Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 3: Đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh của Lục gia



Duẫn Nặc nhìn mình chằm chằm trong gương, tự hỏi?

Đón nhận sao? Thật muốn đón nhận sao?

Nếu chấp nhận mà nói thì ba năm sau, nhà rách người mất, anh thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, sau đó liền phản bội cô, mà cô ngoài ý muốn sẽ mang thai con của anh, tiếp đến sẽ bị đích thân anh hủy diệt.

Cuộc sống bi thảm như vậy, há có thể phát sinh ở trên người Lục Duẫn Nặc cô?

Rửa mặt xong, cô liền thất tỉnh táo hơn, lại hỏi bản thân mình lần nữa .

Muốn chấp nhận? Hay là không tuân theo thiên mệnh?

Hoặc giả, ông trời còn thương xót cho cô, ít nhất, để cho cô thấy rõ sau khi mình chấp nhận, ba năm sau cuộc sống sẽ bi thảm đến cỡ nào.

Nói cách khác, bây giờ, cô sẽ không tuân theo số trời đã định nữa.

"Duẫn Nặc, cô ở bên trong làm gì thế?"

Một lúc lâu không thấy cô ra ngoài, Tần Mạc đã hoàn toàn mất hết nhẫn nại.

Duẫn Nặc nhẹ nhàng nhướng mày, yêu trị cười một tiếng, thay quần áo xong liền đi ra khỏi phòng tắm.

"Đi thôi!"

Cô đứng ở trước mặt anh, cái đầu mặc dù nhỏ bé, nhưng so với bất kỳ ai cũng không hề thấp kém.

Đại tiểu thư của tập đoàn Lục thị, Lục Duẫn Nặc, là người nổi tiếng kiêu căng ương ngạnh, không ai bì nổi, vì muốn lấy được người đàn ông mà mình yêu đã không chừa thủ đoạn nào.

Nhưng hôm nay đã không giống như vậy, dường như ngày hôm qua cô còn vô cùng mãn nguyện vì đã thành công gả cho người đàn ông vô cùng ưu tú trước mắt này.

Đạp giày cao gót lướt qua anh, tiêu sái lưu loát đi trước dẫn đầu.

Tần Mạc cực kỳ ngạc nhiên, cô gái này nơi đáy mắt lúc cười sao lại có thể trong trẻo lạnh lùng đến như vậy?

Mà bây giờ, không phải cô sẽ kéo cánh tay của anh, nũng nịu quấn lấy anh đi xuống lầu gặp người nhà sao?

Thế nào mà cô lại bước đi hết sức tiêu sái như thế?

Anh khó hiểu, sau đó liền đi theo cô.

Trong phòng khách rộng lớn, bề thế , toàn là người nhà họ Lục.

Bao gồm chủ tịch tập đoàn Lục thị, Lục Chấn Thiên và Lục phu nhân, Triệu Thục Hoa.

Còn có ba thiếu gia của Lục gia là Lục Vân Kỳ, Lục Tiêu Triết và Lục Tử Dạ, ba người bọn họ đều là những người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất ở thành phố A. Đứng đầu là anh cả Lục Vân Kỳ đã hơn 28 tuổi, đang giữ chức vụ Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Lục thị.

Tiếp đến là Lục Tiêu Triết, 26 tuổi, là tay đua xe chuyên nghiệp, từng nhiều lần đoạt chức vô địch ở League Châu Á.

Về phần Lục Tử Dạ, 15 tuổi đã tiến vào làng Giải Trí, hiện tại 23 tuổi anh đã là minh tinh nổi tiếng khắp cả Đại Giang Nam Bắc.

Nhỏ nhất, chính là Lục Duẫn Nặc, năm nay mới 20 tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã vội vàng gả cho Tần Mạc.

Người nhà họ Lục đối với sự cố chấp này của cô cho đến bây giờ vẫn luôn là bất đắc dĩ.

Thấy hai người từ trên lầu đi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ném tới.

"Con phát hiện em gái thật càng ngày càng mê người, nhìn thân hình quyến rũ của con bé, thật quá tiện nghi cho tiểu tử Tần Mạc kia rồi."

Lời của Lục Tử Dạ vừa mới thốt ra liền nhận phải những ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.

Lục Chấn Thiên liền nói : "Không còn chuyện gì để nói sao?"

"Khụ ~" che giấu ho khan một tiếng, Lục Tử Dạ lúng túng cười cầu hòa.

Lúc này Duẫn Nặc cùng Tần Mạc cũng đi tới, nữ giúp việc tiến lên bên cạnh đưa trà lên, ý bảo hai người họ nên kính trà cho trưởng bối.

Đây chính là tập tục, sáng sớm hôm sau sau khi kết hôn, đều phải dâng nước trà tới hiếu kính cha mẹ.

Tần Mạc là cô nhi, không có cha mẹ, thậm chí còn hai bàn tay trắng, sau khi cưới Lục Duẫn Nặc, anh liền tới Lục gia ở rể.

Cho nên coi như đã kết hôn, anh vẫn phải ở Lục gia, trà này, dĩ nhiên là phải hiếu kính Lục Chấn Thiên cùng Triệu Thục Hoa rồi.

Duẫn Nặc nâng chung trà lên, cung kính đưa tới tay cha mẹ mình: "Ba mẹ, xin dùng trà."

Vợ chồng Lục Chấn Thiên cao hứng cười tươi, vội vàng nhận lấy chung trà.

Lục Tử Dạ ở bên cạnh cũng vội vàng nói: "Của anh đâu, của anh đâu, mau rót cho anh một ly."

Duẫn Nặc liền liếc anh trai một cái, khinh thường đáp: "Gấp cái gì? Cứ như chưa từng được uống trà bao giờ vậy."

Nhận lấy ly trà của Duẫn Nặc đưa tới, Lục Tử Dạ hì hì cười một tiếng: "Trà thì gia uống không ít, bất quá trà của em rể, quả thật là lần đầu tiên."

Đáng tiếc, coi như là lần đầu tiên, anh cũng không có vinh hạnh được nếm thử.