan Cảnh Thần hỏi câu đó, không những không có câu trả lời thuyếtphục của cô, trái lại còn làm cô khóc, người ngoài nhìn còn tưởng anhphụ bạc cô, đổi lại trước đây, anh sẽ không bao giờ kiên trì như thế, hễ cô gái nào lộ ra vẻ hờn giận, anh lập tức phẩy tay bỏ đi, chưa bao giờnghĩ mình cũng có ngày hôm nay, thì ra số phận đã ở sẵn chỗ này đợi anh, mượn câu thoại của phim điện ảnh, rũ áo bỏ đi, sớm muộn gì cũng phảitrả nợ.

Cả đêm, Diệp Cô Dung trằn trọc, vất vả lắm mới ngủ, nhưng lại toàngặp ác mộng, tận đến lúc Nhan Cảnh Thần đến lay cô tỉnh, cô mới pháthiện toàn thân mình ướt đẫm, trên trán và chóp mũi đẫm mồ hôi.

Bên trong tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu qua song cửa sổ, anhngồi trước giường, đôi mắt đen như bóng đêm, chiếc áo sơmi trắng trongbóng tối lại vô cùng nổi bật, có lẽ là vẫn đang làm việc. Diệp Cô Dungchoàng tay ôm lấy anh, thở yếu ớt, ngửi được mùi vị nam tính ấm áp trênngười anh tỏa ra.

"Mơ thấy ác mộng à?"

"Vâng."

Anh nói khẽ: 'Để anh đi lấy cốc nước nóng."

Diệp Cô Dung không buông tay: 'Không khát."

Nhan Cảh Thần đành phải ôm cô nằm xuống giường, khớp xương trên người kêu răng rắc, chắc là ngồi trong phòng khách làm việc quá lâu. Diệp CôDung buông tay ra, nhìn vào anh: 'Cảnh Thần, anh có nghĩ tới, sang nămanh sẽ ở đâu không?"

Nhan Cảnh Thần trầm lặng một chút, mới mệt mỏi nói: 'Chưa nghĩ tới, nhưng chỉ mong được ở bên em."

Diệp Cô Dung vì câu trả lời này mà kinh ngạc, trong tim dâng lên mộtdòng nước ấm áp, đợi tâm trạng giảm bớt một chút mới nói: 'Ý của em là,nếu như chúng ta ở bên nhau, tương lai anh sẽ sống ở đâu?"

Nhan Cảnh Thần ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt cô, nhất thời không biết đáp sao.

Diệp Cô Dung nói đơn giản hơn: "Em không muốn rời khỏi Thượng Hải, bố mẹ cũng không muốn di dân, về mặt này em nghĩ anh nên cân nhắc rõràng..."

Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng: "Thì ra là em chỉ vì cái này?"

Diệp Cô Dung trợn tròn mắt: 'Cái này là vấn đề rất hiện thực đấy."

Nhan Cảnh Thần có chút ngượng ngùng, anh đúng là chưa từng nghĩ tớivấn đề này, nhiệm kỳ của anh chỉ có năm năm, làm tổng giám đốc công typhụ trách mảng Châu Á Thái bình dương, chức vụ đã khá cao rồi, tương lai còn rộng mở hơn, nếu như lên chức, tất nhiên sẽ là thị trường Châu Âu.Mặt khác, bố mẹ tuổi đã cao, từng nhiều lần muốn anh quay về hỗ trợ sựnghiệp gia tộc. Nếu Diệp Cô Dung không muốn di dân, như vậy quả thật làcó chút nan giải...

Anh thở dài xin lỗi: 'Dung Dung, em hãy cho anh thời gian."

Diệp Cô Dung dựa vào lòng anh, trong lòng biết mình quá ích kỷ, biết anh yêu mình, liền đem bài toán khó giao hết cho anh.

Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình,chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo ngườiđó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũngkhông thể bay xa. Như trong Lâm tịch nhất thủ có viết như này: Chỉ mongtôi có thể chưa trưởng thành, mà chỉ bằng trực giác để tìm kiếm đốitượng, mê đắm mơ hồ một lần, trên thủy triều cao trào. Cô hy vọng có thể giống như ca khúc đó mà cứ như vậy yêu hết lòng một lần, tiếc là cô đãqua cái tuổi như vậy rồi, có một số việc định trước là chỉ có thể hoàiniệm.

Một cô gái hai mươi tám tuổi, khi cô bắt đầu một tình yêu mới, sự lolắng của cô tuyệt đối rất khác với cô gái mười tám tuổi. Cô gái mười tám tuổi có thể hưởng thụ vài năm cuộc sống độc thân, nhưng đối với DIệp Cô Dung mà nói, thời gian không đợi cô nữa. Tiếp theo là, cô còn phải chạy đua với thời gian.

Thời gian càng trôi đi, thì hầu như đều là sự khủng hoảng của mỗi một cô gái trưởng thành, nhất là nơi có nhịp sống cao, nhiều áp lực nhưthành phố này, có đôi khi ngay cả tự do ốm đau cũng không có, gặp ngườithì chỉ chăm chăm xem chức vị của bạn thế nào. Ở đây không thiếu nhântài.

Diệp Cô Dung chỉ nghỉ làm có một tuần, Tống tiểu thư thuộc bộ phậnquản lý của cô đã lọt vào mắt xanh của sếp Hứa Trần. Có người nói lúc cô nghỉ ngơi, Tống tiểu thư đã đưa ra không ít ý kiến có tính cải tổ vểmặt tổ chức, đặc biệt là các vị trí quản lý ở các bộ phận tiêu thụ, HứaTrần nghe xong liền chấp nhận luôn. Những cái này là do Hạ Thanh nói cho cô biết, đồng thời đã được chứng thực tại cuộc họp. Hứa Trần còn chỉđích danh cô trợ giúp cô Tống thực hiện việc cải tổ. Tuy rằng trong lòng cô rất bực nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, dù sao làm việc lâu nămđã rèn luyện tính cách bình tĩnh. Vả lại, làm vị trí này ở công ty nhiều năm rồi cũng có chút nhàm chán, nếu có thể nhân cơ hội này đổi môitrường làm việc cũng là một điều tốt.

Với tâm niệm như vậy cô liền giao toàn bộ công việc cho cô ta, phương án là do cô ta đề ra, để cô ta thực hiện là đúng nhất, đồng thời cũngâm thầm lo lắng cho cô ta, một số người quản lý ở các bộ phận tiêu thụkhông dễ đối phó đâu.

Quả nhiên, kế hoạch cải tổ được đưa ra thông báo không quá hai ngày,chắc chắn hiệu ứng sự oán giận bắt đầu phản hồi. Đầu tiên là những người quản lý bộ phận tiêu thụ bạo phát. Tống tiểu thư ý chí ngẩng cao đầu,thêm một số sự phản đối nữa, và cuối cùng tất cả đều lộ ra sự chánchường, đề nghị cô ta đứng ra phối hợp với bộ phận tiêu thụ. Còn cô cũng chỉ là một người đi ngang qua sân khấu, đem mọi ý kiến thu thập lại,khi Hứa Trần hỏi tiến độ, liền để mặc cô ta trực tiếp đi báo cáo.

Trong lúc này, Nhan Cảnh Thần bay đi Châu Âu làm việc, thuận tiện ghé qua thăm bố mẹ. Trong điện thoại biết tình trạng sức khỏe của bố mẹ anh hơi kém, còn cụ thể như nào thì anh không nói. Từ buổi nói chuyện tốihôm đó, anh cũng đang xem xét lại mối quan hệ này một lần nữa. Vì tấtnhiên, đây là điều kiện tiên quyết của hôn nhân. Dù sao thời gian tớicòn có năm năm, mọi thứ vẫn còn chưa biết, nội trong thời gian ngắn anhcũng chưa tìm ra được cách giải quyết nào hay cả.

Hàng ngày hai người ở bên nhau nên chưa cảm nhận ra gì khác, khi anhđi công tác hơn nửa tháng, cô liền có cảm giác không quen, cô từ lúc nào đã có ý nghĩ ỷ lại anh. Phát hiện này không làm cho cô cảm thấy ngọtngào, trái lại có chút sợ hãi. Tình cảm có nhau lúc hoạn nạn càng lúccàng thấm sâu, mỗi ngày một biến đổi, nhất thương động cốt. Cô rất tỉnhtáo ý thức được điều đó, nhưng đại não hoàn toàn không bị khống chế, mỗi đêm nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn như chưa hết chuyện để nói, giống như Tiền Chung Thư tiên sinh từng nói, lời tâm tình, là không thể nói trước mặt người thứ ba.

Thời tiết đã vào tháng mười giữa thu, nhưng vẫn vô cùng nóng bức.Trong công ty đã quyết định thảo luận sự sắp xếp tuần lễ vàng. Diệp CôDung bởi vì Nhan Cảnh Thần từ lúc đến Thượng Hải chưa được đi chơi, liền có ý đưa anh đến một số thị trấn nhỏ vùng sông nước một chút. Mấy nămnay, danh lam thắng cảnh ở xa xa thì đã đi không ít, nhưng những chỗ gần Thượng Hải thì lại chưa từng ghé qua, thật ứng với câu cách ngôn: Mọingười luôn luôn bỏ qua cảnh đẹp bên cạnh mình.

Cô lên mạng thu thập tài liệu, kiểm tra lộ trình, chuẩn bị đủ thứ,kết quả Nhan Cảnh Thần công việc bận rộn, đương nhiên không thể nghỉphép để quay về. Điều này quá bất ngờ, cảm giác thất vọng không thểtránh khỏi được. Vì vậy, cô cuối cùng hiểu vì sao trong chuyện tình cảmtrước đây của anh lại thất bại, có cô gái nào chịu được bạn trai nhưvậy, đợi khi tình yêu mãnh liệt qua did, cuộc sống trở lại bình thường,cứ như thế mãi, chỉ sợ không phải là chuyện tốt, sự kiên trì của conngười cũng có giới hạn.

Nhan Cảnh Thần không thể trở về, La Tố Tố lợi dụng cơ hội đó để nghỉphép dài hạn gặp bố mẹ chồng. Mấy năm gần đây bố mẹ cô rất hay đi dulịch, còn cô mỗi khi có dịp nghỉ dài hạn thì nhất định đi du lịch, côngviệc hàng ngày đều có đồng nghiệp thu xếp cho, nơi này trong thành phốmỗi người đều vô cùng bận rộn. Diệp Cô Dung rơi vào đường cùng tức giậnquyết định một mình đi du lịch, bằng không sẽ buồn chán đến chết.

Trước ngày nghỉ một ngày, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Trần Duyệt, cậu ta nói thẳng là muốn hẹn gặp cô. Cô ngỡ nàng ba giây mới nhớ ra cậu ta là ai, liền sau đó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại vậy?"

"Gặp mặt thì tốt hơn."

"Tóm lại là chuyện gì?"

"Buổi tối nói tiếp." Cậu ta quen dùng giọng điệu ra lệnh, nói xongliền cúp luôn điện thoại, khiến cho Diệp Cô Dung không hiểu ra sao cả.

Đợi đến khi tan tầm, cậu ta quả nhiên chờ dưới lầu, trên người mặc bộ trang phục nhẹ nhàng, trông rất hoạt bát trong sáng hơn lần trước rấtnhiều, trông rất tiêu chuẩn. Hai người đi vào quán cà phê gần đó, đợiphục vụ lấy đồ uống, Trần Duyệt mới đưa cho cô một túi giấy dai.

Bởi vì trên đường đi cậu ta luôn trốn tránh, nên cô tò mò hỏi: 'Vậtgì khiến cho cậu thần bí như thế, mà không thể nói qua điện thoại?"

Cô nói rồi nhận lấy, vừa mở ra xem lập tức ngây ra, bên trong là mấytấm ảnh chụp cô, cô vừa xem qua, mặt bỗng tái mét, lửa giận bùng lênnhưng cố kiềm chế, ngữ khí thật sự không còn khách khí nữa: 'Cậu điềutra tôi? Cậu sao có thể làm vậy? Ai cho cậu quyền như thế?"

Trần Duyệt vẫn lẳng lặng quan sát sắc mặt của cô, lúc này hạ giọng nói: 'Trên thực tế, là mẹ tôi điều tra cô."

Diệp Cô Dung ngẩn ra: "Sao bà ấy lại làm vậy?"

Trần Duyệt nhíu mày hỏi lại: 'Cô không biết sao?"

Diệp Cô Dung không thể tin được, cô cao giọng: "Mẹ của cậu điều tra tôi, cậu lại đi hỏi tôi...?"

Trần Duyệt có chút xấu hổ nói khẽ: "Cô đừng kích động. Tôi cũng không biết vì sao bà lại làm như vậy. Cái này là hai ngày trước tôi bắt gặptrong phòng sách của bà..."

Diệp Cô Dung bị xâm phạm đời tư, vô cùng phẫn nộ nhất thời không nói ra lời.

Trần Duyệt tiếp tục giải thích: "Hai ngày nay tôi tỉ mỉ ngẫm lại,chuyện này ngay từ đầu đã rất kỳ lạ, lần trước tại Cửu trại câu, bà thấy trên điện thoại di động của mẹ cô có ảnh của cô, liền cảm thấy có hứngthú với cô. Dì Chu làm mai, vốn cũng là thuận tiện nói giỡn, ai ngờ bàlại đồng ý, còn bắt tôi đi gặp mặt. Nói thật, tôi và cô căn bản khôngthể nào..." Cậu ta dường như bụng đầy nghi vấn muốn tìm người giãi bày,nhưng lại không biết nói thế nào, lại sợ đắc tội với cô, "Hơn nữa, lầngặp mặt đó, lại chẳng chọn ở đâu để gặp mặt, thành phố nhiều nhà hàngnhư vậy mà lại chọn đến nhà cô..."

Diệp Cô Dung cười nhạt: "Cậu trực tiếp nói thẳng đáp án cho tôi đi thì hơn."

Trần Duyệt cười gượng: 'Tôi thật sự không biết. Nếu như không phảinhững tấm ảnh này, tôi đâu để tâm nghĩ những chuyện vặt vãnh đó. Thờigian đó, quả thật bà đã tìm cho tôi rất nhiều bạn gái, tôi còn cho rằnglà bà sốt ruột..."

Diệp Cô Dung xen vào: "Có một lần, cậu online hỏi tôi đủ thứ linh tinh..."

Lần thứ hai Trần Duyệt cười gượng: "Cũng là mẹ tôi bắt tôi hỏi, lúc đó bà ở sau lưng tôi."

Diệp Cô Dung quả thật biết hỏi gì nữa, liền trực tiếp hỏi thẳng luôn: 'Nhà chúng tôi có ân oán gì mới nhà cậu à?"

Trần Duyện nghe vậy dở khóc dở cười, bộ dạng như muốn nói gì đó lại thôi, dường như rất khó mở miệng.

Diệp Cô Dung ngẩn ra: "Thật sự có cừu oán?"

Cậu ta lắc đầu, xấu hổ nói: 'Tôi biết bình thường trước đây mẹ tôivẫn hay tra hành tung của bố tôi, lúc đó vì bà nghi ngờ ông có người bên ngoài, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra, vì sao bà lại muốn điều tracô?"

Diệp Cô Dung ngạc nhiên một chút, rồi cười giận: 'Có lẽ bà nghi ngờ đối tượng bố cậu gặp bên ngoài là tôi đúng không?"

Trần Duyệt vội nói: "Đương nhiên là không phải."

Sự tức giận bị kìm nén của Diệp Cô Dung cuối cùng cục bộc phát, côcầm lấy ảnh: "Điều này là xâm phạm đời tư, tôi có thể kiện bà ấy."

Vẻ mặt Trần Duyệt thành khẩn nói: 'Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô."

Cơn giận của Diệp Cô Dung vẫn không tiêu. Từ lúc Nhan Cảnh Thần đến ở cùng cũng chưa từng xảy ra chuyện gì khác thường, đến cuối cùng cô hầunhư tưởng rằng cậu ta muốn mượn cớ để tiếp cận mình mình, nhưng chínhmình cũng rất vui vẻ với sự tiếp cận đó, vậy thì không cần nói gì, thìra tất cả đều rõ ràng. Cô buồn rầu với đầu óc trì đồn của mình, đồngthời cũng tò mò, tóm lại là vì sao bà Trần kia lại muốn làm vậy?

"Có thể tôi nên nói chuyện với mẹ cậu?"

"Nhưng..." Trần Duyệt lộ vẻ khó xử.

"Nếu như đổi lại là cậu, nhất cử nhất động bị người khác giám sát, cậu sẽ có cảm giác gì?"

"Mẹ tối đi Châu Âu rồi, nội trong thời gian ngắn sẽ chưa về đâu, nếukhông tôi đã không lấy được những tấm ảnh này." Trần Duyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ, "nhưng tôi có thể khẳng định, điều tra đã chấm dứt."

"Có ý gì."

"Bức ảnh cuối cùng có hiện thời gian là hai mươi tám tháng mười hai,bên trong còn có tài khoản ngân hàng và số tiền, cho nên, tôi đoán cuộcđiều tra đã kết thúc."

"Có số điện thoại của đối phương không?"

"Không có.

Diệp Cô Dung suy nghĩ một chút, nói: 'Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu từng nói bố cậu làm chính trị, xin hỏi tên ông ấy là gì?"

Trần Duyệt không đáp, chỉ mở điện thoại bấm ra một tấm ảnh, đưa tớitrước mặt cô, Diệp Cô Dung sau khi xem xong thì thở nhẹ một hơi. TrầnDuyệt mỉm cười không nói, rõ ràng là đã quen với những phản ứng như này, trên mặt cũng không hề che giấu sự ưu việt bẩm sinh.

Diệp Cô Dung dĩ nhiên là rất ngạc nhiên về nhân vật quan trọng này,nhưng khiến cô phiền muộn hơn chính là, ông ta chính là người đàn ôngtrung niên ở quán bar tại đường Hành Sơn tối hôm đó. Giờ ngẫm lại, ánhmắt lúc đó của ông ta có chút kỳ lạ.

***

Sau khi chia tay với Trần Duyệt, Diệp Cô Dung ngây ngốc về nhà, đầuóc rối loạn. Không thể tin được sự việc này lại xảy ra trên người mình.Buổi tối trước khi đi ngủ cô cứ luôn kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào xemđã đóng chặt chưa, nửa đêm đang nửa tỉnh nửa ngủ, chỉ có tiếng động khẽcũng khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Sáng dậy không còn tâm trạng nào mà đi du lịch, cho nên khi thức dậy, cô nằm trên giường mà nghĩ, sau đó quyết định gọi về cho bố mẹ. Bởi vìkhông muốn mẹ lo lắng, cô vòng vo nửa ngày cũng không hỏi được tin tứcgì có giá trị, ngược lại còn khiến bà nghĩ lầm là cô và Trần Duyệt lạiqua lại với nhau. Diệp Cô Dung đành phải vội cúp điện thoại, gọi choNhan Cảnh Thần nhưng vẫn không gọi được.

Cô vắt óc tỉ mỉ nghĩ nghĩ lại một lần, cũng không thấy có chút gìliên quan tới bà Trần, cuối cùng lại liên tưởng tới Nhiếp Dịch Phàm, lập tức cũng bất chấp mình đã từng nói dứt khoát cắt đứt, lập tức lấy điệnthoại di động gọi cho Nhiếp Dịch Phàm. Điện thoại reo hồi lâu anh mớinhận, chắc là đang ngủ say thì bị đánh thức, vì vậy giọng điệu có vẻngái ngủ hỏi: 'Ai đấy?"

"Là em." Diệp Cô Dung vội xin lỗi: 'Thật ngại quá, mới sáng sớm đã đánh thức anh."

"Dung Dung?" Giọng nói Nhiếp Dịch Phàm rõ ràng hơn, "Sớm như vậy, có việc gì không?"

"À, là như này, em gặp phải một chuyện kỳ lạ..."

Cô kể tỉ mỉ lại chuyện này, Nhiếp Dịch Phàm nghe xong cũng giật mình, quả thật là ly kỳ khó hiểu, nhưng anh khẳng định mình không biết nhânvật quan trọng trong giới chính trị này. Vì vậy trong điện thoại bị ngắt quãng một đoạn, yên lặng một lúc Diệp Cô Dung mới nói: 'Vậy thật ngạiquá, đã làm phiền anh.."

Nhiếp Dịch Phàm không khách sáo như cô, thoải mái nói: "Trước tiên em không nên rối loạn như vậy, ví dụ như ngay cả con trai bà ta cũng không biết mẹ mình vì sao làm vậy, em có nghĩ vỡ đầu cũng vô dụng, bất biếnứng với vạn biến. Theo anh thấy, cứ chờ đến khi bà Trần kia quay về, emcứ tìm đến hỏi thẳng bà ấy cho rõ ràng."

Buổi nói chuyện đó làm Diệp Cô Dung tỉnh táo lại.

Việc này quả thật đã khiến cô rối loạn, tuổi đã vậy rồi mà vẫn chẳngcó kinh nghiệm gì cả, mặc dù trong lòng đã có chủ ý, nhưng cuối cùng vẫn do thói quen để anh quyết định. Nhiếp Dịch Phàm lãnh đạm như vậy lạiluôn luôn thấu triệt phân tích rõ ràng những vấn đề của cô, nói dăm bacâu đã trấn an được sự lo lắng của cô, dường như có anh, mọi chuyện khókhăn đều có thể giải quyết dễ dàng.

"Chắc là chỉ như vậy thôi." Cô chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiênnhớ tới vết thương ở chân anh, liền hỏi: 'Chân của anh thế nào rồi?"

"Đỡ nhiều rồi." Anh dừng lại một chút, lại nói: 'Mẹ anh tối nay tới Thượng Hải."

Diệp Cô Dung sửng sốt: "Hả?"

Nhiếp Dịch Phàm cười khổ: 'Thật ra anh đã không có gì, nhưng bà không nên đến. Anh đoán bà có thể sẽ làm phiền em, em biết bà là người vôcùng cố chấp mà, nếu nhà bà thật sự làm phiền em, em có thể cứ thẳngthắn từ chối bà."

Diệp Cô Dung yên lặng một chút, mới nói: "Vâng."

Vốn định từ bỏ việc đi du lịch, nghe Nhiếp Dịch Phàm nói vậy, cô lạimột lần nữa lo lắng. Cô hiểu bà Nhiếp, chắc chắn là muốn tìm cô để nóichuyện. Người của thế hệ trước dường như không hiểu thanh niên hiện nay, nếu không ngăn bà, bà cũng sẽ tìm Nhiếp Dịch Phàm tính sổ, thật ra cũng không cứu vãn được gì, chỉ có thất thố mà thôi. Nhiếp Dịch Phàm cố ýnói trước cho cô biết, hiển nhiên là cũng không muốn mẹ mình thật thố.

Cô ra khỏi giường rửa mặt mũi xong, lần thứ hai gọi điện cho NhanCảnh Thần, liên tục gọi ba lần cũng không có kết quả, trong lòng nổigiận. Mở tủ lấy ba bộ y phục cho vào túi du lịch, mang theo máy ảnh, mởcửa ra khỏi nhà.

Bởi vì thật sự lo lắng bà Nhiếp gọi điện tới, lại cả ngày không nhậnđược tin gì của Nhan Cảnh Thần, cô thật sự tức giận, tắt nguồn điệnthoại luôn.

Đêm đó tại nơi du lịch, sau khi tắm rửa xong cô cầm máy ảnh ra ngoàichụp cảnh đêm. Ban ngày cố nhiên rất ồn ào náo nhiệt, buổi tối cũngkhông kém gì.

Kém một chỗ là, không hề ít đôi học sinh yêu nhau, tâm trạng của côkhông tốt, nhìn thấy họ thì cảm giác phiền muộn sâu sắc, mặc dù cô vàNhiếp Dịch Phàm đi tới ngày hôm nay, nhưng cô vẫn nhớ chuyện ngày trước, không thể không thừa nhận họ đã có một thời gian rất hạnh phúc vui vẻ.

Nhiếp Dịch Phàm lúc đó, tóc ngắn, mày kiếm mắt sáng, lúc cười có chút ngây ngô, giọng hát giống ca sĩ Trương Học Hữu như đúc, rất chuẩn. Cómột ngày anh vô cùng ai oán trách cô: "Diệp Cô Dung, em có biết để cóđược sự chú ý của em là khó khăn đến chừng nào không?" Cô nghe chẳnghiểu ra sao cả, anh liền đem các chiêu bài của mình nói thẳng ra, làm cô vừa buồn cười vừa cảm động, liền chủ động hôn lên môi thưởng cho anh.

Có lần hẹn nhau đi chơi, sáng sớm giữa mùa đông lạnh anh đã chờ ởdưới lầu, cô vì chưa gội đầu nên không muốn ra khỏi nhà, anh đành phảiđi lấy nước, sau đó leo lên tầng năm, miệng phả ra làn hơi trắng, cố ýthở phì phì xụ mặt nói: 'Diệp Cô Dung, em có biết là ai lấy nước cho emkhông, anh ta sắp trở thành nhân vật truyền kỳ rồi, một phút đồng hồ cóthể kiếm được trăm vạn, xem ra cả đời này của em là phải trả nợ rồi."

Nhiếp Dịch Phàm năm đó...

Diệp Cô Dung ngẩng đầu lên, đưa mắt dõi trên mặt nước xa xa, ánhtrăng và ánh đèn sáng rực ở hai bên bờ sông tỏa xuống nước gợn sóng lăntăn dịu nhẹ, cảnh sắc huyền ảo.

Sau này tuy rằng anh không có một phút kiếm được trăm vạn, nhưng côvẫn dự định sẽ sống cả đời với anh, giờ thì không thể được nữa rồi. Lúccòn mặn nồng, cô cũng từng nói muốn đưa anh tới vùng sông nước GiangNam, nhưng không biết vì sao không thể thành nguyện. Có lẽ có một số lời hứa định trước chỉ dùng rồi vứt bỏ, một cái xoay người trong nháy mắt quang cảnh trở thành hoang vu, cũng không quay lại được nữa, người thiếu niên đã từng hồn nhiên đẹp đẽ kia bị thời gian đưa đi quá xa rồi, không còntìm thấy nữa.

Cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào dòng sông, vô thanh vô tức biến mất.

Bởi vì đêm trước ngủ không ngon nên cô đặc biệt mệt mỏi, trở lạikhách sạn ngủ rất nhanh, nhưng trong tiềm thức biết là nơi lạ, nên ngủcũng không ngon giấc. Lúc cô tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ sáng, vừa mởcửa ra đã có mùi thức ăn bay tới, cô cảm giác rất thơm ngon, rửa mặt mũi xong liền ra ngoài đi ăn, hương vị cháo hoa và bánh quẩy vô cùng ngọtngào.

Ăn sáng xong, cô quay về phòng tiếp tục ngủ, buổi sáng thanh thiênbạch nhật, tâm lý cảnh giác của cô được thả lỏng, mặc dù bên ngoài tiếng người ồn ào nhưng cô ngủ vẫn rất say. Ngủ thẳng đến hơn mười một giờ,người chủ khách sạn mới đến gõ cửa, hỏi cô có tiếp tục thuê phòng nữakhông. Bởi vì là ngày nghỉ, việc buôn bán của quán rất bận rộn, phòngthuê vô cùng đắt. Cô đương nhiên là không tiếp nữa, thu dọn hành lý rồitrả phòng. Trước khi xuất phát cô đã chuẩn bị khá đầy đủ, thời gian thìnhiều, hoàn toàn không giống khách du lịch khác vội vội vàng vàng mànhàn nhã đi chơi.

Rời khỏi nơi du lịch lên xe mở điện thoại di động, lập tức có liềnmấy tin nhắn gửi đến, có hai cuộc gọi từ Thượng Hải, chắc chắn là bàNhiếp gọi. Cô âm thầm nín thở, tiếp tục xem mấy tin nhắn tiếp theo, LaTô Tố gửi tin nhắn chúc mừng tới, còn những cái khác đều là tin tức củaCông ty, không có Nhan Cảnh Thần. Rõ ràng là không có. Thời gian anh gửi tin nhắn cũng không có, thật đáng chết.

Cô vẫn còn để ý tới anh! Hừ! Có bản lĩnh thì cứ ở mãi nước ngoài đừng về nữa. Cô càng phiền muộn, lần thứ hai tắt điện thoại di động, dứtkhoát đoạn tuyệt hơn bảy ngày nữa.

Ở Tô Châu ba ngày, đi đến mấy cổ trấn nổi danh, thời gian còn lại thì đi dạo trong khu vực thành phố. Ngày thứ tư xuất phát theo lộ trìnhcuối cùng, Ô trấn. Trên đường đi phải lòng vòng khá xa, đến Ô trấn thìđã buổi chiều rồi. May mà sáng sớm cô đã online đặt phòng trước nên vôcùng thong dong, vào khách sạn chuyện đầu tiên là tắm, sau đó lên giường ngủ, dưỡng đủ tinh thần ngắm cảnh đêm.

Lúc thức dậy thì chưa tới tám giờ, sắc trời không tốt lắm, có chút âm u, dường như sắp có mưa, khách du lịch tự nhiên không đông bằng banngày. Buổi tối ở đây nhìn cảnh đêm ở vùng sông nước Giang Nam có sự hứng thú khác biệt, các quán ven bờ đèn sáng rực, dưới hành lang của HànhLâm Viện đèn rực rỡ, các màu sắc sống động của những ngọn đèn mang phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã đồng loạt phản ngược lại trong dòng nước,cảnh sắc huyền ảo lung linh, như ngăn cách với nhân thế, là thịnh hộicủa bầu trời.

Diệp Cô Dung đi dọc theo các phiến đá bên bờ sông, trong lòng dânglên cảm xúc vô hạn, ngày tốt mỹ cảnh như vậy, nhưng không có người ởbên. Vì vậy cô không nén được lại lấy điện thoại ra ngập ngừng một chútrồi bật nguồn lên. Trời biết, mấy ngày nay trong lòng cô rất khó chịu.

Trong nháy mắt, vô số tin nhắn dồn dập tràn ngập màn hình. Cô biết sẽ có tin, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy, ngược lại càng hoảng sợ, cho rằng xảy ra chuyện gì. Mở ra xem, tất cả đều là tin nhắn của Nhan CảnhThần, hầu như chỉ hỏi cô đang ở đâu. Cô vừa lật xem vừa tưởng tượng rabiểu hiện của anh, tim cô tức thì mềm đi, hồ nước như gợn sóng khôngngớt.

Khởi động điện thoại chưa được ba phút, điện thoại di động kêu to, là Nhan Cảnh Thần gọi tới. Trước đó trong lòng cô đầy giận hờn ngay tứckhắc tiêu tan như mây khói, lập tức ấn nút nghe.

"Anh chịu gọi điện thoại rồi?" Tuy rằng cô đã hết giận, nhưng vẫn hờn dỗi hỏi.

Nhan Cảnh Thần không trả lời, hỏi thẳng: 'Em đang ở đâu?"

"Anh cứ làm việc của anh đi, hỏi em ở đâu làm gì?" Giọng nói của cô vẫn dỗi.

"Xin lỗi Dung Dung, hãy nói cho anh biết vị trí của em, anh muốn gặp em ngay lập tức."

Ngữ khí Nhan Cảnh Thần nôn nóng như lửa đốt.

"Anh đã quay về rồi." DIệp Cô Dung ngỡ ngàng.

"Đúng vậy." Nhan Cảnh Thần cuối cùng hét lên: "Mau nói cho anh biết vị trí của em."

Diệp Cô Dung lập tức nói: 'Em đang ở Ô trấn, anh về lúc nào vậy?"

Giọng nói của Nhan Cảnh Thần nghe vô cùng bất đắc dĩ: 'Anh trở về hai ngày rồi. Trời ạ, em thì tắt máy, anh sốt ruột đến phát điên rồi..."

"A?" Diệp Cô Dung ăn năn kêu lên, vội nói: 'Để em hỏi xem còn xe không..."

"Đừng." Nhan Cảnh Thần vội ngắt lời cô, "Muộn rồi, không an toàn, trái lại em cứ ở đó đợi.."

"Giờ em chỉ muốn gặp anh." Diệp Cô Dung kêu lên, hoàn toàn không để ý tới hai ba cặp mắt hướng về mình.

Trái lại Nhan Cảnh Thần lại trầm lặng.

Diệp Cô Dung gọi: 'Cảnh Thần?"

"Giờ em muốn gặp anh?" Nhan Cảnh Thần hỏi lặp lại.

"Đúng vậy, ngay bây giờ." Tình cảm của cô đã ủ từ lâu, thật sự không thể chờ cho dù là một khắc.

"Vì sao?" Giọng của anh đột nhiên trở nên dịu dàng.

"Em rất nhớ anh."

Lần thứ hai anh lại im lặng.

Diệp Cô Dung thật sự quá sốt ruột, nói thẳng luôn: 'Giờ em ra ga xelửa, nhất định tối nay phải quay về..." cô vừa nói vừa rời khỏi bờ sông, xoay người chạy về khách sạn.

Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên quát khẽ: 'Đừng nhúc nhích."

Diệp Cô Dung bị anh làm cho sửng sốt, vô thức đứng lại: "Cái gì?"

Giọng nói của anh dịu dàng như trước nay chưa từng như vậy: "Anh đang đứng ngay gần em, đừng nhúc nhích."

Diệp Cô Dung nghĩ có chút không hợp lý: "Anh, anh ở đâu?"

Nhan Cảnh Thần cười: 'Ở sau em."

Diệp Cô Dung lập tức xoay người, quay đầu lại thấy trong ngõ nhỏ hẹpdài u ám, rất xa, một bóng người cao lớn bước nhanh tới, áo sơmi trắngvô cùng bắt mắt dưới ánh đèn đường, là Nhan Cảnh Thần.

Cô ngơ ngác một chút, niềm vui vỡ òa, quên cả nói gì, rồi lập tức cúp điện thoại.

Nhan Cảnh Thần sải bước đi tới, mặc dù còn một khoảng cách, vẫn cònthưa thớt vài du khách, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh,tựa như có ma lực thần bí đầy hấp dẫn, khiến cô không thể dời mắt, tậnđến khi anh kéo cô vào lòng, không nói một lời gần như thô bạo hôn môicô, cô mang theo nỗi vui mừng như điên mãnh liệt đáp lại.

Hai người kịch liệt hôn nhau không để ý xung quanh, một lúc lâu sau mới kết thúc nụ hôn sâu mãnh liệt này.

Diệp Cô Dung gục vào ngực anh thở hổn hển.

Nhan Cảnh Thần lấy áo trên khuỷu tay khoác vào cho cô, khàn khàn nói: "Đi."

Đầu óc Diệp Cô Dung vẫn choáng váng, chưa kịp hoàn hồn, cũng khôngnguyện hoàn hồn, cả người được anh đưa đi, trên người anh có mùi hươngnhẹ nhàng thơm ngát, tựa như đang ở trong mộng, tất cả đều ngọt ngào,cho đến lúc gần đến khách sạn mới hỏi: 'Sao anh lại biết em ở đây?"

"Anh kiểm tra ghi chú trên máy vi tính của em."

"A, anh xâm phạm đời tư của em.." Diệp Cô Dung gần đây vô cùng coi trọng đối với việc riêng tư.

"Không những anh xâm phạm đời tư của em, anh còn muốn xâm phạm..." Môi Nhan Cảnh Thần nóng như lửa kề sát vào tai cô nói nhỏ.