Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 18



Ở lại bệnh việnvài ngày, một ngày trước khi xuất viện, Khang Duật tới đây.

Hắn cũng nêntới, nếu không tới, tôi cũng tính chết luôn.

Tới lúc hắn tới,tôi lại không dám gặp.

Lúc hắn tới, tôiđang ngồi trên giường vừa ăn táo vừa đọc truyện tranh, Diễm Diễm đột nhiên dẫnhắn vào phòng.

“Chị, Khang Duậttới thăm chị!”

Tôi sợ tới mứcxém chút nữa ngã xuống giường, phản ứng đầu tiên của tôi là vứt luôn quả táođang ăn dở và quyển truyện tranh đang đọc, rụt vào trong chăn, nằm thẳng đơ ởtrên giường.

“Ngủ, tao ngủ!!”tôi nhắm mắt lại nói.

Diễm Diễm tuyệtđối không hiểu, một chút ý tứ đuổi khéo giúp tôi cũng không có “Khang Duật, haingười từ từ nói chuyện đi, vừa lúc mẹ em về nhà lấy quần áo cho chị ấy, mới đi,không quay lại liền đâu, nhưng mà, vì bảo đảm an toàn, em vẫn ngồi ở ngoài giúphai người canh chừng!”

Tuy rằng ngày đótôi ở trong phòng điên cuồng rống nếu Khang Duật tới gặp tôi, tôi cũng hắn chiatay, nhưng mà trong nhà cách âm tốt, ba mẹ dưới lầu không nghe được, còn chưabị lộ!

Thật may mắn!

Tôi nghe vậy,trong lòng vội gọi, đừng…đừng đi nha, đừng bỏ tao lại một mình đối mặt hắn.

Tôi nằm phòngđôi, bà cụ cùng phòng vừa đi làm kiểm tra, không biết khi nào thì về, nó đirồi, chỉ còn một mình tôi, tôi…tôi…tôi sợ!

Tiếp tục nhắmmắt, tiếp tục ngủ, Diễm Diễm đóng cửa, tôi nín thở cảm giác được Khang Duậtngồi cạnh giường bệnh, lúc này tôi dùng tai thay cho mắt, độ nhạy của lỗ taităng lên một trăm phần trăm, hình như hắn bỏ gì đó lên tủ nhỏ cạnh giường, nghemùi chắc là chuối, tiếp theo, hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh giường.

Tôi nghe tiếnghít thở của hắn, nói lên hắn ngồi rất gần tôi, làm tôi tiếp tục lùi vào trongchăn, lùi càng lúc càng sâu, cho tới khi chăn che hết mặt tôi luôn.

Đợi tới lúckhông cảm giác được gì nữa, tôi mới dám nằm thở dốc ở trong chăn.

Nhưng mà KhangDuật lại không nói tiếng nào, không biết hắn bị gì?

Nói chuyện nha,sao không nói câu nào hết vậy, cậu không nói, mình biết nói cái gì bây giờ?

Năm phút sau,không khí trong chăn bị xài hầu như không còn, rất khó thở, tôi cố gắng cầm cự,cuối cùng vẫn không chống lại được cảnh báo thiếu khí của phổi truyền tới.

Không được, cựchạn rồi.

Tôi dùng sức xốcchăn lên, ngồi bật dậy, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí tươi mát.

Sống…sống…sốnglại!!

Ánh mắt theo bảnnăng liếc về phía Khang Duật.

Á…hết hồn!!

Bộ dạng hung áccủa hắn như con Ngao Tạng đang gầm gừ nhe răng vậy.

Tôi sợ tới mứcmột hơi không hít vào được, nghẹn ở cổ họng, sặc một cái, tôi bắt đầu trợn mắtnói dối “Cậu…cậu tới hồi nào?”

Khang Duật trừngmắt liếc tôi một cái “Tới lâu rồi!”

Tôi khụ mấy cái“A…vậy tại sao không…không nói câu nào?”

“Người nào đónúp trong chăn, giả vờ làm đà điểu, mình nói cái gì, nghe được sao?”

Hắn lạnhlẽo trả lời.

Trong lòng tôilộp bộp một chút, trên trán nháy mắt chảy xuống một giọt mồ hôi.

“Vậy tại saokhông kéo chăn ra, hại mình ở trong đó nín thở đường cùng như đồ dở hơi vậy!”tôi nhỏ giọng nói thầm.

Ai ngờ hắn lạithính tai nghe được “Khí hết, sớm muộn gì cũng tự chui ra, cần gì mình tự ratay?”

Mồ hôi trên gáytôi vã ra càng nhiều, chảy càng nhanh hơn.

Hắn thật nhamhiểm!!

Tôi lấy tay quấnquấn chăn, sau đó cúi đầu, lại cúi đầu, đầu đều sắp chạm tới ngực.

“Mình cho cậuthời gian để giải trình!” hắn bắt chéo chân lên, y như quan lớn vậy.

Hắn rõ ràng biếttôi làm sai rồi.

Đột nhiên pháthiện, mỗi lần nhất định đều là tôi nổi giận, nhưng cuối cùng cũng là tôi nhậnsai, nhưng mà chuyện lần này, trong lòng tôi cũng thật uất ức.

“Con nhỏ đónói…nói mình là con béo, còn nói…không cho mình chờ cậu…” nói xong, tôi liềncảm thấy càng uất ức, mắt chớp chớp vài cái, nước mắt nhất thời làm mờ hết tầmmắt “Nó kéo mình vào trong lớp, trước mặt nhiều người như vậy hỏi…nó xinhđẹp…hay là mình…mình xinh đẹp…mấy đứa đó đều đang nhìn mình, mình thấy mình nhưcon vật vậy, một chút tự trọng cũng không có! Tiểu Phiền không ở đó, cậu…cậucũng không ở…không có ai giúp mình…mình rất sợ…mình…mình cũng rất tự ti!”

Nói xong, tôikhụt khịt mũi nức nở, cảm thấy thật oan ức.

Nói đi nói lạicũng do Tiểu Phiền, đưa tiền để nó điều tra, nó cũng chưa nói cho tôi biết cómột con nhỏ như vậy, lúc tôi nằm bệnh viện, thật ra Tiểu Phiền là người đi thămtôi đầu tiên.

Lúc ấy tôi cũngchất vấn nó.

Nó rất gấu, chỉnói một câu “Khang Duật ngay cả tên của nó cũng không nhớ, thì tao nói cho màylàm gì?” là chặn họng tôi.

Được rồi, thì ralà con nhỏ đó tưởng bở, trong lòng khó chịu, đụng phải tôi, trút hết giận lênngười tôi.

Khang Duật thởdài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí.

Nhìn vẻ mặt củahắn tôi hơn một chút, lá gan tôi to thêm chút nữa “Mình cũng có tự tôn, khôngdễ dàng bị người ta ăn hiếp như vậy! Lúc đó, mình thật sự muốn cho nó một cáitát, nhưng mà…không dám!”

Nửa câu sau nàylà dư thừa, trực tiếp chọc trúng hố bom.

“Hừ, cậu khôngdám đánh nó, lại dám đánh mình!!” hắn dũng mũi phun khí nóng về phía tôi.

Tôi cứng đờ,vụng trộm nhìn về phía hắn, hôm đó ý nghĩ của tôi hỗn loạn, nhất thời xúc độngliền ra tay, cũng không biết là đánh má trái hay má phải, qua nhiều ngày nhưvậy rồi, dấu vết cũng không còn, nghĩ lại hôm đó tôi ra tay cũng rất nặng,không biết có đánh ra nội thương hay không.

“Đừng nhìn, làmá trái!!” hắn tiếp tục tức giận trừng tôi.

Tôi rụt cổ lại“Thật xin lỗi mà!”

Hắn hừ mộttiếng, lột vỏ một trái chuối.

“Có đau haykhông?” tôi dùng chiêu nịnh nọt.

“Cậu nói thửxem?”

“Lần sau…lần saumình không dám nữa!!” tôi thề thật nghiêm trang với hắn.

“Lần sau? Còn cólần sau? Sao, cậu còn tính có lần sau, lần sau cậu muốn như thế nào, có phảitính lấy dao đâm mình một nhát hay không!!” hắn bắt đầu tức giận, trái chuốiđược lột xong vừa đưa tới miệng tôi lập tức thu lại, hung hăng cắn một miếng.

Tôi lập tức lắcđầu, xua tay “Sẽ không, mình sẽ không dùng dao đâm cậu một nhát!”

Cái này máu metùm lum, mới tưởng tượng thôi đã sợ run rồi.

“Được, coi nhưchưa có chuyện này xảy ra, tiếp tục!!” hắn ăn chuối xong, lại lột một trái nữa,vẫn chưa cho tôi, lại tự mình ăn luôn.

Quá đáng, biếtrõ tôi thích ăn chuối tiêu nhất.

Tôi nuốt nuốtnước miếng “Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?”

“Nói tại sao cậulại rảnh rỗi tự đưa mình vào bệnh viện?” hắn thẩm vấn.

Tôi ngập ngừngnói “Không phải là…không phải là…”

Tôi chắc chắnhắn biết nguyên nhân, Diễm Diễm chắc chắn sẽ nói cho hắn, hắn hỏi như vậy, làmuốn tôi tự ngộ ra đâu, hắn vốn phản đối tôi giảm béo.

“Giảm…giảm…giảmbéo!!” tôi khuất phục trả lời dưới ánh mắt phóng điện cao thế của hắn.

Vừa nói hai chữnày ra, hắn tức giận tới mức tóc dựng đứng hết cả lên.

“Mình chỉ muốnxinh đẹp hơn một chút thôi, ai ngờ sẽ bị như vầy…” tôi vẫn có chút không camlòng, tưởng tự biện giải một chút, nhìn đến sắc mặt của hắn dần dần biến thànhmàu đen, tôi vội vàng cầu xin tha thứ “Mình biết mình sai rồi, sẽ không, sẽkhông!! Mình đáng chết, mình không nên giảm béo, mình không nên tự tiện ép buộcchính mình, làm…làm…làm cậu lo lắng!!”

Tôi thật sự sợhắn.

Tóc Khang Duậtcuối cùng cũng trở lại bình thường, ánh mắt hắn nhìn tôi, giống như đang đánhgiá, có nên như vậy tha thứ tôi không.

Tôi ngồi trêngiường, để mặc hắn nhìn.

Tôi thật sự biếtsai rồi.

Một lúc lâu sau,hắn đưa cho tôi một trái chuối lột vỏ rồi “Ăn!”

Mắt tôi sángngời…đây là…đây có nghĩa là tha thứ tôi.

“Không giậnnữa?” tôi hỏi thật cẩn thận.

“Ăn chuối củacậu đi!” hắn tuy rằng vẫn đang trừng tôi, nhưng tốt hơn mới nãy nhiều.

Tôi sung sướngcầm chuối cắn một miếng.

Thật ngọt, thậtngon!!

Tôi ăn xong,chưa đã thèm còn muốn ăn thêm một trái “Mình còn muốn!”

Khang Duật lạilột một trái, đưa cho tôi, tôi ăn, thỉnh thoảng nhìn hắn, phát hiện tay hắn đặttrên tủ đầu giường, chống đầu nhìn tôi.

Ánh mắt kia…tôinhất thời mặt đỏ tim đập.

Mắc mớ gì mà dùngánh mắt giống như tôi là thứ quý giá nhất của hắn để nhìn tôi vậy.

Tôi lật đật thutầm mắt về, chăm chú ăn chuối.

Hắn không biếthắn đẹp trai tới cỡ nào, giống y như nam chính trong truyện tranh vậy, sẽ làmtôi chảy máu mũi.

“Miểu Miểu…”tiếng nói của hắn dịu dàng vang lên.

“Hả?” âm thanhdễ nghe này làm lỗ tai tôi rất ngứa, giống như có cái gì đang chọt lét tôi vậy.

“Đừng giảm béo!”

“Mình biết! Sẽkhông!” tôi cũng không muốn nhìn hắn nổi giận nữa.

“Mình thích con gái ngực to!!”

“…”

Sau khi xuất viện, tôi ngoan ngoãn ăn ngủ đầy đủ,tiếp tục nuôi béo chính mình, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ cần tôi ănít một miếng cơm, ba mẹ sẽ lo lắng tới mức đổ mồ hôi, ngay lập tức nghĩ rằngtôi lại muốn giảm béo.

Tôi nào dám, không phải chưa nhận được bài học, tôicũng không dám nghĩ tới hai chữ giảm béo nữa.

Vì vậy, tôi sinh hoạt giống như con heo vậy.

Nghỉ đông chớp mắt đã trôi qua một nửa, lúc tới gầntết âm lịch, đã xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất, nhà tôi bị chính phủ trưng dụng – đậpbỏ, chuyển đi chỗ khác, phải chuyển tới chung cư cao tầng, ba vì muốn ăn tết ởnhà mới, lập tức động viên cả nhà, bắt đầu chuyển nhà.

Tôi bệnh nặng mới khỏi, ba mẹ đều đau lòng tôi, việcchuyển nhà hoàn toàn không cho tôi nhúng tay vào, cái này chỉ làm khổ DiễmDiễm, không chỉ sửa sang lau dọn phòng của mình, còn phải làm giúp tôi, làm nómệt tới mức gào to nó là con nhặt được.

Nếu tôi không phải làm gì, tôi cũng vui vẻ thanh nhàn,thường thường trộm đi hẹn hò với Khang Duật.

Hôm ba mươi, nhà tôi cuối cùng cũng chuyển xong, bởivì dồn hết sức lực để chuyển nhà, mẹ không làm đồ ăn gì, cho nên cơm chiều ănqua loa cho xong, cả nhà ngồi quanh TV xem chương trình đêm giao thừa, ăn mộtchút đồ ăn với mì ăn liền, coi như xong bữa, chưa tới mười giờ, ba mẹ kêu mệt,còn có Diễm Diễm đều đi ngủ sớm.

Ngược lại, tôi dư thừa tinh thần, thừa dịp cả nhà ngủ,nhanh chân chui vào phòng nấu cháo điện thoại với Khang Duật, chuẩn bị cùngnhau đón năm mới.

Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ bùng nổ “Tinh cầu đại chiến”,pháo trúc, pháo hoa bay đầy trời, đinh tai nhức óc, làm cho tôi và Khang Duậtkhông thể không gác máy, cũng làm cho ba mẹ và Diễm Diễm thức giấc.

Vì vậy, cả nhà tôi xuống lầu gia nhập “Tinh cầu đạichiến”, cùng nhau chế tạo tạp âm, nghênh đón năm 1997.

Năm mới liền trôi qua như vậy.

Chuyện thứ hai, tháng 10 năm 1997 Thượng Hải đăng caiBát Vận Hội, tết âm lịch vừa qua, chính phủ đưa ra nhiệm vụ đồng diễn thể dụccho 10 trường trung học ở Thượng Hải, tội nghiệp lũ học sinh tụi tôi, bị trưngdụng thời gian nghỉ ngơi quí giá, bị biến thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8tháng luyện tập đồng diễn thể dục dài dòng.

Nếu là đồng diễn kiểu khai mạc, đương nhiên có quần áomàu sắc sặc sỡ, cho tới nay tôi vẫn nhớ rõ, bộ quần áo kia kinh tủng cỡ nào, ởphía trên bó sát, phía dưới là quần loe bó mông, màu sắc thì làm cho người tarun rẩy, có trường là màu xanh lam, có trường là màu cam, cũng có trường là màuhồng, Trung Học Nữ số 3 lại là màu xanh ếch, quả nhiên là màu ếch, mặc vào,xinh đẹp cỡ nào cũng thành ếch, sau đó tay cầm một tấm bảng tròn, để tạo hìnhảnh biến hóa tập thể, mãi cho tới ngày luyện tập cuối cùng cũng không biết tạora hình gì, vì cái này chỉ có người ngồi trên khán đài mới xem được.

Tôi bởi vì thể hình của mình, mặc mấy món đồ đó khôngđược, cho nên không tham dự tập luyện biểu diễn, bị bố trí tới tổ hậu cần.

May là tổ hậu cần, để tôi mặc như con ếch mà nhảy, damặt tôi chịu không nổi.

A di đà phật!!! Mập mạp vạn tuế!!

Trường của Diễm Diễm không nhận được thông báo nhiệmvụ, cho nên cũng không cần tham dự, vì vậy, nó còn vui hơn cả tôi.

Tất cả học sinh nam tham dự biểu diễn đều đeo móngrồng và đuôi rồng, màu sắc tôi cũng không nhắc lại nữa, thật là xấu không tưởngtượng nổi, quần áo cũng là trên bó, dưới loe, vì tất cả học sinh trung học thamdự đều cùng nhau tập luyện ở sân vận động Giang Loan, nên khi Khang Duật mặc bộquần áo kia xuất hiện trước mặt tôi, hình như tôi nhìn thấy gay…

Nhưng mà, nửa người dưới…thật bó…

Vì vậy, tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.

Tội nghiệt nha!!

Sau đó nhìn một hồi cũng quen, nhưng mà lòng ghentuông của tôi bạo phát, chỉ cần có đứa con gái nào nhìn về phía Khang Duật, ánhmắt của tôi sẽ như súng máy bắn phá.

Đợi tới khi tiếp nước, đứa nào nhìn, đứa nào liếc, tôiliền bỏ muối vô nước đứa đó.

Hừ hừ!!

Đây là lợi thế của hậu cần.

8 tháng luyện tập dài dòng cũng trở thành thời gianvui chơi tốt nhất. Mỗi lần đi sân vận động Giang Loan tập luyện, luôn luôn cókhông ít thời gian là tụi tôi ngồi không bên cạnh, vì vậy, lúc đi học tụi tôigiành giật từng giây làm xong bài tập, đến lúc tập luyện nghỉ ngơi, liền đánh bàigiết thời gian.

Đạo cụ diễn xuất – tấm bảng tròn màu hồng xanh giaonhau liền thành bàn đánh bài của tụi tôi, đối với tụi học sinh chăm chỉ thì tấmbảng này thành bàn học của tụi nó.

Tôi, Tiểu Phiền, Đại Song, Lưu Lý Quân, Khang Duật, TừOánh đương nhiên có mặt, nhưng mà nó thuộc loại học sinh giỏi dùng tấm bảng làmbàn học, tới đó cũng như không, may mà bốn người đánh bài vừa đủ, cũng khônglàm khó nó.

Không biết có phải chúng tôi không may mắn hay không,người huấn luyện phụ trách trường tụi tôi siêu biến thái, siêu nghiêm khắc, nóitập luyện, phải tới ngay lập tức, nếu tới muộn, có thể bị kéo ra ngoài, đứng ởchỗ dễ thấy nhất tập, ai mà muốn, mọi người đều có ý nghĩ đục nước béo cò trongđầu, cho nên không đứa nào dám đi muộn, một người kêu tập luyện, tất cả đềukhông ngồi ráng chạy đi tập hợp ngay lập tức.

Đánh bài cũng vậy, vừa nghe hô tập luyện, tụi tôi lậptức ngừng chiến, lật đật quăng bài xuống, chạy tới tập hợp, mấy lá bài rớt rado tôi phụ trách bảo quản.

Đợi tới khi chấm dứt tập luyện, chúng tôi lại lập tứcnhào vô chiến đấu.

Nói, tập luyện quen một hồi là ngon rồi, cũng không cóchuyện gì, chỉ là đi toilet rất phiền.

Người rất nhiều, hơn nữa toilet nữ, chỉ cần nghỉ tập,chỗ nào cũng toàn người là người, ngay cả chỗ chen vô cũng không có.

Một lần, Lưu Lý Quân muốn đi vệ sinh, chỗ ngồi trongtoilet đều bị chiếm hết, còn xếp một hàng dài, đến mức hai đùi nó run cầm cập,tôi trách nó “Sao mới nãy mày đi toilet không đi luôn đi”

Hai đùi nó càng khép chặt vào “Vừa rồi không có buồn!”

Tiểu Phiền xếp hàng ở buồng bên cạnh giúp nó, quay đầunói “Cái gì gọi là qua thôn này chỉ có điếm này(35),bây giờ mày hiểu rồi đi.”

“Bây giờ nói cái này làm gì, mấy chuyện này tao khôngkháng cự được!”

Tôi to gan đề nghị “Nếu không đi toilet nam đi, kêuKhang Duật giúp!”

“Đi chết đi, mày muốn đi thì đi đi!” Lưu Lý Quân trừngmắt nhìn tôi.

Tôi le lưỡi, nghĩ rằng, tốt lắm, mày cứ chờ, tè raquần đừng trách tao.

Đợi vài phút, người trong toilet cũng gấp gáp hơn,không lẽ cũng buồn?

Thật sự là biai.

Nghẹn một hồilâu như vậy, buồn cũng thành không buồn rồi.

Đến cuối cùng,Lưu Lý Quân không còn lòng dạ nào đi nữa, phỏng chừng đi cũng đi không ra.

Ra toilet, LưuLý Quân căm giận nói “Tụi mày nói đại tiện và tiểu tiện, có gì khác nhau sao, đềulà đi ra, có cần lâu như vậy sao?”

Tôi và TiểuPhiền không nói gì, nó không được đi, bây giờ bắt đầu cằn nhằn.

Đại Song đứng ởcửa toilet chờ tụi tôi, nghe được vậy mà nó vẫn trả lời.

“Một cái chấtrắn, một cái chất lỏng thôi.”

Cái con này, lạicòn đi nghiên cứu sự khác nhau giữa hai thứ, lúc tiêu chảy không phải chất lỏngsao?

Tôi không biếtnên khóc, hay nên cười nữa.

Khang Duật đangngồi xem bài, chiếm chỗ, thấy chúng tôi quay lại, hỏi “Giải quyết?”

Tôi lắc đầu“Nhiều người quá, nó hết buồn luôn rồi!”

Khang Duật nhíumày, không nói gì, ngồi về chỗ cũ, bắt đầu xóc bài, chuẩn bị ván tiếp theo.

Lưu Lý Quân cònđang cằn nhằn “Có cái gì khác nhau, không phải đều chui ra từ trong bụng sao,mắc mớ gì tốn thời gian dữ vậy.”

Khang Duật nhìnvề phía tôi “Làm sao vậy?”

“Trút giận thôi,nó đang điên, tám phần nín lâu lắm trúng độc luôn rồi, lại bắt đầu nghiên cứuđại và tiểu tiện khác nhau cái gì?”

Đôi khi, tôicũng bội phục Lưu Lý Quân, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn không để ý Khang Duậtlà con trai.

Đột nhiên, nónổi giận, đập bàn cái rầm, nói với Khang Duật “Cậu nói xem, đại và tiểu tiệnkhác nhau chỗ nào.”

Gáy tôi lập tứctreo lên ba vạch đen.

Chị gái, đừngrối rắm, chỉ là nhiều người nên không đi toilet được thôi mà, có cần tức giậnnhư vậy sao?

Tôi nghĩ chắc chắnKhang Duật nghĩ nó là đồ điên.

Khang Duật chiabài, bình tĩnh nói “Tụi nó là anh em cùng chung một con đường, nhưng mà tiểurất có nghĩa khí, đại không phải lần nào cũng đi với tiểu, nhưng mà mỗi lần đạiđi ra, tiểu luôn đi theo!!”

Nói xong, toànbộ đám tụi tôi điều im re.

Khang Duật nhíumày “Sao, mình nói không đúng?”

Đầu tụi tôi lắcnhư trống bỏi.

Trong đầu liềnnảy ra một ý tưởng, Khang Duật không phải người Trái Đất, mà là người vũ trụ.

Loại chuyện này,hắn còn có thể nói được hợp lý hợp tình, lại còn kèm theo lý luận sâu sắc.

Cấu tạo kiểu gìvậy!!

Tiểu Phiền, ĐạiSong, Lưu Lý Quân đồng thời nhìn về phía tôi, trong mắt biểu lộ sự đồng tình,giống như đang nói, “Miểu Miểu, chỉ số thông minh của mày kém hắn nhiều lắm,tương lai mày nhất định rất đáng thương!”

Cần gì tụi nónói, tám trăm năm trước tôi đã biết rồi, tôi không phải đối thủ của Khang Duật.

Rất nhanh, hắnlại chứng minh chỉ số thông minh của hắn cao bao nhiêu.

Đánh mấy vánbài, tôi đột nhiên cũng mót, chạy thẳng về phía toilet, nhưng mà trong toiletvẫn rất đông người, như vậy, tôi gấp tới mức hai chân kẹp vào kêu sột soạt sộtsoạt.

Tôi đứng ở cửatoilet không ngừng nhìn vào trong.

Đột nhiên, ngheđược Khang Duật rống to lên “Tập luyện!!!”

Vừa hô xong, tôiliền thấy mấy đứa con gái trong toilet đều chạy ra ngoài, từng buồng trongtoilet từng cái từng cái bị hất mạnh cửa ra, mấy đứa trong đó vừa kéo quần vừachạy.

Trong nhát mắt,toilet không có người.

Tôi đứng ngaycửa, há miệng trừng mắt nhìn về Khang Duật đang đứng ở ngoài.

Hắn thản nhiên tựavào tường nhìn tôi “Đứng đó làm gì nữa, mau vào!”

Ách…

Tôi hết hồn hếtđi được luôn.

Hắn nhất định làngười vũ trụ.

Nhất định là!!