Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 35: Tôi không có cáu kỉnh



Niệm Kiều quan sát hắn , sau đó khóe miệng cong lên quật cường "Thật xin lỗi , tối nay tôi nhất định phải đi ra ngoài !"

Liễu Nhứ Mi đừng ở một bên lập tức thêm dầu vào lửa "Tối nay nhất định phải đi ra ngoài ?! Đi ra ngoài làm gì ?! Cùng những nam nhân bên ngoài lêu lổng ?! Hôm nay mày dám ra khỏi cánh cửa này , thì đừng bao giờ trở lại !"

Liễu Nhứ Mi vốn là không ưa cô , nên khi Niệm Kiều vừa cầm túi xách chuẩn bị ra cửa , thì lại cố ý bắt Niệm Kiều đưa cho bà ta hộp khăn giấy . Hộp khăn giấy rõ ràng là đang ở cạnh bà ta , thế nào còn muốn ra lệnh cô chứ !

Niệm Kiều nhìn bà ta một cái , biết ngay bà ta cố ý bới móc . Chỉ vì muốn đi khỏi đây thật mau , mới cầm hộp khăn giấy đưa qua cho bà ta . Sau khi hoàn thành xong việc , cô liền xoay người ra cửa , chẳng may vừa bước đến cửa thì bị người sau mắng chửi , tiện tay đem vật dụng trên tay quẳng vào người cô

Niệm Kiều điên tiết nhìn chung quanh phòng khách một vòng , cuối cùng cười nói :"Đi thì đi , dù sao thì tôi cũng không còn lạ gì chỗ này"

Dứt lời , cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Hành Sâm đưa tay níu lại cô "Cháu lại cáu kỉnh cái gì ?!"

Ánh mắt Niệm Kiều như không có thần , nhàn nhạt nhìn hắn , sau đó chỉ nói :"Tôi không có cáu kỉnh , nơi này chẳng ai muốn thấy mặt tôi . Bây giờ tôi rời khỏi đây , chẳng phải quá tốt sao ?!"

Nơi này chẳng ai muốn thấy mặt tôi . . . . . . .

Những lời này nói xong , làm trong lòng cô có chút chua xót . Cố Hành Sâm cũng hiểu ý cô muốn ám chỉ điều gì

Niệm Kiều cười cười , rút tay mình về "Phiền chú có rãnh thì lâu lâu chăm sóc cha tôi một chút , mỗi ngày một mình nằm ở đó , hẳn là ông ấy rất cô đơn"

Cô không có nhắc tới ông nội , bởi vì ông nội không sống ở đây . Huống chi khi cô đi khỏi đây thì chắc ông nội cũng không biết được

Đáy mắt Cố Hành Sâm một mảnh lạnh lùng , đôi mày nhíu chặt , trầm giọng hỏi :"Tại sao tối nay lại muốn đi ra ngoài ?!"

Hắn cảm giác được tính cách của cô , mặc dù cô có chút nổi loạn , thế nhưng không phải người không hiểu chuyện . Hơn nữa , đây có lẽ là chuyện quan trọng , nên cô mới hành động như vậy !

Niệm Kiều bĩu môi , đôi mắt xinh đẹp trong suốt như pha lê như đang biểu tình , có chút hơi nước đọng lại "Như thế này nhé , tôi nói tôi đi ra ngoài cưa đàn ông là để ngộ nhỡ có thể câu được triệu phú , thì sau này không cần lo lắng việc rời khỏi đây , phải bị đói khát ở đầu đường xó chợ"

Cô cố tình dùng giọng điệu bình tĩnh , nhưng là thanh âm lại càng ngày càng thấp , thành ra bản thân cũng không nghe được chính mình nói gì .

Phòng khách lập tức yên tĩnh lại , bỗng dưng điện thoại của Niệm Kiều vang lên . Cầm điện thoại lên thì thấy người gọi là Manh Manh , do dự hồi lâu Niệm Kiều cũng bắt máy "Niệm Kiều , khi nào thì cậu đến ?! Nên nhớ nhân vật chính là cậu đó nha !"

"Tớ tới liền bây giờ , các cậu cứ chơi trước đi" Niệm Kiều đáp một tiếng , chuẩn bị cúp điện thoại , thì thấy đầu dây bên kia đột nhiên đổi người nghe ——

"Niệm Kiều , em không được trốn đấy ! Yên tâm đi , anh sẽ không rót quá nhiều rượu cho em , uống nhiều em lại say đến mất trí"

Vừa nghe tiếng nói này cô cũng biết người kia là ai , không khỏi trợn trắng mắt :"Mất trí cái đầu anh ! Em lập tức tới ngay !"

Điện thoại cắt đứt thì cô cũng cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo đông cứng kia , nhịn không được cô liền co rúm lại