Pelliccia

Chương 1-2



Dịch:ShononT
Biên:pastelxduck

Năm 2012

Bên ngoài trời rất lạnh và tối. Sara lờ mờ thấy được vài ngôi sao trên bầu trời đêm nửa mây mù. Cô bé đã ngồi trên ghế sau chiếc xe van màu xanh cỡ nhỏ của bố hàng giờ liền. Đứa em trai của Sara, Joey, đã thiếp đi vì lạnh và đang nằm co ro trên chỗ ngồi kế bên, cuộn mình trong chiếc chăn bông in hình chú gấu bắc cực trên nền màu đen.

Chỉ mới một tháng trước thôi, cuộc sống của Sara vẫn vô cùng hoàn hảo. Cô bé có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ có một là bạn thân. Jenny Paige đã là bạn của cô bé từ lúc ở nhà trẻ. Jenny từng chuyển đi không lâu sau đó nhưng rồi cũng quay lại sau bốn năm. Sara và Jenny ngồi cạnh nhau vào năm lớp 4 và trở thành bạn thân kể từ đó.

Vào giờ ra chơi, chúng sẽ chơi đuổi bắt hoặc đu xà. Ở trường, Jenny là một học sinh thông minh, cô bé hiếm khi học hành chăm chỉ nhưng dường như lúc nào cũng được điểm A. Còn với Sara, cô bé lại luôn có vẻ thích thú với những điều khác, như đọc sách chẳng hạn. Ôi, cô bé yêu đọc sách biết nhường nào!

Sara sẽ đọc tất cả những cuốn sách kinh điển như Giáng Sinh Yêu Thương và Đảo Giấu Vàng, hay những bộ thuộc thể loại viễn tưởng như Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn và Biên Niên Sử Narnia. Cô bé cũng thích sách khoa học viễn tưởng của H.G Wells hay Michael Crichton. Cô thậm chí còn đọc những quyển sách phương Tây của Louis L’Amour. Một số quyển sách ưa thích của cô bé lại thuộc đề tài bí ẩn và kinh dị do Stephen King hay James Patterson viết.

Jenny cũng có chung niềm đam mê với sách như Sara, ngoại trừ việc cô bé thích đọc những quyển sách như Đại Số 101 hoặc Số Liệu Thống Kê Cho Người Thông Minh. Jenny cũng thích đọc những bài báo khoa học và tiểu luận nhiều chủ đề.

Khi Jenny và Sara ở cùng nhau thì thể nào cũng có một mớ lộn xộn mới hay những hành động khiến đường biên luật lệ càng ngày càng bị kéo giãn ra. Song, chúng không bao giờ gây nên tội trạng nào thực sự mà chỉ là những đứa trẻ luôn sẵn sàng vượt ranh giới bất cứ lúc nào.

Như cái lúc mà Jenny lấy ra một thùng lớn chứa đầy bơ đậu phộng đã được bảo quản cẩn thận từ tủ bếp của mẹ. Chúng đã quyết định đem nó xuống “khu đất hủy diệt”, cái nơi thực chất chỉ là một cái hẻm cụt nằm ngoài thị trấn khoảng ¼ dặm không hơn không kém, và vô tình có một một cái rào chắn bãi đỗ xe bằng xi măng tạo nên một điểm quan sát tuyệt vời cho mọi trò phá hoại diễn ra gần đó.

Jenny đã tạo ra một vụ nổ với cây pháo ống mà chúng có. Sara gắn cái pháo đó vào ngay chính giữa thùng bơ đậu phộng hơn 2 lít, châm ngòi và chạy trốn. Tất cả những gì Jenny nhìn thấy là cảnh tượng Sara đang chạy thoát khỏi sự rượt đuổi của nguyên một bức tường bơ đậu phông đằng sau. Đó là vụ nổ tuyệt vời nhất mà chúng đã từng thực hiện.

“Bọn con trai không bao giờ có thể vui như thế này đâu!” Chúng đều tuyên bố như vậy trên đường đạp xe về nhà.

Những khoảnh khắc tươi đẹp đó đã không còn. Sara đang trên đường tới Bệnh viện Nhi đồng Stollery. Một tháng trước, cô bé bắt đầu thường xuyên bị sốt và trở nên yếu ớt, mệt mỏi. Cuối cùng, cô bé được chẩn đoán là đã mắc bệnh ung thư.

Cô bé đã ngồi trên xe trong suốt 12 tiếng đồng hồ, và họ chỉ mới bắt đầu nhìn thấy ánh sáng từ thành phố khi tới gần Edmonton. Cô bé đưa mắt sang cậu em trai đang ngủ ngon lành ở bên cạnh.

Thằng bé mới may mắn làm sao, nó không có vấn đề sức khỏe cũng như bất kì sự bận tâm nào đến thế giới bên ngoài. Nó có thể chạy nhảy, bơi lội. Tất cả những gì mình có thể làm bây giờ là ngồi ở đây, nằm xuống và cố không suy nghĩ về nỗi đau.

Sara nhìn sang bố, ông trông khá mệt mỏi trong lúc đang lái xe dưới ánh đèn đường và tiếng gió rít đều đều. Ông rất buồn, gần như là sắp khóc. Cô chưa từng thấy bố như vậy trước đây. Ông đã luôn là một nhân viên chăm chỉ cũng như là một người bố tận tụy. Ông rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Nhưng kể từ lúc nhận được thông báo về bệnh tình của cô, ông đã không ngừng lo lắng, khiến ông rơi vào trạng thái suy sụp không thôi.

Ông chưa bao giờ đăng kí mua bảo hiểm ở Mỹ, chủ yếu bởi vì ông tin tưởng rằng hệ thống y tế của Canada tiến bộ hơn nhiều. May mắn thay, ông là một công dân Canada, và còn may mắn hơn cho Sara khi là một công dân kép.

Vậy nên bố con Sara đã lái xe hơn 1,335 dặm từ Colorado Springs tới Edmonton. Khi họ đặt chân tới ngôi dinh thự cũ, Sara có thể thấy một hàng rào sắt bao quanh khu đất. Hai trụ gạch đứng ở mỗi bên lối vào chính. Một trong hai trụ có treo một tấm bảng ghi rõ đây là nhà của Ronald McDonald và được xây dựng năm 1985.

Chỉ mới hơn 8 giờ một tí lúc họ đi vào nhà. Bước vô nhà, họ cởi áo khoác và giày ra rồi xỏ vào đôi dép họ đã mang theo. Sara và em trai ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa phòng trước trong khi bố của chúng nói chuyện với người quản lý trong văn phòng.

“Nơi này có mùi như bệnh viện ấy!” Joey đưa tay lên dụi dụi mũi.

“Chỉ mất một vài ngày thôi, đừng lo về chuyện ấy.” Sara đáp lời. “Tại sao chúng mình không đi khám phá xung quanh nhỉ?”

“Nhưng bố đã dặn chúng ta phải ngồi yên ở đây.”

“Cứ ngồi đây nếu em muốn, chị sẽ đi.”

Sara đứng dậy và lang thang dọc hành lang. Ở cuối hành lang là một cầu thang đi xuống và hai cầu thang đi lên ở hai bên. Cô bé cho rằng cái đi xuống trông có vẻ tốt hơn và quyết định đi xuống tầng hầm. Đứng trên những bậc thang cuối cùng, Sara chăm chú nhìn xuống dãy hành lang dài với nhiều cánh cửa ở cả hai bên. Cô bé bước xuống hành lang, nhìn xuyên qua từng cánh cửa.

Cánh cửa đầu tiên ở bên phải là một phòng ngủ trống nhỏ, nó có một cái giường cỡ queen và một cái thiết bị kỳ cục trên chiếc bục kim loại gần đó. Nhìn gần hơn, cô bé nhận ra đó là một loại máy hút sữa bằng điện.Eo ơi!Sara tự nói trong lòng.

Căn phòng tiếp theo ở bên trái là một phòng trò chơi.Đây là nơi mà Joey sẽ ở suốt cả ngày.Sara nghĩ. Họ đã trang bị sẵn cho căn phòng vài cái máy chơi game không cần xu và một chiếc TV cỡ lớn đã được cắm sẵn máy Xbox360.

Sara quay người lại và mở cánh cửa đối diện phòng trò chơi. Mắt cô sáng rỡ khi lướt qua cánh cửa.Đây chính là nơi mình sẽ dành toàn bộ thời gian của mình.

Đó là một thư viện đẹp đẽ với một bên là những kệ sách làm bằng gỗ sồi và bên kia là một chiếc bàn với rất nhiều kệ sách bằng gỗ sồi nữa. Trên cùng là một chồng sách bao da nằm trên kệ. Cô chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì như vậy ngoại trừ trong phim. Căn phòng thậm chí còn có cả một mô hình địa cầu lớn được đặt ở góc.

Sara lấy ra một quyển sách bọc da từ chiếc kệ ngay phía trên cái bàn với tựa đề “Nghìn lẻ một đêm”. Cô bé lướt qua những trang sách nhưng chỉ nhận ra hai câu chuyện, “Bảy hành trình của Sinbad”, trong cuốn sách này là Sindibad, và “Aladdin và cây đèn thần”.

Cô bé đã xem bộ phim về Aladdin của Disney thế nên cô quyết định sẽ đọc “Câu chuyện về Es-Sindibad trên biển cả” và “Es-Sindibad trên đất liền”. Sara ngồi xuống chiếc ghế da lớn ở giữa căn phòng và bắt đầu đọc. Khi cô bé đọc gần xong câu chuyện thì bố cô và người quản lý bước vào.

“Con đã ở đâu vậy? Bố đã dặn con ngồi yên ở ghế sofa mà!” bố cô bé nghiêm khắc nói.

“À thì, con đã ở ngay đây và đọc sách, giống như chỗ con đang ở và việc con đang làm ngay bây giờ vậy.” cô bé châm chọc trả lời.

Bố ngượng ngùng nhìn cô. “ À, chúng ta đã chuẩn bị xong phòng, con có muốn đi lên và xem thử nó không?”

“Con có thể đọc nốt câu chuyện này trước không? Chỉ còn một vài trang thôi!”

“Vậy thì con cứ tiếp tục đi. Chúng ta sẽ ở trong căn phòng đầu tiên phía bên phải trên tầng cao nhất. Nhưng đừng muộn quá nhé, ngày mai chúng ta phải dậy sớm và con cần phải nghỉ ngơi.”

“Vâng, vâng, vâng, con biết là con sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Yêu bố, chúc bố ngủ ngon.” cô bé nói và đưa mắt nhìn ông.

“Bố cũng yêu con, con gái, chúc ngủ ngon.” ông đáp, đóng lại cánh cửa đằng sau.

Sara nhanh chóng quay trở lại và đọc cho xong câu chuyện. Cô bé nghĩ đó là một câu chuyện khá hay để đọc mặc dù có đôi chỗ hơi khó hiểu vì cách sử dụng ngôn từ. Cô bé quyết định đọc nốt phần còn lại của cuốn sách, nhưng cô sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Đến nửa đêm, Sara chìm vào giấc ngủ sau khi đã đọc truyện về Shahrazad. Đó là một câu chuyện đẹp kể về việc Shahrazad bị ép buộc phải cưới một vị vua. Tên hoàng đế này nổi tiếng bởi việc giết chết những người vợ của hắn vào buổi sáng sau lễ cưới, và Shahrazad đã đến hỏi ý kiến của cha cô, Wezir. Ông bảo cô hãy kể cho hắn nghe một câu chuyện, bởi cô là một người kể chuyện tuyệt vời, mỗi đêm như vậy nhưng đừng bao giờ kết thúc nó. Rồi nhà vua sẽ phải giữ lại mạng sống của cô nếu hắn muốn nghe phần còn lại của câu chuyện. Shahrazad đã thực hiện điều này trong vòng một ngàn lẻ một đêm.

Khi Sara tỉnh dậy sáng hôm sau, người mệt rã và không còn sức lực để đứng dậy. Cô bé cảm thấy vô cùng tồi tệ với con nhức đầu kinh khủng. Cô vẫn ngồi trên chiếc ghế tựa trong phòng thư viện với cuốn sách nằm trên sàn ngay gần đó. Sara ngồi yên đó bởi đã quá đau và mệt mỏi để có thể đứng dậy. Khoảng hai mươi phút sau, bố cô bước vào phòng.

“Đến giờ phải đi bệnh viện rồi.” ông nói với cái nhìn lo lắng trên khuôn mặt.

“Con lại bị đau đầu rồi, con không đứng lên được.” cô bé đáp lại trong cơn đau.

Ông bế cô bé lên rồi đưa cô vào trong xe. Họ đi chầm chậm qua những con đường của Edmonton tới khi đến được bệnh viện. Cô bé đã được sắp xếp cho một loạt những xét nghiệm đầy đau đớn để xác định căn bệnh ung thư đã phát triển đến đâu.Hôm nay sẽ là một ngày rất dài.Sara nghĩ khi cơn đau nhói trong đầu dần dần dịu đi.

Khi đã tới bệnh viện, họ đi vào sảnh chính có trần nhà bằng kính với khoảng 3 tầng lầu bên trên cái lan can tầng 2. Có một tiệm McDonalds ở tầng trệt bên cạnh một sồ quầy đứng và một cái hiệu thuốc. Quầy thức ăn trống không nhưng lại có một chiếc piano tự động ở khu nghỉ ngơi của tầng. Nó đang chơi một bản nhạc cổ điển nào đó mà Sara không hề biết, nhưng dù So nó cũng là một giai điệu nhẹ nhàng dễ chịu. Đó là điều cuối cùng mà Sara muốn nhớ về cái ngày hôm ấy.

Mọi thứ thật là khủng khiếp. Cả bác sĩ và y tá đều rất tốt, nhưng đằng sau thái độ tốt bụng đó là cả một sinh vật tàn bạo thích tra tấn trẻ em ốm yếu và bị bệnh. Sara thực sự quý mến các bác sĩ và y tá, và cô bé cũng hiểu rằng việc tới căn phòng dã man kia chỉ là để tốt cho cô, nhưng cô bé mới ghét điều đó làm sao!

Vào ngày thứ hai, Sara tiếp tục phải trải qua thêm vài cuộc hành hạ thân xác nữa. Buổi tối, cô bé đau đớn nằm trên giường bệnh. Khi bố và bác sĩ tiến vào, cô bé nhận ra rằng bố đã khóc. Bác sĩ bắt đầu giải thích rằng thời gian của Sara không còn bao lâu nữa.

“Chúng ta không thể làm gì hơn.” bác sĩ nói với biểu cảm lo ngại. “Các tế bào ung thư lan ra quá nhanh. Ở thời điểm này chúng ta chỉ có thể kê thuốc để làm giảm cơn đau và làm chậm lại quá trình lan rộng. Cháu chỉ còn có thể sống từ 3 đến 6 tháng nữa, nhiều nhất là một hoặc hai năm. Nhưng nó sẽ rất đau đớn.”

Sara không thể tin được điều đó. Cô bé cũng không hề tin điều đó, nó không thể nào xảy ra với cô được. Như thể chỉ trong chốc lát thôi mà cô bé đã biết cuộc đời mình sẽ kết thúc, và tất cả những gì cô có thể trông đợi, chính là sự kết thúc ấy.