Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 471: Tôi quên vợ của tôi ở chỗ này này



Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tầm mắt cứng ngắc chuyển qua.

Pháo hoa ngoài sân thượng vẫn còn tiếp tục, "Rầm Ào Ào" phần phật, một tiếng tới một tiếng.

Một bữa tiệc pháp hoa vô cùng xinh đẹp, màu sắc là màu tím duyên dáng, chùm tia sáng phá tan phía chân trời, như là suối nước nóng phun ra nước, trên không trung đan chéo biến ảo, cuối cùng biến ảo thành hình dạng từng đóa từng đóa hoa sen rơi, đầy trời như một cơn mưa sao băng dưới nền trời tuyệt vời.

Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn chằm chằm bên ngoài một hồi lâu, cô hồ nghi nhíu nhíu lông mày.

Chuông điện thoại di động hợp thời vang lên, đề tên là Lạc Dịch Bắc.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm trên màn hình liên tục lấp lánh ảnh chân dung của anh, cứng ngắc cầm điện thoại lên.

Nhớ anh vừa rồi, cô bèn mở miệng hỏi: "Sao vậy? Lên máy bay chưa?"

"Ra ngoài!" m thanh Lạc Dịch Bắc rất bá đạo.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bên ngoài vẫn còn pháo hoa nở rộ, cầm lấy điện thoại vài bước chạy tới sân thượng.

Lạc Dịch Bắc đứng ở dưới lầu, trên tay cầm lấy bó hoa cát cánh Champagne màu xanh, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn nhìn cô, trong mắt như là lấp lánh phản chiếu khắp sao trời

Mặt anh vốn rất bắt mắt, hướng trên đỉnh đầu rực rỡ pháo hoa chiếu rọi, càng giống như sẽ phát sáng chói mắt.

Chỗ chung cư Phương Trì Hạ ở còn rất nhiều người, nơi anh đứng vừa lúc là cổng để người chung cư ra vào.

Anh vốn tùy tiện hướng chỗ nào thì có thể trở thành tiêu điểm chỗ đó, thời điểm trên tay lại nâng một bó hoa, nhiều phụ nữ và thiếu nữ đi qua thấy vậy tâm bắt đầu tràn lan.

Lạc Dịch Bắc thật sự không thích có người khác dò xét anh như vậy, anh đứng tựa hồ có chút không kiên nhẫn, có điều hôm nay lại không phát giận rống người.

"Đi xuống!". Ánh mắt chuyển hướng sang Phương Trì Hạ trên lầu, anh yêu cầu lần nữa.

Khóe môi Phương Trì Hạ giương lên, mở cửa phòng chạy xuống.

Thời điểm xuống lầu, pháo hoa trên đỉnh đầu vẫn còn tiếp tục.

"Máy bay phía Bắc Ireland lại trễ giờ?" Đứng chỗ cách anh vài mét có hơn, nhìn khuôn mặt kia trong bóng đêm còn chói mắt hơn pháo hoa sau lưng, cô vậy mà bắt đầu chọc ghẹo anh.

"Quên mang đồ vật, nên mới trở về”. Lạc Dịch Bắc trả lời rất thuận miệng.

"Như vậy à!" Phương Trì Hạ theo lời anh liền tiếp một câu: "Quên mang cái gì?".

Lạc Dịch Bắc yên lặng nhìn nhìn cô, mặt không đổi sắc trả lời cô ba chữ: "Vợ của tôi”.

Phương Trì Hạ kinh ngạc, khóe môi mín mím.

"Cầm lấy!" Rõ ràng Lạc Dịch Bắc chưa từng đưa hoa cho ai, cầm bó hoa cát cánh trong tay vứt trong ngực cô, ánh mắt điềm nhiên như không có việc gì dời qua chỗ khác, kéo cô ra ngoài. 

Phương Trì Hạ ôm bó hoa anh đưa đi ở sau lưng, vừa đi, vừa ngó chừng đóa hoa kia.

"Vì sao không phải là hoa hồng?". Đi vài bước, cô thình lình hỏi.

Lạc Dịch Bắc liếc cô một cái, nghiêng đầu đáp lại một câu: “Tại vì em quá thô tục".

Khẩu khí anh như là rất xem thường, Phương Trì Hạ bị anh làm sặc đến yên lặng không có âm thanh.

Không phải tặng hoa đều đưa hoa hồng sao?

"Đi đâu?". Đi theo anh vài bước, cô lại hỏi.

"Cùng đi theo là được". Lạc Dịch Bắc cũng không trực tiếp trả lời, mở cửa xe để cho cô ngồi lên, mình ngồi xuống trên ghế lái, xe thể thao màu trắng chạy nhanh ra ngoài thật xa.

Phương hướng anh mang cô đến là bờ biển, Phương Trì Hạ phản xạ có điều kiện tính cho là anh sẽ mang cô đến chỗ hồi tối dùng cơm, ai ngờ Lạc Dịch Bắc mang cô đi đến bờ biển, rồi trực tiếp lôi kéo cô lên một chiếc du thuyền.

Du thuyền màu trắng chạy nhanh ra mặt biển, tầm nhìn, tựa hồ là một hải đảo phụ cận.