Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 35



Chương 35:





Tâm Can ăn mà mặt đỏ bừng, trán mướt mồ hôi, thấy cô bé ăn ngon lành, ngay cả Duệ Duệ thường ngày sức ăn không lớn cũng ăn được khá nhiều.





Cuối cùng, cả nồi lẫu to đã được giải quyết hết.





Ăn xong, thu dọn bát đĩa sạch sẽ đã là tám giờ tối, bố con Tiêu Lăng Dạ lại chẳng hề ngỏ ý muốn ra về.





Lâm Quán Quán, “…”





Cô đằng hắng một tiếng, “Anh Tiêu, không còn sớm nữa, tôi với Duệ Duệ phải nghỉ ngơi.”





Tiêu Lăng Dạ gật đầu, cầm áo khoác vắt trên ghế sofa lên, “Tâm Can, phải về thôi.”





Tâm Can buồn rầu lưu luyến.





Lúc mà cô bé đi tới với tốc độ rùa bò thì ngoài cửa số đột nhiên Ä: ^ .r 4 ˆ :ˆ .. Ä: ` `, ^ ^ nổi trận gió to, sâm vang chớp giật. Gió thôi vù vù, không lâu sau thì mưa đá trút xuống!





Từng hạt mưa to chừng quả trứng cút, đập vào cửa kính kêu loảng xoảng.





Thấy tình hình đó, mắt Tâm Can sáng rỡ, kích động rú lên, “Oal Mưa đá rồi cơ này, chắc không tạnh ngay được đâu, viên đá to thế kia chắc chắn đi đường nguy hiểm lắm đây!”





Lâm Quán Quán, “…”





Nguy hiểm mà cháu vui thế à?





Ngoái lại đã thấy cô nhóc đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.





Lâm Quán Quán, “…”





Lâm Quán Quán đánh liều lên tiếng, “Muộn thế này rồi, đi đường lại nguy hiểm nữa, nếu anh Tiêu không chê thì bữa nay ở lại đây… tạm một tối?”





Cô nghĩ bụng, chắc chắn Tiêu Lăng Dạ có thể nghe ra được sự không tình nguyện trong giọng nói của cô.





Áy thế mà…





Tiêu Lăng Dạ lập tức bỏ áo khoác xuống, ngồi lại ghế sofa.





“Được.”





Gã đàn ông dẫn đầu đeo kính râm.





Hắn hất đầu nói với người bên cạnh: “Dẫn cô gái kia lại đây, thằng kia thì đánh gãy tay chân”





Giữa ánh đèn huỳnh quang.





Trời đất sáng ngời.





Đám người này höàn toàn không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người như vậy.





Cứ thế vênh váo coi trời bằng vung mà xông lên.





“Đây hình như là vệ sĩ của Lỗ gia, cậu xem trên cổ áo của họ đều có huy hiệu.”





“Ôi thôi, xong rồi, xong rồi. Đôi nam nữ này gặp họa rồi.”





“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, mau đi thôi.”





Trong khi đám đông lũ lượt né tránh, hai tên vệ sĩ chia ra hai bên, vươn tay đặt lên vai Lý Hàng.





Họ cùng lúc nắm chặt cánh tay Lý Hàng, giật mạnh vài cái.





Kết quả phát hiện, Lý Hàng không hề nhúc nhích.





Anh như một tảng đá.





Đẩy không nhúc nhích!





ra ngoài, trên người vẫn mang mùi vị hôi thối gây buồn nôn.





Giang Tùy An chẳng ngờ rằng lại xấu đến mức độ này, bà xã của anh đích thật hi sinh rất nhiều vì bộ phim này.





rồi!





Nhan Ôn ngẩng đầu, nhìn sang Giang Tùy An, trong lòng cũng yên ổn phần nào.





“Nhan Ôn, chuẩn bị đôi chút, cảnh quay thứ ba mươi bai”





Nhan Ôn bước tới vị trí của mình, trong tay cầm kiếm, chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng ai chú ý đến sàn đất nơi khác đang đặt cây kiếm thật đã bị người khác thay thế.