Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 30



Chương 30:





Lâm Quán Quán không có người đàn ông nào khác, nếu không lịch sử cuộc gọi của cô đã không chỉ có liên hệ với mỗi Hứa Dịch, mà Hứa Dịch thì… không thể nào có quan hệ nam nữ với Lâm Quán Quán được.





Người con gái anh đã chọn, có con hay không anh chẳng bận tâm, chỉ cần không có người đàn ông khác là đượ!





c Tiêu Diễn há hốc mồm kinh ngạc, “Anh, anh làm thật đấy à?”





Tiêu Lăng Dạ dửng dưng liếc mắt nhìn anh ta, không nói.





Tiêu Diễn đã hiểu được điều mà anh muốn biểu đạt: Anh đây đã đùa giỡn bao giờ!





OMGI Tiêu Diễn sốc nặng!





Hứa Dịch cũng ngỡ ngàng, rồi anh ta mỉm cười, anh ta cụp mắt xuống một lúc, cuối cùng vẫn che giấu sự việc, “Đứa bé đó không phải là con ruột của Quán Quán, là một đứa trẻ bị bỏ rơi cô ấy tình cờ gặp được ở nước M, sau đó đem về nhận nuôi.”





Tiêu Diễn thở phào một cách khoa trương.





Anh ta vỗ ngực, “Vậy thì tốt vậy thì tốt! Nếu để bố mẹ tôi biết anh tôi cầu hôn với một người phụ nữ đã có con, họ không dám làm gì anh tôi đâu, chắc chắn sẽ trút giận lên người tôi, nếu mà biết tôi không ngăn cản, chắc chắn sẽ đánh tôi què chân!”





Mắt Hứa Dịch lóe lên, “Đại cal”





Tiêu Lăng Dạ quay sang nhìn Hứa Dịch.





Hứa Dịch trầm giọng xuống, “Tuy chúng ta là anh em chơi với nhau từ bé, nhưng Quán Quán cũng là người bạn thân nhất của em, nếu anh chỉ vì Tâm Can thì không cần đến với cô ấy đâu, mấy năm qua, cô ấy đàn bà con gái một thân một mình nuôi con ở nước ngoài không dễ dàng gì, em không muốn cô ấy chịu tổn thương.”





Tiêu Lăng Dạ đút tay vào túi, “Tôi tưởng cậu hận người nhà họ Lâm!”





Hứa Dịch ngây ra, rồi cười khổ sở, “Em vẫn chưa đến mức không phân biệt phải trái như thế, em với… Không phải lỗi của người nhà họ Lâm, càng không liên quan đến Quán Quán, là vấn đề của riêng em.”





Nhắc tới vấn đề này, cả ba người đều lặng thinh.





Lâm Quán Quán nằm nghe hai đứa trẻ chuyện phiếm, thời gian trôi đi thật nhanh, không bao lâu ba người bên ngoài đã quay trở lại.





Hứa Dịch vào phòng bệnh, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn lại không theo cùng.





Tiêu Diễn đừng ngoài cửa vẫy tay gọi Tâm Can, “Tâm Can, đi thôi!”





“Đi luôn bây giờ ạ?”





“Không còn sớm nữa, chúng ta phải về nhà thôi.”





Tâm Can gục đầu, chia tay Lâm Quán Quán đầy lưu luyến, “Cô xinh đẹp ơi, con về nhà đã nhé, ngày mai con lại đến thăm cô.”





Không đợi Lâm Quán Quán trả lời, cô bé đã quay sang ôm Lâm Duệ, nói với vẻ buồn tủi, “Tui cậu không cho tớ cướp cô xinh đẹp, nhưng tớ vẫn rất quý cậu, chịu thôi, ai bảo tớ bao dung thế cơ chứ, lúc nào rảnh tớ lại tới chơi với cậu nhé, về đây!”





Lâm Duệ chưa từng tiếp xúc với các bạn khác ở khoảng cách gần như thế này bao giờ, nhưng cậu phát hiện ra rằng, cảm giác được cô bé bụ bẫm này ôm… cũng không tệ!





Lâm Quán Quán năm viện ba ngày.





Ba ngày trước cô gọi điện cho đạo diễn Lý Mưu, xin nghỉ ba ngày phép, ban đầu đạo diễn Lý Mưu còn khó chịu, nhưng sau khi được biết Lâm Quán Quán đã cứu đứa bé ở phim trường thì cho cô nghỉ ngay lập tức.





Thì ra, con ngựa bất kham hôm ấy chạy từ trong đoàn phim “Uyễển Phi Truyện” ra, suýt nữa thì ngựa giẫm chết đứa bé, tin tức này vô cùng bắt lợi với đoàn phim đang trong thời gian quay, nhất là sau khi sự việc xảy ra, biết đứa bé gặp tai nạn ngày hôm ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Tiêu Thị, đạo diễn Lý Mưu mướt mồ hôi lạnh.





Công chúa nhỏ của nhà họ Tiêu đấy!





Trong giới, ai mà không biết nàng công chúa nhỏ ấy là viên ngọc quý của hai ông bà cụ nhà họ Tiêu, đừng nói gì đến chuyện bị thương mất mạng, cho dù là rơi một cọng tóc ngay tại địa bàn của ông ta thì cơn giận của hai cụ nhà họ Tiêu có thể san bằng cả phim trường.





Lâm Quán Quán đã cứu vớt cả đoàn phim!





Thế là, Lý Mưu rộng lượng cho Lâm Quán Quán nghỉ phép bảy ngày, để cô ở nhà nghỉ ngơi tính dưỡng, còn tặng cho cô một chiếc phong bì dày để cô mua đồ bồi bổ sức khỏe.





Ba ngày này, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Tâm Can cũng không xuất hiện.





Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, trái lại, Lâm Duệ có vẻ hơi thất vọng, Lâm Quán Quán nhận ra mỗi lần cửa phòng bệnh mở ra là cậu nhóc lập tức ngẳng lên nhìn nhưng sau khi thấy bác sĩ và y tá thì lập tức cụp mắt xuống.