Pa Pa 17 Tuổi

Chương 11: Bánh sinh nhật



"Sinh nhật vui vẻ" Tôi hướng về phía Lăng Tịch dâng bánh ngọt bằng hai tay

"Đây là?" Nhìn bánh ngọt của tôi, Lăng Tịch sững sờ tại chỗ

"Ko phải anh vừa mới nói, mỗi lần sinh nhật anh đều ra đây nhìn nó sao, tôi đoán chắc hôm này là sinh nhật anh" Tôi nhỏ giọng nói, sợ rằng mìnhđoán sai, nếu là như vậy thật thì quê chết

Nhìn tôi thật lâu , một lát sau Lăng Tịch mới phun ra 1 câu "Đồ ngốc"

Lăng Tịch quay mặt đi

Đồ ngốc? Vì nó, mà tôi đã dốc hết toàn bộ số tiền trong ví

"Coi như tôi xen nhầm vào chuyện người khác" Tôi có chút giận để bánh ngọtxuống, thiệt là , ko biết có nên bỏ cái bánh này hay ko?

"Đã đưacho tôi sao lại lấy về?" Hắn vội vàng đoạt lấy "Tôi muốn ăn hết toàn bộ" Sau đó hắn ko quản ánh mắt người đi đường, đứng tại chỗ ăn hết sạchsành sanh

Tôi nuôt nước miếng, nhìn hắn hài lòng chép miệng . Hắn thật sự ăn hết? Cũng ko thèm chừa cho người ta một chút. Tôi mất hứngquay đầu bước đi "Này, đi đâu vậy?" Lăng Tịch đuổi theo

"Tìm nơiăn cơm!" Tôi hét lớn 1 tiếng, dọa hắn nhảy cẩng . Tôi rất ít khi tứcgiận như vậy , nhưng mà cái chuyện hắn dám ăn cật lực trước mặt phụ nữcó thai như vậy đã khiến tôi giận điên lên . Mặc dù hắn ko biết chuyện

"Ha ha.... ...." Hắn thú vị nhìn tôi, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay tôi"Vì cô đã mời tôi ăn bánh ngọt, tôi sẽ dẫn cô đi ăn 1 bữa tiệc lớn"

Đứng ở trong một nhà hàng Pháp sang trọng, tôi ngoại trừ ko dám bước đến,còn lặng lẽ kéo áo Lăng Tịch, che cái miệng nhỏ giọng nói

"Nhàhàng này trông rất đắt a, hay là chúng ta đi thôi" Ngay cả bánh sinhnhật của mình hắn còn ko mua nổi thì làm sao có thể đủ tiền ăn uống ởđây?

Hắn bắt chước giống tôi che miệng nhỏ giọng nói "Cô sợ tôi ko có tiền hả?"

Mặc dù điều này có chút làm tổn thương đến lòng tự ái của hắn, nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu

"Ừ"

"Hahaha.... ....." Lăng Tịch đột ngột cất tiếng cười to

"Liễu Nhứ ơi Liễu Nhứ, tôi thật hoài nghi , ko biết cô lớn lên bằng cách nào?"

Đây là câu mà Bạch Tu Nghệ vẫn thường xuyên hay nói, thật ko hiểu nổi mấyngười này , rõ ràng tôi cũng đã thành công lớn lên , còn lập tức sắp sửa thành mẹ , vậy mà tại sao họ vẫn hoài nghi quá trình sinh trưởng củatôi?

Tôi bước từng bước nặng nề buồn bực vào nhà hàng , hôm naytôi sẽ cho hắn biết, kết quả của việc đụng vào phụ nữ có thai , tôi sẽăn chết hắn

Lăng Tịch buồn cười lắc đầu đi theo phía sau tôi . Sơ ý , tôi đã ko phát hiện, nhân viên phục vụ tỏ ra có quen biết với hắncùng hắn gật đầu

Ngồi ở trong đại sảnh lãng mạn ấm áo, nhưng cóchút lo lắng, tôi nhìn sơ qua thực đơn trước mắt . Trời ạ, món ăn ở đâycũng quá đắc đi , giá một món thôi cũng bằng sinh hoạt phí của tôi suốt 1 tuần . Len lén nhìn về phía Lăng Tịch ngồi đối diện , hắn có vẻ rấtthành thạo lật thực đơn, thỉnh thoảng còn hỏi thăm nhân viên phục vụ,còn đối với giá tiền thì hắn căn bản ko có quan tâm đến . Phát hiện raánh mắt của tôi, hắn anh tuấn cười cười

"Muốn ăn cái gì sao?"

"A?" Bị hắn hỏi câu này, tôi có chút luống cuống chân tay, lần đầu tiên điđến nhà hàng Pháp gọi món ăn thì chỉ có trời mới biết tôi nên ăn cái gì

Thấy bộ dạng bối rôi của tôi, Lăng Tịch quan tâm cười cười , sau đó tùy tiện đóng thực đơn lại "súp cà rốt Pháp, cà ngừ ca-li , tôm hùm chiên......."

Nhìn hắn thành thạo gọi thức ăn , tôi thật hoài nghi ko biết hắn có phải là khách quen ở đây ko . Ngay sau khi phục vụ đi, tôi hoàinghi hỏi "Anh thường tới?"

Hắn nhún nhún vai

"Ko tính là thường , 1 tuần 1 lần . Chủ yếu là đi chung với mấy cô bé tôi thích"

"A"

Khó trách , người ta là một tuần một lần vẫn tới a

"Tại sao? Nghe thấy có cô gái khác đi với tôi, ghen tị sao?" Lăng Tịch cười tà nhích tới gần

"Ko có" Tôi đường hoàng lắc đầu . Hắn có vẻ mất hứng dựa lưng trở về ghế ,chấp hai tay gối đầu " Liễu Nhứ, cô thật ko giống mấy cô gái nhỏ khácthích làm nũng, giả vờ dễ thương"

"Tôi ko còn là cô gái nhỏ nữa rồi" Tôi tỉnh bơ nói, một người đã sắp làm mẹ, thì ko thể làm một cô gái nhỏ

"Ai, khả năng phá hư bầu ko khí của cô quả là số 1, thật hoài nghi dẫn côđến đây có phải là một quyết định sai lầm hay ko , biết vậy tôi đã dẫncô đến một cửa hàng bên đường" Hắn tức giận nói

"Ăn ở đây ko được sao?" Tôi nghiêm trang hỏi hắn, cũng có chút cảm giác mình ko thích hợp ở nơi này

"Cô cứ nói đi? Trời ạ, ko ngờ tới Lăng Tịch tôi lại ở gần một cô gái như vậy "

Nhìn chén súp mới vừa bưng lên "Anh muốn để tôi ăn nước no sao? Thật quá âm hiểm đi"

"Đây là món khai vị của 1 bữa ăn Pháp........Ai, thôi đi, cô tạm thời uống 1 chút , lát nữa món chính mới lên "Lăng Tịch hoàn toàn bỏ qua diễn giải, tùy tiện để tôi tự sinh tự diệt

Tôi ko hiểu về các món ăn Pháp, cũng ko hỏi Lăng Tịch ưu nhã, cứ ăn và ăn, cho đến khi hài lòng đánh 1 cái ợ mới thôi

"Cô ko phải sợ ko có cơ hội đến đây ăn mà ăn cố sức như vậy" Lăng Tịch hiểu biết nói " Ko sao, thích thì cứ nói, tôi sẽ dẫn cô đến đây"

" Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi" Cũng gần 6 giờ rồi, dù là như thế nào cũng phải mau trở về

"Được, tôi trả tiền"

Ko ngờ 1 bữa tối như vậy lại tốn hết mấy ngàn tệ của hắn . Số tiền này kocách nào so sánh được với số tiền tôi bỏ ra để mua cái bánh ngọt nhỏ kia . Nhìn bộ dạng hắn, có lẽ gia cảnh cũng tốt lắm, ăn 1 bữa cơm tốn mấyngàn tệ mà mặt mày chẳng chút áy náy . Chắc là hắn mặt mày tỉnh bơ nhưvậy nhất định là ko muốn bị mất mặt trước tôi (Rin: Chị Nhứ,người tagiàu thiệt mà , còn là thiếu gia a....

"Hừ, mày nói chấm dứt thì chấm dứt vậy thì mặt mũi đại ca như tao sẽ để ởđâu?" Tên cầm đầu nhỏ nhen nói "Hôm này tao mang anh em đến để kết thúcmọi chuyện"

Lăng Tịch tiến đến bên tai tôi nhỏ giọng nói

"Lát nữa có đánh nhau, cô phải nhanh chóng tìm 1 nơi để trốn"

"Ừ"Tôi gật đầu