Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 1: Không phải oan gia không đụng đầu



"A, đừng như vậy, thật là nhột."Quan Vũ Hạm ở trong nước không nhúc nhích, mặc cho con cá nhỏ hôn lên da thịt mình. Cô cười khanh khách, rất vui vẻ. ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ

Một người đàn ông bên cạnh đang thưởng thức người đẹp trước mắt. Anh yêu cô, Anh là tất cả của cô.

Quan Vũ Hạm bơi tới gần người đàn ông, bọn họ tay trong tay bơi tới nơi sâu nhất dưới biển.

"Nói cho em biết, tại sao em có thể thở trong nước." Quan Vũ Hạm hỏi.

Người đàn ông nhìn cô gái nồng nàn"Đây là thế giới của chúng ta, ở đây em có thể thở trong nước, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn." Cô gái không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Người đàn ông dịu dàng hôn lên đôi môi cô gái, đôi tay vuốt ve vóc người hoàn mỹ của cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, tay của anh càng ngày càng dùng sức.

Quan Vũ Hạm hoàn toàn chìm đắm trong đó, vóc người nhỏ nhắn mặc cho người đàn ông hưởng dụng, mái tóc thật dài trôi nổi trong nước, thân thể của hai người dạo quanh chơi đùa. . . . . . .

"Hạm Hạm, bảo bối, mau tỉnh đi." Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn

Quan Vũ Hạm mở ra cặp mắt mơ màng, không hiểu sao mình lại nằm mơ. Còn là giấc mộng kỳ lạ! Quan Vũ Hạm đi về phía bàn trang điểm, cô nhìn mình vào trong gương, thế nào cũng không giống một cô gái hai mươi tám tuổi, nếu như đi trên đường mà nói cô mười tám tuổi cũng không quá đáng, một đôi mắt to mê người, vừa đen vừa sáng, lông mi thật dài cong vút, cái miệng nhỏ nhắn vừa đầy đặn lại đỏ thắm, da thịt trắng như tuyết thật xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng vì sao một người đẹp như vậy, bây giờ vẫn còn độc thân. Dùng lời của cô: Duyên phận còn chưa tới . . . . . .

Chủ nhật, Quan Vũ Hạm một mình đi tới khu phố phồn hoa nhất, trong miệng đang ăn loại kem có mùi vị thích nhất.

Hôm nay Quan Vũ Hạm mặc lên người bộ đồ thể thao màu hồng, trên đầu đội thêm cái nón trắng để che ánh mặt trời, vẫn xánh đôi với chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, làm lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô vừa đi dạo vừa hưởng thụ thức ăn ngon.

"A --"Quan Vũ Hạm đột nhiên bị một

bóng đen va ngã trên mặt đất, chiếc nón thì rơi trên mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh xõa bung. Mắt kính cũng trượt xuống dưới mũi, thảm nhất là bộ mặt dính đầy kem.

"Cậu làm sao vậy, đột nhiên chạy ra, đi bộ không nhìn đường sao?"

Đối phương không có lên tiếng.

Sau khi sửa sang lại, Quan Vũ Hạm ngẩng đầu lên, mắt kiếng cũng được lấy xống. Trời ạ! Đây là người hay là quỷ, vóc người cao lớn, hóa trang kì lạ, dưới chân đạp ván trượt, bộ mặt che kín căn bản không nhìn rõ mặt. Tiểu✤Mèo✥Hoang

"Này --? Có ngươi như vậysao? Đụng phải người ta mà không biết nói-- xin lỗi sao?"

Người này là Lâm Trí, chính là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Lâm thị vốn là một công ty lớn đa quốc gia, là công ty mà tất cả mọi người mơ ước. Hễ như Lâm Trí đến đâu, sau lưng luôn có vô số người theo đuổi, trong đó đa số đều phái nữ. Đây cũng là

nguyên nhân mà hôm nay cậu hóa trang như vậy. Đúng dịp là, Quan Vũ Hạm chính là

quản lý chi nhánh tập đoàn Lâm thị, dĩ nhiên Quan Vũ Hạm cũng không biết người này là ai.

"Này? Này? Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không? ---- chẳng lẽ là cậu bị điếc?" Quan Vãu Hạm nghi ngờ đứng ở trước mặt cậu con trai này, cô bắt đầu có chút đồng tình với người tàn tật trước mắt. Tức giận lúc trước cũng trở nên bình tĩnh. Cô hoàn toàn không có chú ý tới đối phương đang đánh giá mình.?

Lúc này Quan Vũ Hạm mặc dù nhếch nhác, nhưng không mất đi vẻ đẹp. Lâm Trí bị cô gái trước mắt hấp dẫn, cô không giống những cô gái khác, trang điểm dầy đậm, bộ mặt của cô, làm lộ ra sự trong sáng và khỏe mạnh.

"Mẹ kiếp, đây chính là người tôi muốn." Lâm Trí nhẹ giọng nói ra tiếng lòng.

"Cậu...Cậu-- có thể nói chuyện, cậu vừa nói cái gì?"

"Tôi -- dĩ nhiên có thể nói chuyện" Lâm Trí cúi xuống cùng Quan Vũ Hạm đối mặt nói chuyện.

Lúc trước Quan Vũ Hạm cho là người này bị tàn tật, không ngờ. . . . . . Cô tức giận trợn mắt.

"Cậu có bệnh sao? Có thể nói chuyện, tại sao đứng đó không nói lời nào?"

"Bé con-- em muốn nghe tôi nói gì?" Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn

"Bé con, cậu nói Shane?" Quan Vũ Thần sắp bị giận điên lên, lại dám nói tôi lùn, cô ghét

nhất là người khác xem thường mình, cô cao một mét sáu, cũng không cho đây là khuyết điểm. Bởi vì mình tự tin, khiến cho sự nghiệp của cô có chút thành tích, cha cô thường nói con gái của mình rất thông minh, chuyện khác là vụn vặt.

"Oh --! Nơi này còn có người khác sao?"

Trong giọng nói của Lâm Trí tràn đầy sự đùa cợt cùng khiêu chiến.

"Thật là quá đáng, có hiểu lễ phép hay không?" Quan Vũ Hạm giận đến cắn môi mình, chuẩn bị muốn cùng cậu triển khai cuộc chiến.

"Chủ nhân điện thoại tới, chủ nhân điện thoại tới." Ngay giờ phút khẩn trương này, điện thoại Quan Vũ Hạm vang lên.

"Xin chào" TiểuღMèoღHoangღ

"Quan quản lý đừng quên bốn giờ chiều hôm nay công ty mở dạ tiệc ăn mừng 10 năm thành lập công ty."

"Tiểu Thôi, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham gia đúng giờ, bai." Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, nhìn thời gian đã ba giờ. Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn

"Hôm nay do tôi xui xẻo, gặp lại -- không -- vĩnh viễn không gặp."

Quan Vũ Hạm quay đầu đi mất.

Khóe miệng Lâm Trí khẽ động"Bé con em không chạy thoát được đâu." Từ nhỏ đến lớn chỉ cần cậu muốn, dù phương pháp dì cậu cũng sẽ lấy được. Đối với cậu mà nói càng khó có được càng vui, đưa tới cửa thì cậu không có hứng thú, đây chính là điều mọi

người thường nói "Hèn hạ!"