Part Of Me

Chương 18: Vô Nhãn và Bạch Nhãn



“Chúng tôi đến đây để mời ba vị đến gặp Tà Ác đại nhân của chúng tôi.” Cô nàng da màu với hai hốc mắt chẳng có gì nói, giờ thì cũng chẳng thèm để ý tới những vị khách mời. Cô đưa đôi mắt chẳng có gì của mình rảo khắp ba gã lực lưỡng kế bên mình, rồi đưa tay vuốt ve bộ ngực của cả ba.

“Ta từ chối và hai bạn ta cũng thế.” Du Chỉ đốp chat ngay lập tức.

“Thế thì chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn để mời ba người rồi.” Cô ả cay độc nói.

“Thế sao!”

Cô ả hất mặt về phía đối phương ra hiệu cho ba tên lực lưỡng kia. Như hiểu được ý định của cô, cả ba tên đồng loạt ra tay. Gã da trắng bắt đầu thay đổi hình dáng, gã từ từ biến thành một con cá mập trắng hung hãn, khổng lồ và đặc biệt là khi có sự xuất hiện của chúng, đôi mắt của cô ả da màu liền lóe lên một màu xanh và lập tức không gian tràn ngập trong biển cả.

“Thú vị đấy!” Du Chỉ mỉm cười nhìn Phi Á Tiên. “Tôi cá là cô đang điên tiết cả lên khi bọn này làm xào xáo chốn thanh tịnh này của cô.”

“Thế mà cô còn cười được à!” Phi Á Tiên cay cú nói, và lần đầu tiền kể từ khi có sự xuất hiện của bọn người lạ này, cô mới đánh một cái nhìn bực tức về phía chúng. “Bọn này sẽ phải nhận lấy một cái giá rất đắc cho việc làm này.”

Gã da vàng biến thành một con điểu vút bay trên bầu trời và ngay lập tức hốc mắt của cô nàng da màu lóe lên màu hồng y chàng mắt của gã trai đó. Sự thay đổi đó tạo nên những cơn lốc nhiệt đới, và trong tâm cũng những vòng xoáy vần vũ đó là từng tia sấm chớp giật dữ dội.

“Ôi! Ôi! Càng lúc thì nơi đầy càng tệ đi rồi đấy Phi Á Tiên.” Du Chỉ tiếp tục cười khùng khục. “Tôi nghĩ cô nên rat ay, dọn dẹp sạch sẽ vụ này nhanh chóng đi thôi, nếu không thì sẽ còn rất rối hơn nữa đấy.”

Ả da màu đứng đó chỉ tay như ra lệnh. Và tức thì con cá mập mau đến theo những cơn đưa của sóng thần. Những cái răng sắc bén và hơi thở hôi thối cứ phả ra lien tục khiến cho không gian càng sặc mùi tà khí. Cùng lúc ấy con điểu cũng lượn lờ phối hợp hỗ trợ, nó phóng những tia điện cực mạnh vào dòng nước để tăng sức mạnh trong sự tấn công của con cá mập khổng lồ kia, những cơn going cũng lũ lượt kéo theo sau đó nặng nề hơn dữ dội.

Phi Á Tiên định đứng dậy dạy cho những tên không biết điều này một trận nhưng cô đã bị Piro ngăn lại.

“Chuyện này thì cô cứ để cho tôi. Để tôi dạy cho bọn ngông cuồng này một trận nên thân.”

Piro thả con rùa bằng đá thạch anh của mình vào cái đại dương được tạo ra bằng sức mạnh của cô ả da màu kia. Chẳng mấy chốc nơi ấy xuất hiện một con rùa khổng lo và cái mai của nó thì cứng cáp, và trông y như một hòn núi di động.

“Tôi nghĩ là, để cho Piro rat ay như thế này thì nơi đây sẽ trở thành bình địa mất thôi.” Du Chỉ làm động tác lấy tay che mặt như một tránh đi cái điều sắp diễn ra, cô lắc đầu nhưng rất thích thú vì những việc này.

“Cô có thôi cái tính đáng ghét đó không. Đang lúc này mà còn đùa giỡn được nữa hay sao.” Phi Á Tiên nói mỗi lúc một cau có hơn.

“Bọn chúng trông có vẻ mạnh quá” cô ả da màu nghĩ thầm, đôi mắt vẫn cứ chớp tắt lien tục, khi thì xanh biếc, khi thì chuyển sang hồng. Gã da đen trông như bò mộng thì vẫn đứng phía sau vuốt ve đôi vai mỏng manh của ả. “Nhưng nhiệm vụ Tà Ác đại nhân đã giao, ta nhất định phải hoàn thành.”

Ả chỉ tay hiệu cho hai con quái của mình tấn công. Và thế là những tia sét bắn tung tóe khắp không gian, nó hòa cùng theo những cơn song giận dữ mà con cá mập trắng vùng vẫy trong biển cả kia. Nhưng những gì chúng tấn công không thể làm suy suyễn chút nào con rùa bằng đá của Piro.

“Wow, công nhận sức phòng thủ của tộc Huyền Vũ đáng khâm phục thật.” Du Chỉ ngồi chồng cằm, lơ lửng giữa không gian lên tiếng trầm trồ khen khi trông thấy cái cảnh ngoạn mục kia.

Piro từ tốn giơ cánh tay trái của mình lên ra hiệu. Con rùa bằng đá sau khi nhận được hiệu lệnh lập tức há rộng miệng và một luồng khí lạnh phả ra dữ dội, tiếp đó là những tinh thể đá nhỏ, rồi lớn dần bắn tứ tung. Tiếp đó là một luồng khí lạnh tiếp theo mạnh mẽ hơn nhiều, nó làm đông cứng cả cái gọi là đại dương do cô ả da mạu tạo ra. Con cá mập trắng bị mắc cạn trong những khối băng rắn chắc kia. Tiếp đó, Piro dùng ngón trỏ của tay phải xoay xoay vòng vòng, rồi chỉ đúng phía con điểu đang vỗ cánh trên không. Những khối băng lớn nhỏ đủ cỡ như những tên lửa tầm nhiệt, cứ tìm kiếm sự hiện diện của con điểu mà lao vút tới tấn công.

“Wow, dữ dằn thiệt!”

“Cô im đi!”

“Khốn khiếp thật!” Cô ả da màu lầm rầm rủa trong miệng.

Chẳng mấy chốc, những viên băng đã đuổi kịp con điểu đó. Và chỉ trong vài giây đụng chạm, xác con vật đã nằm vương vãi những mãnh nhỏ khắp không gian nơi đây, và những viên băng cũng rớt lã chã xuống. Piro tiếp tục đập mạnh hai bàn tay vào nhau, lập tức những khối băng bao kín con cá mập cũng nổ tan tành. Khói, hơi nước bay mịt mù bao trùm cả không gian, và khi có thể nhận ra những gì còn lại sau vụ nổ kia chỉ còn là cô ả và gã da đen đứng tồng ngồng ở đó, còn hai con quái kia thì chẳng còn lại chút mảnh xác nào.

“Cô ra tay cũng dữ dội thiệt đấy Piro, khâm phục, khâm phục.” Du Chỉ cười nói huyên thuyên, rồi lại giã lã nở một nụ cười khác khi trông thấy ánh mắt tức tối của Phi Á Tiên, “À tôi sẽ không nói gì nữa, im lặng là vàng đúng không. Vâng, silent is gold.”

Cô ả da màu chẳng nói chẳng rằng một lời nào, lặng lẽ đi lên phía trước, cô ả cúi xuống nhặt một thứ gì đó. “Tốt lắm, cuối cùng cũng thì vẫn còn.” Cô ả mỉm cười, rồi đưa đôi mắt khinh khỉnh nhìn về phía đối phương. Tiếp sau đó, ả đi lại gần tên đồng bọn của mình, và đưa tay mạnh bạo chọc thẳng vào mắt hắn, lấy đi cặp mắt màu đồng mặc cho gã đồng bọn có gào rống lên đau đớn như thế nào.

“Cô ta không lẽ là…” Cả Piro, Du Chỉ và Phi Á Tiên đều thốt lên khi trông thấy cảnh tượng ấy. Cả ba như đã nhận ra mối hiểm nguy đang dần xuất hiện.

“Thế nào, cuối cùng thì lũ các người cũng nhận ra rồi sao?”

“Sao có thể như thế được chứ?”

Những cái tua màu lục quấn lấy nhau, cuộn tròn thành một khối cầu, và thỉnh thoảng thì khối cùng này lại phát ra một chút ánh sáng màu trắng lạ lùng. Từ phía trong khối cầu ấy phát ra tiếng nói.

“Mọi chuyện có vẻ như hơi rắc rối hơn những gì ta đã dự định.”

Hai gã đứng canh hai bên khối cầu trùm kín từ trên xuống dưới im lặng chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật gật như đồng tình với câu nói đó.

Thứ ánh sáng trắng mờ nhạt ấy chốc chốc lại phát ra, lan tỏa khắp không gian bao trùm một màu đen và tràn ngập chướng khí.

Một lúc sau, không gian lại ngập tràn trong nhiều thứ ánh sáng màu sắc khác nhau lan tỏa, hòa quyện khắp mọi nơi. Đầu tiên là sự xuất hiện của gã da đen khắp người đầy sẹo xung quanh bao trùm một thứ ánh sáng màu đỏ. Kế bên là cô ả đồng bọn, bao quanh người một thứ ánh sáng lục tà ác, trên tay đang ôm chặt một khối kì lạ như một giọt nước – đó là Ray trong tình trạng bất tỉnh. Khoảng hai phút sau, cô gái có đôi mắt màu chàm xuất hiện, và đi bên cô là một gã điển trai, cao to với những sợi tua màu cam quấn lấy Phi Âu treo lơ lửng trên không trung.

“Thưa Tà Ác đại nhân, chúng tôi đã mang người ngài cần gặp đến rồi.”

“Ta rất cảm kích những gì các người đã làm cho ta.” Giọng nói phát ra trong khối cầu bí ẩn kia.

Hai gã hầu cận kế bên lại chỉ gật gật đầu, vẫn im lặng.

“Cậu nói rằng Ray cũng bị một bọn người lạ bắt cóc đúng không? Cả Triết Nam nữa à?” Mel lo lắng hỏi thêm một lần nữa.

Mark mỏi mệt gật đầu.

“Bọn này có thể là ai nhỉ? Tôi chưa từng thấy và chưa hề biết tới sự tồn tại của bọn chúng.” Q Bích thở dài một tiếng ro to, “Chúng tại sao lại phục vụ cho Tà Ác? Và tại sao hắn vẫn còn tồn tại?”

Mark cứ chốc chốc lại ngoáy nhìn vào nhà qua cái cửa sổ trước nhà, anh lo lắng nhìn mẹ đang ngồi khóc rũ rượi phía trong cùng với ba cậu ngồi an ủi kế bên. “Mọi chuyện có vẻ quá phức tạp. Tôi thấy rằng quyền năng của bọn này rất mạnh. Mà theo lời kể của mọi người thì có tới sáu tên.” Cậu lại nhìn vào trông mẹ ra sao.

“Cậu nói là bọn chúng cũng đến bắt cậu à?” Q Bích hỏi bằng cái giọng đầy vẻ thắc mắc.

“Đúng” Mark nói kèm theo một cái gật đầu nhè nhẹ, “Chính Triết Nam đã giải cứu cho tôi, và giờ thì tôi không biết anh ấy ra sao nữa. Một mình anh ta phải chống chọi với hai kẻ như thế thì thật sự vô cùng khó khăn.”

“Hi vọng Piro Đại nhân có thể biết về những kẻ này.” Q Bích nói bằng giọng điệu hi vọng thật yếu ớt.

“Nhưng ta không thể biết bà ấy đang ở đâu.”

Câu nói như gáo nước lạnh của Mel dập đi ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi, duy nhất lúc này của mọi người vào lúc này.

Triết Nam đứng ung dung nhìn cô ả mắt tía, cái nhếch mép hàm ý vẻ bất cần của anh khiến cô ả như điên tiết cả lên.

“Thế nào, một vị khách đã từ chối và đi mất tăm rồi. Chắc cô khó chịu tôi lắm đúng không? Thế thì xông lên đây nào, chỉ có giết tôi mới có thể xoa đi cơn bực tức của tôi. Lên nào!” Triết Nam nói như khiêu khích, miệng vẫn nở một nụ cười châm chọc.

“Tên khốn khiếp!”

“Bình tĩnh nào O’rin. Cô mà manh động vào lúc này là sẽ chết ngay lập tức đấy.” Giọng Bạch Nhãn vang lên khắp cái không gian màu trắng trong khi cô nàng chưa hề hé miệng đến một giây.

“Thú vị đây.” Triết Nam nghĩ thầm.

“Tại sao?” O’rin hỏi trong khi cơn bực tức thì cứ lan tỏa khắp não cô, và chẳng có gì khác vào lúc này cô mong muốn nhất là giết chết cái tên cô cho là đáng ghét kia.

Bạch Nhãn nhắm mặt lại, lập tức cả không gian xung quanh Triết Nam chuyển thành một màu đen tăm tối. Và giờ thì O’rin đã nhận ra được cái điều mà Bạch Nhãn nói khi nãy. Những cái lông vũ “Khổng tước phá không” khi nãy của Triết Nam không chỉ duy mỗi mục đích phá một lỗ hỏng cho Mark chạy trốn, và còn một mục đích khác. Cô kinh hoảng bởi nếu khi nãy mà manh động thì giờ đã tan xác khi thấy những tia lazer đỏ kéo chằn chịt trong không gian do những sợi lông kia tạo ra.

“Tên khốn khiếp, lại chơi cái trò bẫy như thế này để hại ta sao.” O’rin hét to, tay chỉ thẳng vào Triết Nam mà mắng.

Còn anh chàng thì lại cười lên ngây ngất khi trông thấy điệu bộ đó. “Ôi, tôi cứ nghĩ cô chỉ nói chuyện bằng cái miệng chỉ hé ra một tí để tránh không khí lọt vào mà đau bụng chứ.”

“Tên khốn khiếp, đồ vô duyên.”

Không gian lại trở về một màu trắng như lúc nãy. Và từ cái nền trắng phau phía dưới rồi lên vô số những khối đặc quánh màu trắng đục, và tiếp sau đó nó bắt đầu định hình thành những con chim gõ kiến với chiếc mỏ cứng như thép, bóng loáng lao thẳng về phía Triết Nam.

“Chẳng nhằm nhò gì đâu cô em.” Anh chàng dùng những móng vuốt của mình tát vào không khí tạo thành những đám lửa nhỏ thiêu rụi những con thú gõ kiến bay đến tấn công mình. “Thế nào, còn chiêu gì nữa không, cứ tiếp tục ra tay đi nào.”

Triết Nam cảm thấy bất ngờ đến bàng hoàng khi những con chim gõ kiến vừa mới bị thiêu rụi thành những đám khói xám xịt kia bỗng chốc sống lại và trở thành những cơn chim lửa hung hãn bay thẳng về phía cậu. Trong ánh mắt của Triết Nam bập bùng những đốm lửa cháy nhấp nháy và cái mỏ cứng cáp hung ác đang rít lên những tiếng như xé gió đầy khiêu khích và cuồng loạn. Không khí xung quanh nóng lên hừng hực thấy rỏ, nhưng con điểu lửa cứ bay lượn khắp bầu trời và cứ lien tiếp đáp vào tấn công đối phương như một cổ máy được cài đặt sẵn.

“Khỉ thật, đây là tà thuật gì thế. Ả ta có thể ăn cắp năng lực của mình chuyển vào vũ khí của ả sao.” Triết Nam lầm rầm rủa, đôi mắt vẫn không hề sơ suất dù chỉ một giây khi những con quái điểu kai đang cứ lượn lờ trên đầu cậu.

“Thì ra ả ta là Vô Nhãn. Một địch thủ đáng gờm đây.” Du Chỉ nói bằng cái giọng mang hơi hướm một tí lo lắng và sự nặng nề ấy như lan tỏa từ lòng ngực cô ra khắp cái không gian tăm tối nơi đây.

Cô ả được gọi là Vô Nhãn kia đang tiên hành làm một vài động tác gì đó. Trên tay giờ là ba con mắt khác nhau mà ả thu nhặt lại được từ đồng bọn. Con mắt màu xanh và hồng kia thì chi bị nướng chin bởi sức mạnh làm chênh lệch áp suất do Piro tạo ra khi nãy, còn còn lại, màu đồng thì dậy tanh mùi máu tươi và nhớp nhúa một thứ dịch đỏ mà người ta vẫn gọi là máu. Hốc mắt trống rỗng, sâu hun hút của ả thay đôi lien tục. Nó chuyển màu lien tiếp từ đen sang xanh biếc, rồi hồng, rồi chuyển sang màu đồng, và lại trở về màu đen và cứ tiếp tục như thế. Ả mỉm cười nhìn ba đối thủ của mình, những cả Piro, Phi Á Tiên và Du Chỉ không thể xác định được ả ta đang nhìn ai.

“Cô tính làm thế nào đây Piro?” Du Chỉ thì thào rất khẽ, dự tính bàn bạc kế hoạch tấn công.

“Tôi cảm giác cô hơi lo lắng quá đấy.” Piro cố tỏ ra bộ mặt với dáng vẻ tự tin để củng cố tinh thần đồng đội, “Dù cho ả ta có mạnh thật, nhưng chưa chắc đôi đầu lại cả ba chúng ta, đó là chưa kể, kẻ ả phải chống lại là Phi Á Tiên.” Piro gật gù ra chiều đắc thắng hơn.

“Nhưng ả là một trong Bộ Lục Tà Nhãn. Dù gì tôi cũng không chắc lắm mình có thể thắng cô ta không, hay lại sẽ là con rối cho cô ta lợi dụng.”

“Đừng bi quan như thế chứ Du Chỉ. Tôi biết Bộ Lục Tà Nhãn hơn hẳn chúng ta về linh lực cũng như sức chiến đấu, nhưng ba chọi một, thì tình thế sẽ khác.” Piro lại cố cười, nhưng nụ cười trên môi cô dương như đã bị héo đi rất nhiều.

Phi Á Tiên vẫn im lặng, mắt cứ dán chặt, chăm chú quan sát kẻ địch, bàn tay thì vẫn run run, và vẫn phải chịu để những sợi tơ định mệnh xiết chặt đến rỉ máu.

“Hãy đọc kinh để cầu nguyện đi.” Vô Nhãn lạnh lùng nói.

“Khoan đã, dù gì trước khi đối đầu với nhau, tôi vẫn muốn hỏi cô một điều. Tại sao lại đầu quân cho Tà Ác, giữa thế lực hắc ám của hắn, và Bộ Lục Tà Nhãn của bọn người trước giờ đâu có dính líu gì với nhau.” Du Chỉ cố moi móc them một chút thông tin mà cô cho là cần thiết cho đồng đội.

“Điều đó ta mời các ngươi về mà hỏi Tà Ác đại nhân.”

Vô Nhãn dứt lời cũng là khi một luồng tà khí mạnh mẽ xộc tới nơi Du Chỉ, Piro và Phi Á Tiên đang đứng. Cái đầu con điểu chớp nhoáng những đợt song đang hung hãn tấn công Du Chỉ. Nhưng nanh vuốt thèm thuồng máu tươi của con cá mập trắng thì như lướt sóng tử thần ào ạc tấn công Phi Á tiên. Piro đứng đó dò xét tình hình và cô đã nhanh chóng né khỏi một đòn tấn công dữ dội khi một cái chân bò to tướng dẫm từ trên xuống làm lún nát cả một khoảng không gian.

Du Chỉ nhanh chóng triển khai phép thuật của mình. Cô rút ra từ hai đôi giày bốt của mình một cặp quạt và từ đó phóng ra những chiếc đinh nhọn được che phủ, bảo bọc bằng những chiếc lông quạ bay thẳng tới và cắm phập vào đầu còn điểu. Tiếp đó, cô nhún chân thật nhẹ nhàng bay vút lên cao, và nối hai chiếc quạt cứng như sắt của mình vào đế giày và dọng thẳng vào đầu con con chim phát điện kia. Ánh mắt Du Chỉ lóe lên, và bắt gặp một cái gì đó độc ác lắm trong cặp mắt hồng của con chim kia, cô liền nhắm mắt và phóng ra xa. “Khốn khiếp thật!”

Piro rút từ cái miệng con rùa bằng đá của mình ra một thanh trường kiếm rất dài, mỏng và rất sắc bén. Cô truyền linh lực vào khắp thanh kiếm và một nhát xuyên thẳng từ đầu miệng cho đến ngập phía sau thân thể con bò mọng một cách ngon lành. Và chỉ một cử động nhẹ, cô đã xé nát con quái thú thành trăm mảnh. Du Chỉ phối hợp ăn ý với đồng đội, cô nhanh chóng lao tới và dẫm nát con mắt màu đồng còn sót lại.

“Điểm mười cho sự đồng điệu như thế này.” Piro nháy mắt vui vẻ nói.

“Wow, tuyệt!”

Cả hai quay sang và hầu như khồng có gì đổi khác so với trước đó. Du Chỉ và Piro ngớ người ra khi thấy trước mặt họ là một đống xương của con cá mập, và tất nhiên con mắt xanh biếc cũng đã tiêu tan, ngay cả con điểu kêu quan quát khi nãy cũng chỉ còn là một đống bùi nhùi.

“Có thật đó là những gì Phi Á Tiên làm đó à?”

“Còn phải hỏi, sẽ còn hơn thế nữa!”

Phi Á Tiên dũi bỏ những sợi tơ số phận cột chặt tay mình và cột vào những cây nến gần mình nhất. Cô nhẹ nhàng lướt ra, tới gần hơn đồng đội của mình và nhìn chằm chằm đối thủ.

“Cô ta cứ để tôi lo. Các cô hãy đến tìm giúp và hỗ trợ cho những người kia đi.”

“Như thế có ổn không. Cô ta là một trong sáu tên Tà Nhãn đó?” Piro lo lắng hỏi.

“Sẽ không sao đâu, hai người cứ đi đi.” Phi Á Tiên vẫn cứ như một con thú đang vờn mồi. Và tâm điểm con mồi cô đang săn là Vô Nhãn.

O’rin ngồi hí hửng trên không quan sát Triết Nam khổ sở như thế nào để chống chọi lại những đợt tấn công mà Bạch Nhãn ban tặng. Cô cho rằng, con mồi do cô và Bạch Nhãn săn đang dần cạn kiết sức lực và sắp ngoan ngoãn nằm im trong ***g để chờ hành quyết.

Triết Nam đúng là thực sự đang rất khó khăn và gian nan để chống chọi với những trò mà Bạch Nhãn đang sử dụng. Trên người anh toàn những vết xước kéo dài do những cái mỏ mạnh bạo của những con hỏa điểu ban tặng. Vết thương vừa dài, sâu lại cháy bỏng do chính lửa mà Bạch Nhãn đã hút lấy để truyền vào vũ khí của ả. Cô ta thì vẫn cứ đứng lặng im như mọi khi, và con mắt cứ dõi theo kẻ thù đang cố công chống trả.

Con chim lửa đang lao vun vút về phía Triết Nam. Không gian bỗng chuyển từ trắng sang đen, rồi lại chớp nhoáng chuyển sang trắng, khi ấy con điểu trong tầm ngắm của anh đã biến mắt, và từ một phương khác nó lại xuất hiện và chem. nát một phần da thịt anh.

“Khốn khiếp!!! Con ả này là ai? Ả đang sử dụng tà thuật gì thế này.”

Triết Nam ngưng thôi không chống trả với bọn chim lửa nửa. Anh đứng lại bình tâm và tạo xung quanh mình một kết giới bằng lửa. Mặc dù anh biết cách này càng kéo dài thì càng không khả thi, nhưng giờ đành phải thế để tìm ra cách giải quyết.

Bạch Nhãn vẫn thong thả nhìn anh mà không hề biểu lộ một cảm xúc nào. Không gian màu trắng được tạo ra bằng cái bóng của cô đâng co lại rồi lại giãn ra, và cứ như thế, nó tuần hoàn.