Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Chương 11



Nhan Cảnh Thần không thèm để ý tới sự oán giận của Mạnh Khác mà thả anh ta ở bên đường, lái ô tô đến dưới lầu đợi Diệp Cô Dung, đợigần nửa giờ thì cô mới lững thững đi xuống, vừa mở cửa xe đầu tiên làngửi được mùi hương hoa, cô thăm dò nhìn xuống ghế sau, một bó hoa tươirất to, cô cười hỏi: 'Làm gì vậy?"

"Trên đường thấy thì tiện tay mua." Nhan Cảnh Thần gập túi tài liệu màu đen lại, ném ra đằng sau, bắt đầu khởi động xe.

"Có tiền thật tốt." Diệp Cô Dung cảm thán.

"Tiểu thư, em cũng là người có tiền mà." Nhan Cảnh Thần nhắc nhở cô.

"Anh đối với tiêu chuẩn có tiền chắc là rất thấp."

Nhan Cảnh Thần mỉm cười đổi câu chuyện: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Diệp Cô Dung sợ nhất vấn đề này, thở dài: 'Em không đói."

Nhan Cảnh Thần ra vẻ than thở: "Lấy lòng em thật đúng là chuyện khó khăn nhất . Vậy được rồi, em đã liên hệ đổi chìa khóa chưa?"

Bởi vì Diệp Cô Dung cũng không muốn bị người ngoài vào nhà, nhưng côvẫn nhíu mày: 'Không cần được không? Dù sao trong nhà cũng không có gì,đổi chìa khóa phiền lắm..."

Cô chưa nói xong, Nhan Cảnh Thần nói luôn:"Ý thức an toàn của em thật sự quá kém đi."

Diệp Cô Dung định nói, điện thoại di động của Nhan Cảnh Thần reo.

Anh xem điện thoại, là người giúp việc gọi đến, trong lòng anh biếtchắc là Mạnh Khắc đã tới nhà rồi, quả nhiên đúng vậy. Vì vậy, anh vôcùng quả quyết nói với bà ta, không cần phải chuẩn bị giường chiếu choanh ta gì hết, cứ để anh ta ngủ ở ghế sô pha phòng khách, nếu anh ta có ý kiến gì phản đối, lập tức đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Diệp Cô Dung chưa từng thấy anh dùng thái độ này mà nói chuyện, cô vô cùng kinh ngạc, đợi anh cúp điện thoại xong thì hỏi: 'Nhà anh có khách, không cần thiết phải đưa em..."

Nhan Cảnh Thần nói thật: 'Trên đời này chỉ có cậu ta không phải là khách của anh, em quan trọng hơn cậu ta."

Diệp Cô Dung tò mò hỏi: 'Ai vậy?"

Nhan Cảnh Thần cau mặt lại: "Là người em xấu xa bất trị của anh."

Diệp Cô Dung thật sự kinh ngạc: 'Anh có em trai?"

"Ừ."

Diệp Cô Dung quen anh hơn một năm, chưa từng tìm hiểu người nhà củaanh, lúc này cũng thấy có chút hiếu kỳ, ngừng một chút mới hỏi tiếp:"Anh ta từ MiLano tới?"

"Ừ."

"Anh ta đang ở nhà của anh?"

"Ở cùng với cậu ta tuyệt đối là một tai họa."

Diệp Cô Dung ngớ ra, sau đó cô đột nhiên phát hiện hướng xe không phải chạy về nhà, liền hỏi: 'Chúng ta đi đâu vậy?"

Nhan Cảnh Thần nhìn vào gương chiếu hậu, nói: 'Đằng sau có một chiếc xe bám theo chúng ta."

Diệp Cô Dung giật mình: "Hả?"

"Đúng vậy."

"Không phải đóng phim chứ." Cô cười khẽ, quay đầu lại nhìn: 'Xe nào vậy?"

"Màu đen, biển số có đuôi là 361."

"Em không nhìn thấy."

"Tin anh đi, anh có kinh nghiệm bị người ta theo dõi rồi, có thể nói là vô cùng phong phú."

"Vậy anh đoán xem đối phương theo dõi anh, hay là theo dõi em?" Diệp Cô Dung mỉm cười hỏi, giống như nghe chuyện tiếu lâm.

"Nếu như là ngày trước, anh cho rằng đối phương theo dõi em, hiện giờ thì không đúng ..."

"Lúc này thì có gì khác nhau chứ?"

"Ngày hôm nay Mạnh Khắc tới."

"Càng nói càng mơ hồ, Mạnh Khắc và chuyện này thì có liên quan gì đến nhau?"

"Cậu ta từ lúc mười lăm tuổi cho đến nay vẫn chiếm lấy tít giải trínóng hàng đầu, là nhân vật chính có tin tức giải trí mà phóng viên haysăn đón nhất, cậu ta đi tới đâu, chuyện xấu lan tới đó."

Diệp Cô Dung kích động, trở nên sôi nổi: "A, vậy khẳng định anh ta rất đẹp trai? Là ngôi sao điện ảnh à?"

Nhan Cảnh Thần vẫn đang tập trung vào chiếc xe phía sau qua gươngchiếu hậu, thuận miệng đáp: "Lúc đầu cậu ta học đàn thì chẳng đâu vàođâu cả, được nửa chừng thì đổi sang làm sáng tác, từng có vài tác phẩm,tuy nhiên công chúng lại quá có hứng thú với cuộc sống sinh hoạt cá nhân bất kham hỗn loạn của cậu ta..."

Diệp Cô Dung cười to: 'Hỗn loạn như thế nào?"

"Một lời khó nói hết."

Nhan Cảnh Thần vừa nói vừa đánh xe rẽ trái vào một con đường đơn rấtchật hẹp, Diệp Cô Dung nhân cơ hội đó quả nhiên nhìn thấy theo sau cómột chiếc xe con màu đen. Biển số xe ở Thượng Hải, đúng là số 361. Lúcnày cô mới giật mình, nói: ' A, hình như đúng là theo chúng ta..."

Nhan Cảnh Thần lườm cô: "Tin anh chưa?"

Diệp Cô Dung nghiêm túc: "Nhưng vì sao?"

"Gần đây em có đắc tội với ai không?" Nhan Cảnh Thần hỏi ngược lại.

"Không có." Diệp Cô Dung tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó xác nhận:"Không có." Lại nghiêng đầu hỏi: 'Có khả năng là đối thủ trên thươngtrường của anh không?"

Nụ cười của Nhan Cảnh Thần chợt tắt, anh đột nhiên đánh xe vào lềđường dừng lại, Diệp Cô Dung đang chưa hiểu gì, anh đã ghé sát vào hônlên mặt cô. Diệp Cô Dung không kịp đề phòng, bị anh hôn mặt đỏ bừng, nói nhỏ: "Đang ở trên đường đấy."

Anh vẫn nhìn cô không nói gì, đôi mắt đen kịt không che giấu được ý cười.

Diệp Cô Dung ngượng ngùng, sẵng giọng: "Anh dừng ở đây làm gì?"

Nhan Cảnh Thần hất cằm về phía trước mặt, chiếc xe con màu đen biếnmất trong cột đèn giao thông, nhíu mày nói: "Anh thấy em tạm thời đừngquay về nhà ở nữa."

Diêp Cô Dung ngạc nhiên: "Không đến mức như thế chứ?"

Nhan Cảnh Thần lại nói :"Chìa khóa cửa nhà nhất định phải thay."

Diệp Cô Dung vốn không thấy vấn đề gì, bị anh nói nghiêm trọng nhưthế cũng cảm thấy lo lắng: "Sao anh lại khẳng định chiếc xe đó đang theo dõi em? Không chừng người ta trùng hợp đi cùng đường..."

Nhan Cảnh Thần thấy cô lo lắng, liền mỉm cười nói: "Mọi việc cẩn thận một chút cũng không sai, anh đến ở với em vài ngày..."

Diệp Cô Dung nghi ngờ nhìn anh: "Có khi cái này mới là mục đích thật sự của anh phải không?"

Nhan Cảnh Thần vừa bực vừa buồn cười, giả bờ buồn bã nói: "Gay go rồi, tâm tư của anh đều bị em nhìn thấu rồi."

Diệp Cô Dung hừ một tiếng: "Đến nhà em ở, phải trả tiền thuê nhà đấy.'

Nhan Cảnh Thần lại khởi động xe, cười nói: "Anh không thu phí bảo vệ em thì thôi, em còn dám thu tiền nhà của anh?"

Diệp Cô Dung không cãi lại, tựa vào xe trầm tư. Trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ, tự xem xét lại thì không nghĩ ra gần đây có chuyện gìđặc biệt cả. Vì vậy lấy điện thoại gọi cho bố mẹ, bố mẹ đều vẫn khỏe,tất cả bình thường. Cô nghĩ đến Nhiếp Dịch Phàm, cô hiểu anh, anh tuyệtđối không làm những chuyện vô bổ thế này.

Nhan Cảnh Thần thấy cô trầm tư không nói chuyện, hình như thật sự lolắng, anh liền xoa dịu: "Đừng nghĩ nhiều, có thể là trùng hợp đi cùngđường với chúng ta thôi."

Diệp Cô Dung cười cười: "Anh thật sự không có kẻ thù trong thương trường chứ"

Nhan Cảnh Thần cười khổ, ngữ khí bỗng trở nên vô cùng khó hiểu: "Ừm,là như này, luôn luôn có một bộ phận phóng viên có đầu óc không bìnhthường cho rằng anh và Mạnh Khắc là tình nhân..." Anh còn chưa nói xong, Diệp Cô Dung đã trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh.

Sắc mặt anh xấu hổ cười gượng gạo: "Những phóng viên thường có sức tưởng tượng đến kinh người."

"Vậy các anh không phải..."

Nhan Cảnh Thần sắc bén lườm cô một cái, cô vội sửa lời: "Vì sao anh không làm sáng tỏ chuyện này?"

"Mạnh Khắc cố tình muốn kéo anh xuống nước theo, càng xóa càng đen."

"Vì sao anh ta phải làm như vậy?"

"Đầu óc của cậu ta bị cồn đốt cháy đến hỏng rồi." Nhan Cảnh Thần tức giận hậm hực nói.

Diệp Cô Dung bật cười: 'Em vẫn còn không hiểu..."

"Em sẽ lập tức hiểu ngay thôi."

Nhan Cảnh Thần lái xe vào khu nhà ở, tắt máy xuống xe dẫn cô vàothang máy lên lầu, lúc đi tới trước cửa vô cùng nghiêm túc nhắc nhở cô:"Đợi đã, bất luận em nhìn thấy gì cũng không được hoảng sợ."

Diệp Cô Dung chưa thấy sợ gì, nhưng vẫn gật đầu. Lúc này Nhan Cảnh Thần mới gõ cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra.

Diệp Cô Dung vừa thấy người ra mở cửa, lập tức trợn tròn hai mắt, bỏqua hình tượng thục nữ của mình mà thét lên một tiếng chói tai.

Mạnh Khắc ưu nhã đứng ở cửa, cả người trần như nhộng, trưng ra vẻ mặt trong sáng chào Diệp Cô Dung, còn Diệp Cô Dung nào dám nhìn anh ta, côđã sớm quay mặt đi rồi.

Nhan Cảnh Thần mặt đen sì.

Mạnh Khắc chẳng chút nào xấu hổ dựa cửa mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi không biết cậu đưa phụ nữ về."

Trên trán Nhan Cảnh Thần gân xanh nổi lên, giận giữ hét to: 'Nhanh đi mặc quần áo vào..."

Mạnh Khắc nhún nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ quay vào nhà.

Nhan Cảnh Thần quay người lại thấy Diệp Cô Dung đang cúi đầu xuốngthấp, mặt đỏ bừng lan xuống tận cổ, lông mày cau lại, hàng mi nhấp nháy, hàm răng trắng như tuyết cắn cắn môi, không biết là bực mình hay làngạc nhiên đối với phong cách của Mạnh Khắc, nhưng gương mặt đỏ bừng đầy xinh đẹp của cô lại khiến anh vô cùng bị kích động, luồng dục vọng độtnhiên trào dâng, anh vươn tay nắm lấy vai cô, cô hơi nghiên đầu, anh lập tức ép cô vào tường, hôn xuống đôi môi mọng đỏ của cô.

Diệp Cô Dung bị anh hôn bất thình lình khiến cô trở tay không kịp,muốn đẩy anh ra nhưng sức lực yếu ớt, ý chí lại dao động, anh gần nhưcướp đoạt môi cô, miết lấy, hai tay cũng không yên phận thăm dò trênngười cô, làm các tế bào trong cơ thể cô dần dần hồi sinh, hai ngườihừng hực quấn lấy nhau tại vách tường, chợt nghe có người phì cười nói:"Phòng đã chuẩn bị tốt cho hai vị rồi, mau vào đi."

Diệp Cô Dung mặt đỏ như gấc vội đẩy Nhan Cảnh Thần ra, anh lại nhưkhông nghe thấy, vẫn vùi đầu vào cổ cô lưu luyến không rời. Diệp Cô Dung mặc dù cũng bị lửa dục đốt trong người nhưng so với Nhan Cảnh Thần đếntừ Italia thì còn kém xa, cô vội lách mình chỉnh trang lại dung nhan.

Y phục của Mạnh Khắc, chỉ là một chiếc tạp dề màu hồng nhạt treo trên người, tay cầm chiếc bàn xản sáng bóng tựa ở cửa, cười hì hì nhìn haingười họ. Nhan Cảnh Thần vô cùng căm tức gầm lên bảo anh ta cút ngay.

Nhưng anh ta cợt nhả hướng về Diệp Cô Dung giơ tay ra tự giới thiệu: 'Mike, anh em của Jonh."

Nhan Cảnh Thần đẩy bàn tay đầy dầu mỡ của anh ta ra, kéo Diệp Cô Dung vào phòng mình, khiến cho cô không có cơ hội quan sát kỹ Mạnh Khắc, tuy rằng anh ta mặc tạp dề nhưng phòng thủ hậu phương rất nở nang trước sau đều lộ ra trọn vẹn, cô thực sự ngượng ngùng, thật khó có thể duy trìđược phong thái lịch sự trước anh ta.

Nhan Cảnh Thần đóng cửa lại rồi mở tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo ném lên giường, chuẩn bị thu dọn hành lý đến nhà Diệp Cô Dung ở vài hôm,hoàn toàn không để ý tới Mạnh Khắc đứng ở bên ngoài dùng tiếng Italianói anh ta đang nấu sắp xong bữa cơm kiểu Trung quốc rồi.

Diệp Cô Dung chỉ cảm thấy anh ta nói quang quác nghe chẳng hiểu mộtcâu nào cả, nhưng cô có thể cảm nhận được biểu hiện trên nét mặt NhanCảnh Thần, miệng dẩu ra, lông mày rậm nhíu chặt lại, bộ dạng giống nhưđã chịu đựng đến cực hạn sắp bùng phát rồi, rõ ràng là rất không hàilòng.

Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghĩ biểu hiện lúcnày của anh thật giống đứa trẻ vô cùng đáng yêu, cô bật cười đi tới,Nhan Cảnh Thần vẫn chau mày nghiêng đầu lườm cô. Cái lườm đó làm tráitim Diệp Cô Dung rung động, cảm giác vừa mới đây lại nhanh chóng trỗidậy, cô vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt không thểkhống chế được cảm giác đó. Cô yên lặng hai giây, rồi bước tới đẩy anhngã xuống giường.

Nhan Cảnh Thần không kịp đề phòng ngã ngửa ra, lưng đè xuống đốngquần áo đầy móc, mặc dù chiếc giường rất mềm mại, nhưng anh bị đau rênrỉ: 'Trời ơi, em muốn làm gì vậy?"

Diệp Cô Dung dùng tay quơ những chiếc móc áo ở sau lưng anh ra, némchúng cùng những chiếc áo sơmi xuống đất, Nhan Cảnh Thần kêu lên: 'Cònsạch đấy..." Anh còn chưa nói hết, cô đã cúi xuống ngăn miệng anh lại,tay thì kéo cà vạt và cởi cúc áo của anh. Ngay cả Nhan Cảnh Thần cũngkhông ngờ cô lại nhiệt tình như thế, anh vui mừng quá đỗi, rồi lại cóchút ngẩn ra. Diệp Cô Dung tuy rằng lửa tình rực cháy nhưng cũng khôngrành trong việc cởi bỏ y phục của người khác, sự kiên trì của Nhan CảnhThần cũng có hạn, anh lập tức xoay người đổi tư thế đặt cô dưới cơ thểmình.

Có người nói, nếu như ngày nào đó bạn gặp phải một tên cướp hung hãnmạnh mẽ, tốt nhất là ngoài việc khoanh tay chịu chết thì còn có một cách lựa chọn khác, đó là cướp giật cùng đối phương. Nhan Cảnh Thần và DiệpCô Dung lúc này chẳng khác gì hai cường đạo giành giật nhau vô cùng kịch liệt, không phân biệt được là ai bị ai ức hiếp, chúng ta chỉ biết duynhất một điều chính là, Nhan Cảnh Thần ngay cả quần cũng không kịp cởi,gần như chỉ dựa vào lưỡi và hai tay đã đưa Diệp Cô Dung lên đỉnh điểm,sau đó...

Sau đó cửa phòng bị bạn Mạnh Khắc mở ra, vô cùng quan tâm hỏi họ cómuốn ra ăn cơm không. Nhan Cảnh Thần bất mãn chỉ hận không thể băm vằmtên kia ra làm trăm mảnh.

Anh ta vẻ mặt vô tội nói: 'Tôi có gõ cửa...."

Nhan Cảnh Thần lập tức cầm hai chiếc gối có hình chú chó đốm mà mình yêu thích nhất ném mạnh vào mặt anh ta.

Anh ta nhún nhún vai, chuyển hướng sang Diệp Cô Dung dùng tiếng Trung mời cô, biểu thị mình vừa nấu xong một nồi canh cá cực ngon, chẳng biết cô có hứng thú cùng nhau chia sẻ không. Vốn tiếng Trung đã vụng về màlại còn lắm mồm, cứ lúng búng tìm từ để diễn đạt mà vẫn tỏ vẻ nho nhãđược. Diệp Cô Dung suýt phì cười nhưng cô tự biết tình huống của mìnhhiện giờ rất chẳng ra sao, cô nằm trong chiếc chăn mỏng luống cuốngchỉnh trang lại quần áo, ngó ra khuôn mặt đỏ bừng tươi tắn, mỉm cườibiểu thị cô rất vui sướng nhận lời.

Nhan Cảnh Thần nghe thế thì tâm trạng vô cùng bị đả kích, tuyệt vọng ngã xuống giường.

Mạnh Khắc dùng những lý lẽ hùng hồn phát biểu cao kiến: "Điều kiệnđầu tiên để nâng cao chất lượng sinh hoạt của mình chính là phải bồi bổcơ thể cường tráng, thứ hai là kỹ xảo. Cho nên, hưởng thụ là tốt nhất,ngàn lần không nên bỏ qua việc ăn uống...."

Nhan Cảnh Thần mặt không đổi sắc ngước nhìn lên trần nhà, nhưng DiệpCô Dung thì lại tỏ ra sáng ngời. Lời nói này thật quá thẳng thắn đó chứ! Hàm ý có thể khái quát là: "sống vì tình dục."

Ăn cơm xong, Diệp Cô Dung mới có cơ hội quan sát Mạnh Khắc. Giống như trong phim truyền hình thường thấy, Mạnh Khắc có vẻ đẹp ngũ quan tuấnmỹ gần như là được điêu khắc, rất hoàn mỹ, cơ thể cân đối gợi cảm, tócdài xoăn đen nhánh, một đôi mắt đa tình long lanh như nước. Diệp Cô Dung hoàn toàn tin rằng nếu như anh ta thực sự muốn quyến rũ phụ nữ, nhấtđịnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Khác hẳn với sự mạnh mẽ củaNhan Cảnh Thần, khí chất của anh ta khá nhẹ nhàng, đương nhiên, đó cũnglà bởi vì anh ta so với Nhan Cảnh Thần thì đẹp hơn, nhất là vóc ngườianh ta. Diệp Cô Dung chưa từng thấy người nào có vẻ đẹp cơ thể hoàn mỹgợi cảm như thế, thảo nào anh ta lại tự tin như vậy. Lõa thể không những chỉ cần có dũng khí, sự tự tin càng cần hơn.

Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để chiếm lấy các tít nóng giải trí hàng đầu trong thời gian dài cũng thật quá khoa trương rồi, cô vừauống canh vừa cố gắng lục tìm trong ký ức, nhưng trong đầu thật sự không có gương mặt đó, hoàn toàn không nhớ anh ta từng đóng phim điện ảnh nào hoặc hát ca khúc nào, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.

So với bộ dạng âm thầm phỏng đoán của Diệp Cô Dung thì Mạnh Khắc lạicó vẻ vô tư ngay thẳng hơn, anh ta đem những tò mò của mình về cô toànbộ thể hiện ra, hứng thú đề cập tới các vấn đề liên quan đến công việclẫn gia đình của cô, nhưng những câu hỏi của anh ta lại bị Nhan CảnhThần gạt đi, cuối cùng cuộc trò chuyện lại xoay quanh bữa cơm. Vì vậy,Diệp Cô Dung ca ngợi tay nghề nấu nướng của anh ta còn ngon hơn so vớimột số đầu bếp Trung Quốc. Mạnh Khắc nghe thế thì vô cùng vui sướng, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoang.

Tận cho đến lúc hai người xuống lầu ngồi vào trong xe rồi, Diệp CôDung mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, Nhan Cảnh Thần thì im lặng không nói gì, lái ô tô đi, trong lòng chỉ âm thầm nghĩ làm sao có thể tiếp tụcmàn ân ái bị đứt đoạn nửa chừng vừa rồi, đáng tiếc Diệp Cô Dung lại nhìn như quên hẳn chuyện đó khiến cho anh vô cùng phiền muộn, chỉ còn cáchthầm mắng chửi tên Mạnh Khắc tự nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện tốt củaanh.

***

Ngày hôm sau, Diệp Cô Dung liên hệ với công ty tư vấn bất động sản để đổi chìa khóa, kết quả là họ trả lời không có loại dịch vụ này, nhưngvẫn cung cấp một số điện thoại, cô dựa vào số điện thoại đó để gọi, thời tiết quá nóng đối phương không muốn ra ngoài, phải mất một lúc năn nỉthì họ mới hẹn buổi chiều tới.

Cô đặt điện thoại xuống, dọn dẹp nhà cửa rồi cùng Nhan cảnh Thầnxuồng lầu để ăn, sau đó đi vòng tới siêu thị mua đồ, trên đường NhanCảnh Thần đề nghị đi xem nhà, nhưng bị cô từ chối do thời tiết quá nóng.

Sau khi quay về, Nhan Cảnh Thần tiếp tục làm việc, còn cô đem thức ăn vừa mua về cho vào tủ lạnh, rồi cũng vào phòng sách lên mạng, xem lướtqua một số tin tức, khi lên trang Bát quái xem tin tức giải trí, độtnhiên cô muốn tìm hiểu một chút về Mạnh khắc, ai ngờ kết quả tìm kiếmlàm cô giật mình.

Mạnh Khắc được coi là nghệ sĩ dương cầm tài hoa nhất của Ý trongnhững năm gần đây, album piano đầu tay được ra đời năm mười hai tuổi,giới truyền thông gọi là kỳ tài thiên phú, là tài năng trời cho, mườingón tay có ma lực kỳ diệu lạ thường, những đồn đãi cho rằng anh ta đãmua bảo hiểm hai bàn tay với giá trên trời. Nhưng, so với tài năng piano được mọi người biết đến rộng rãi thì cuộc sống sinh hoạt cá nhân xa xỉthối nát cực độ của anh ta càng nổi tiếng hơn, từng có người làm mộtcuộc điều tra dự tính tìm xem anh ta có lính líu đến bất kỳ nữ minh tinh Italia nào không, kết quả vô cùng ấn tượng. Vì vậy phải sửa lại bản kếhoạch điều tra là tìm kiếm liên quan đến nam minh tinh. Giới truyềnthông đều bình luận, cho rằng nếu anh ta không kiểm soát được rượu chècùng với các tật xấu khác thì sẽ phá hủy cuộc đời anh ta, nhưng sau đóanh ta lại chuyển sang làm sáng tác, một số ca khúc rất nhanh nổi tiếng ở Âu Mỹ. Năm hai mươi lăm tuổi kế thừa gia nghiệp, trở thành tổng giámđốc tập đoàn PM, dư luận nhất trí cho rằng, anh ta quản lý được PM không bị đóng cửa, có thể nói là đại kỳ tích trên thế giới.

Diệp Cô Dung ngồi trước màn hình vi tính, đối với những tin tức thậtgiả không biết này mà suy nghĩ đến thất thần. Nhan Cảnh Thần thấy cô rất lâu không hề có động tĩnh gì, liền đi pha một tách cà phê đặc đưa vàocho cô, thuận miệng hỏi: "Xem gì mà nhập tâm thế?"

Cô nhận lấy tách cà phê, chỉ vào màn hình vi tính hỏi anh: "Những cái này đều là thật?"

Nhan Cảnh Thần vừa xem xong, lập tức nói: 'Chỉ có hơn chứ không kém."

Cô nhìn anh: "Tập đoàn PM là gì vậy"

Nhan Cảnh Thần lôi một chiếc ghế ra ngồi xuống, mỉm cười nói: "Đó là sản nghiệp của bố anh lập nghiệp lúc trẻ."

"Giá trị bao nhiêu?"

"Chưa từng đánh giá qua, chắc là hơn chín con số."

"Oa oa!" Diệp Cô Dung kêu lên một tiếng, uống một ngụm cà phê, chậmrãi nuốt xuống, nói: "Nói như thế, anh hoàn toàn không cần thiếtphải...vất vả như vậy..."

"Sản nghiệp đó không phải là của anh." Nhan Cảnh Thần cầm một tay của cô, cười nói: 'Huống hồ anh không có tế bào nghệ thuật gì, không hiểukinh doanh giải trí, càng không thích giới giải trí."

"Thật không?" Diệp Cô Dung cười nửa miệng, nói: "Nhưng anh lại thích có nữ ca sĩ làm bạn."

Nhan Cảnh Thần lập tức tỏ ra đáng thương nhìn cô: 'Anh đã cấm dục hơn nửa năm rồi..."

Diệp Cô Dung thấy thần sắc anh có chút là lạ, cô vùng ra khỏi tayanh, mở trang Baidu nói "Có phải muốn em tìm đặt hàng búp bê cho anhphải không?"

Nhan Cảnh Thần bị chọc giận nói: 'Anh muốn em."

Diệp Cô Dung bị những lời anh nói chấn động, tay trái cầm tách cà phê nghiêng đi sánh ra ngoài, hơn nửa đổ lên đùi cô, thấy cô luống cuốngcầm khăn để lau, anh không thể khống chế được nữa. Trên thực tế, khi anh ý thức được mình không thể khống chế được, tay anh đã phản ứng trước,cầm lấy cổ tay cô.

Diệp Cô Dung ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt đó ken kịttrong trẻo như vậy giờ đã nóng rực như đốt cháy cô, anh chậm rãi cúingười xuống, cô liền cảm giác không khí quanh mình mỏng manh. Trong taycô vẫn còn nắm chiếc khăn lau, cả người dường như không thể nhúc nhích,chỉ là hơi nghiêng mặt đi. Nhan Cảnh Thần muốn nhất là bộ dạng này củacô, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng sinh động dịu dàng đáng yêu làm tim anh xao động, tay anh không tự chủ vuốt ve gương mặt cô, ngón cái cọ xátvào chiếc cằm.

Trong phòng sách không có điều hòa nên vô cùng khô nóng, chiếc quạt ở máy vi tính phát ra âm thành sàn sạt càng làm cho căn phòng thêm yêntĩnh. Diệp Cô Dung thấy ánh mắt si mê của anh nhìn mình chậm chạp khôngcó hành động gì tiếp theo, trái tim cô như bị ép chặt. Cô đã sớm lĩnhgiáo qua thủ đoạn của anh, cảm giác về tối hôm qua vẫn còn rất mới mẻ,lúc này tay anh chỉ vuốt ve lên mặt cô, tựa như đang vuốt ve trái timcủa cô, hầu như khiến cô không thể khống chế được tiếng tim đập gấp gáptừng hồi từng hồi, cô nghe thấy tim mình đập mà ngượng ngùng.

Cuối cùng, Nhan Cảnh Thần nhẹ nhàng nắm chiếc cằm của cô cúi xuống chuẩn bị hôn.

Đúng lúc này thì cửa phòng có ba tiếng gõ vang lên, Diệp Cô Dung giật mình, vội đứng thẳng người lên, trán đập vào mũi Nhan Cảnh Thần làm anh kêu lên đau đớn: "Chết tiệt!"

Bên ngoài có tiếng người gọi to: "Có ai ở nhà không? Thay khóa cửa."

Diệp Cô Dung mặc dù thầm bực mình kẻ chết tiệt đến không đúng lúc này nhưng vẫn phải đi ra ngoài mở cửa, cảm thấy mặt mình nóng bừng, đươngnhiên không phải là do thời tiết quá nóng bức.

Nhan Cảnh Thần giữ chặt mũi, không thể tin vận của mình lại xui đếnthế, cứ tưởng chỉ đến mức thế thôi, thế mà sau đó lại còn hơn thếnữa...anh phát hiện chiếc quần trắng của Diệp Cô Dung bỗng nhuộm ra mộtbông hoa hồng nhỏ. Lúc đầu anh tưởng là cái gì, nhưng rồi lập tức hiểura, vội vàng bước nhanh tới kéo cô lại.

Diệp Cô Dung bị anh ra hiệu mới biết kỳ sinh lý của mình đến sớm, cô lập tức thất sắc, hận không thể bốc hơi khỏi thế gian này.

Cô quay về phòng thay y phục, thợ khóa cũng đã thay khóa xong, cô vẫn còn ngại ngùng chưa dám ra ngoài, tận đến lúc Nhan Cảnh Thần đến gõcửa, còn hơn thế nữa là, anh còn chuẩn bị giúp cô một chén nước đườngđỏ. Thấy thái độ anh cố nén cười, cô uống chén đường đỏ đó mà không thấy có vị gì.

Vào mùa hè, kỳ kinh nguyệt của cô rất hay thất thường, thường là đếnsớm hơn hoặc muộn hơn một tuần, thế cho nên xảy ra chuyện ngày hôm nay,căn nguyên là vì hai ngày qua cô bị kích thích quá mạnh, hết cách thôi,mỗi khi kỳ kinh nguyệt của cô đến là luôn đòi hỏi có sự kích thích mạnh, điều này làm cô nghĩ mà xấu hổ, cũng có chút phiền muộn.

Con người đôi khi quá yếu đuối, trong một hoàn cảnh hoặc bầu khôngkhí riêng tư nào đó đột nhiên lại không chống đỡ được ham muốn bất thình lình xảy đến. Loại ham muốn này có thể không có đạo đức, thậm chí làtội ác, điều này sẽ mang lại năng suất gây hại cho người khác, nhưngtrong nháy mắt cô lại không thể khống chế được. Rõ ràng cô có tình cảmvới Nhan Cảnh Thần, nhưng cô không cần thiết phải dùng cách này để giữlấy anh, cô chỉ là một người bình thường, có nhu cần bình thường.

Ngay lúc Diệp Cô Dung đang thẫn thờ suy nghĩ, cô đột nhiên thấy không còn hận Nhiếp Dịch Phàm nữa. Việc làm của anh chỉ vừa đúng thời điểmnào đó bị kích động, ý chí của anh lại thiếu mạnh mẽ, không thể chiếnthắng được dục vọng của bản thân.

Trên truyền hình có chiếu bộ phim Trung – Mỹ hợp tác có tựa đề >, hình ảnh của phim rất đẹp,phong cảnh như tranh. Sau cái chết của nam chính, nữ chính Cát Đế mangtheo con trai quay về Luân Đô, lần thứ hai gặp lại người yêu cũ làCharles, Charles muốn nối lại tình xưa nhưng Cát Đế mỉm cười từ chối anh ta, sau đó bộ phim kết thúc, nụ cười của nữ chính vô cùng thanh cao,tao nhã. Nhưng, theo nguyên tác của truyện là "chiếc khăn che mặt rựcrỡ", nữ chính của chúng ta lại không hề kiêu ngạo cự tuyệt Charles, côlại một lần nữa nối lại quan hệ với anh ta. Đây chính là sự nhạo bángcủa bản chất con người, đó là sự khắc nghiệt và cay đắng của tác giả,anh ta đối với cuộc sống vĩnh viễn là thái độ hoài nghi.

Mặc dù giới truyền thông nói rằng, xem chiếc khăn che mặt thì nhấtđịnh phải chuẩn bị một chiếc khăn tay, nhưng thật tiếc, Diệp Cô Dungkhông một chút cảm động.

Nửa đêm trời bỗng nhiên mưa to.

Cô bị tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh giấc, nằm hai giây mới nhớ ratrên sân thượng còn có quần áo đang phơi, cô vội nhảy dựng ra sân thượng mở cửa, trên mặt đất đã đọng một mảng nước lớn. Lúc cô quay về phòngthì nghe trong phòng khách có tiếng đàn, cô đứng lại lắng nghe, là tiếng đàn dương cầm, giai điệu hòa cùng với tiếng mưa gió bên ngoài đều tonhư nhau, gần như mặc ý, cứ để âm thanh phát ra rất to.

Cô nhẹ xoay nắm cửa, cửa không khóa. Bên trong nồng nặc mùi khóithuốc. Mặt Nhan cảnh Thần hướng về phía cửa sổ, nằm trong chiếc ghế, rèm cửa sổ cũng không kéo xống, nước mưa xối xả rơi trên song cửa kính, bầu trời thỉnh thoảng lại lóe lên tia chớp. Tiếng đàn là từ máy vi tínhtruyền ra, trên bàn là đống tài liệu rơi tản mát đã được hai cặp chândài của anh gác lên, trên ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc lá.

Anh không cử động, dường như đang ngủ.

Diệp Cô Dung nhẹ nhàng đến gần, vừa khẽ cúi người xuống anh liền mở mắt mỉm cười với cô, đôi mắt trong trẻo như đứa trẻ.

"Làm sao vậy?" Cô cẩn trọng hỏi.

"Không sao, chỉ là đột nhiên có chút..." Anh đặt hai chân xuống ngồithẳng lên, dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn, cười gượng gạo, không nói tiếp nữa.

"Bản nhạc này là..." Diệp Cô Dung nói lảng sang chuyện khác.

"Là tác phẩm của Mạnh Khắc."

"Rất cuốn hút." Cô thực sự không tìm được từ để nói, đành dùng cách nói thông dụng nhất để hình dung.

Nhan Cảnh Thần cười cười, lại châm một điếu thuốc, yên lặng chốc látrồi bỗng nhiên nói: "Nếu như Mạnh Khắc là em của em, em sẽ thế nào?"

Diệp Cô Dung thở nhẹ một tiếng, cười nói: "Cảm thấy rất vinh hạnh."

Khóe miệng Nhan cảnh Thần nhếch lên cười nửa miệng, nói: 'Em sẽ không cảm thấy có áp lực, hoặc là tự ti chứ?"

Diệp Cô Dung ngẩn ra, giật mình nhìn anh, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô không ngờ Nhan Cảnh Thần cũng có cảm giác tự ti.

"Cậu ta từ nhỏ được coi là thần đồng, hào quang tỏa sáng."

"Đây là nguyên nhân khiến anh phấn đấu không ngừng phải không?" Cô chợt hiểu.

"Chỉ một phần thôi." Anh mỉm cười, nhưng trong mắt lại không cười,"Dù sao dưới hào quang của Mạnh Khắc, người khác rất khó nổi bật. Lúccòn đi học, có một cô gái rất ưu tú chủ động hẹn hò với anh, lúc đó anhđã định khi nào tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô ấy, nhưng sau đó anh mới biết,người cô ấy thích thật sự là Mạnh Khắc."

Anh dùng ngón trỏ gẩy mẩu tro thuốc, nói khẽ: "Thật sự là buồn cười, đúng không?"

Anh nói rất hời hợt, ngữ khí nhẹ như gió thoảng, nhưng Diệp Cô Dunglà người thất bại trong tình cảm, hiểu điều đó vô cùng đau khổ, huốngchi anh lại là một người rất kiêu ngạo. Cô giả vờ cười thoải mái, nói:"Anh cũng không kém hơn so với anh ta đâu, trong mắt mọi người anh cóđược thành công rất nhiều, không biết bao người đố kỵ với anh."

Nhan Cảnh Thần cúi đầu cười: "Thì là dù nỗ lực gấp trăm lần, nhưng vẫn làm sao theo kịp thiên tài."

Diệp Cô Dung cầm tay anh, dịu dàng nói: "Anh cũng biết anh ta là thiên tài, thiên tài thì rất hiếm."

Anh mỉm cười: 'Đúng vậy, đó đều là chuyện quá khứ rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên có chút cảm xúc..."

Diệp Cô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện đó, Mạnh Khắc có biết không?"

"Cái gì?"

"Chuyện cô bạn học rất ưu tú đó.." Cô nhấn mạnh ba chữ rất ưu tú.

"Đại khái không biết. Cậu ta vẫn cho rằng anh đối với các cô gái đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

"Cho nên anh ta muốn chinh phục cả đàn ông."

Nhan Cảnh Thần bị cô đùa bật cười thành tiếng, biện hộ cho em traimình: 'Chuyện xấu đó sao có thể tin được, Mạnh Khắc chỉ là ham chơithôi."

Diệp Cô Dung cười nhắc nhở anh: "Là ai nói anh ta cuộc sống cá nhân hỗn tạp hả?"

Nhan Cảnh Thần chỉ cười, lật ngược tay cầm lấy tay cô, nói :"Trong người em không khỏe, mau đi nghỉ ngơi đi."

Diệp Cô Dung thấy mặt nóng bừng, hỏi: 'Anh không ngủ à?"

Anh liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài nói: "Còn có tài liệu phải xem."

Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, gần ba giờ rồi, cô quả quyết nói: "Ngủ đi! Ngày mai xem sau."

Đường nét trên mặt Nhan cảnh Thần dịu đi, anh mỉm cười nhìn cô khôngnói. Diệp Cô Dung giúp anh tắt máy tính, thu dọn lại đống tài liệu chogọn gàng, dọn luôn bao thuốc và gạt tàn đi. Anh cười không ngăn cản cô,đứng lên vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Bên ngoài vẫn có tiếng sấm chớp và tiếng mưa xối xả, mạnh mẽ như muốn lật úp cả tòa nhà. Diệp CÔ Dung một lần nữa quay về giường, nằm rất lâu nhưng không thể ngủ được, cô liền lấy thuốc lá của Nhan Cảnh Thần rahút.

Lần đầu tiên, cô xem xét tỉ mỉ quan hệ của mình và Nhan Cảnh Thần,phải thừa nhận rằng cô đối với anh không công bằng, cô thuộc loại ngườibảo thủ, Nhiếp Dịch Phàm đã mang đến cho cô tổn thương, còn Nhan CảnhThần thì bản thân là một hoa hoa công tử, đem cả đời giao cho người ấythì cần phải có dũng khí. Cô tự vấn mình không có dũng khí như vậy, mặtkhác, cô thật sự thích anh, nhưng lại không dám như con thiêu thân laođầu vào lửa. Nhưng, một người đàn ông, nhất là một người đàn ông kiêungạo đã đem những yếu đuối và bí mật trong lòng mình bộc lộ cho cô biết, chắc chắn đã coi cô rất khác biệt? Có thể cô vẫn chưa hoàn toàn chuẩnbị tốt tinh thần để tiếp nhận một tình cảm mới, bẩm tính trời sinh củaphụ nữ là mong muốn mình được sống tốt hơn, nếu lại một lần nữa tái diễn với đàn ông như vậy, thử hỏi cô làm sao chịu đựng nổi?

Cô phiền muộn hút liên tục ba điếu thuốc, tận đến lúc gần bốn giờ sáng mới ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy đã là buổi trưa rồi, Nhan cảnh Thần đang đeotạp dề bận rộn trong bếp, laptop đặt tạm trên nóc tủ lạnh. Cô thấy trênmàn hình là hướng dẫn cách làm món cá kho, cô bật cười to lên tỏ ý khenanh sáng tạo.

Nhưng kết quả vẫn là: Con cá hy sinh không hề có giá trị, thật phí công vô ích.

Ăn xong bữa trưa, Diệp Cô Dung vô cùng buồn chán, liền xuống phòngtập thể dục thẩm mỹ dưới lầu vận động, Nhan Cảnh Thần cũng muốn đi theo, cô thấy lạ: "Anh còn có thời gian tập thể hình sao?"

Nhan Cảnh Thần như nghe chuyện lạ, anh nắm tay đấm vào ngực mình hai cái, tự hào nói: "Chẳng phải cơ thể anh rất rắn chắc sao?"

Tuy rằng nói rất thật, nhưng cô nghe xong mà bó tay.

Tập thể hình xong, Nhan Cảnh Thần lại về phòng tiếp tục làm việc. Mưa từ đêm qua vẫn chưa ngừng, khí hậu không vì thế mà tươi mát hơn, tráilại càng trở nên oi bức, anh ở lì trong phòng, suốt cả buổi chiều khôngcó động tĩnh gì, thật sự là cuồng công việc. Diệp Cô Dung thật sự bộiphục anh, lúc cô mang nước quả vào, thấy anh vẫn đang chúi đầu vào mộtbản tài liệu bằng tiếng Anh, trán đẫm mồ hôi, buổi sáng vẫn chưa cạorâu, trên cằm đã có một vòng râu màu xanh nhạt, tay áo sơ mi trắng xắnđến tận khuỷu tay, nhưng nhìn vẫn vô cùng anh tuấn, tấm lưng thẳng tắprắn chắc.

Một người như vậy cũng tự ti sao?

Cô thật không thể tin. Có thể một người đặt mình vào một vị trí không đúng, rất khó có thể thể hiện được bản thân, cái gọi là cảm thông haythấu hiểu cũng thật chẳng đi đến đâu.