Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 47



Chương 47:





“Tiêu Diễn, tôi là Lâm Quán Quán, là người hôm nọ cứu Tâm Can ở phim trường…”





“Tôi biết tôi biết. Chị… Khụ, cô Lâm, sao cô lại gọi cho tôi bằng điện thoại của anh tôi, anh tôi đâu?”





“Anh trai anh ngắt ở nhà tôi rồi!”





Tiêu Diễn thất kinh, “Cái gì?”





*Tôi cũng không biết tại làm sao, tôi chỉ muốn hỏi anh, thường ngày anh Tiêu có xảy ra tình trạng này không, còn nữa, giờ anh ta đang níu lấy tôi, tôi không cử động được… Tóm lại là anh mau đến đây xem thế nào.”





“Được được được, cô đừng lo lắng, tôi đến ngay!”





Lâm Quán Quán liên cho địa chỉ nhà.





Kết thúc cuộc gọi, Lâm Quán Quán ngồi trên sofa chờ đợi, đợi mãi đợi mãi, chính cô cũng thiu thiu buồn ngủ, cô nghiêng đầu dựa lên sofa, mơ màng ngủ thiếp đi.





Tiếng mở khóa đánh thức cô dậy.





Lâm Quán Quán tỉnh ngủ, lập tức mở mắt, và phát hiện ra điều kỳ quái, tư thế của cô và Tiêu Lăng Dạ đã thay đồi.





Trước khi cô thiếp đi, rõ ràng Tiêu Lăng Dạ còn đang túm chặt áo cô nằm nghiêng, còn cô ngồi cạnh đầu anh ta, nhưng không biết từ lúc nào mà anh ta đã nằm thẳng, còn đầu anh ta lại đang gối trên đùi cô.





Chẳng trách khi ngủ cô cứ cảm thấy chân mình nặng trĩu.





Có điều…





Con người ta khi ngất đi vẫn hoạt động được à?





Trong lúc cô còn đang ngắn ngơ, Tiêu Diễn đã dẫn theo thợ khóa và Tống Liên Thành mở cửa.





Anh ta trả tiền, dẫn theo Tống Liên Thành rảo bước xông vào phòng khách.





Khi nhìn thấy ông anh nhà mình đang gối đầu lên đùi Lâm Quán Quán, hai mắt anh ta như muốn rớt ra ngoài!





Ó ÓÓI Đây có còn là ông anh không thích đụng chạm cơ thể với người khác nữa không vậy?





Nếu như lần trước ông anh bế Lâm Quán Quán kiểu công chúa vì cô ấy đã cứu Tâm Can, tình huống khẩn cấp, thì hiện giờ là sao đây?





Quả nhiên!





Từ đầu anh ta đã nhận ra thái độ của ông anh với Lâm Quán Quán không bình thường, hê hê, xem ra lần này có thêm một chị dâu thật rồi.





“Bác sĩ Tống?”





Khi Lâm Quán Quán nằm viện, Tống Liên Thành là bác sĩ chính, nên Lâm Quán Quán biết anh ta, Tống Liên Thành là một anh chàng chừng hay bảy hai tám tuổi, diện mạo tuấn tú, mặc áo phông nhạt màu và quần dài, đeo cặp kính không gọng, trông nho nhã lịch thiệp.





“Cô Lâm!”





Tống Liên Thành gật đầu với cô.





Lúc này Tiêu Diễn mới chợt tỉnh cơn mơ, vội vàng đẩy Tống Liên Thành, “Mau xem anh tôi thế nào.”





Tống Liên Thành không chần chừ, sải bước đến bên sofa.





Anh ta ngồi xuống cạnh Tiêu Lăng Dạ quan sát một lúc lâu, – thấy Tiêu Lăng Dạ tuy mắt nhắm nghiền nhưng hơi thở đều đặn, sắc mặt hồng hào…





Mắt Tống Liên Thành sáng rỡ.





“Cô Lâm, có thể cho tôi biết anh ấy ngất đi như thế nào không?”





“Đang nói chuyện thì bỗng nhiên ngã ra, sau đó tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh.” Giờ nhớ lại, Lâm Quán Quán vẫn thấy hoảng hồn, cô hồi hộp nhìn Tống Liên Thành, “Bác sĩ Tống, anh Tiêu sao vậy?”





“Đúng thế đúng thế, anh tôi có tự nhiên ngất đi bao giờ đâu, cậu mau xem xem anh ấy bị làm sao, không ổn thì đưa tới bệnh viện nhà cậu kiểm tra xem thế nào.”





Tống Liên Thành đầy mắt kính, lấy làm lạ nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán.





Lâm Quán Quán mắt tự nhiên dịch mông sang bên.





Tiêu Diễn nhăn mày, anh ta huých vào khuỷu tay Tống Liên Thành, thì thầm, “Anh tôi vừa ý Lâm Quán Quán đấy, cậu đừng có mà láo nháo!”





“Cút xéo!”