Ông Xã Không Thể Nuông Chiều

Chương 1



“Đừng!!! Cứu mạng. . .thật là đau! Ai tới cứu tôi. . .”

Lại tới! những âm thanh không rõ này cứ rít gào lên lôi kéo cô, cô biết đây là mộng, nhưng là thật sự rất đáng sợ. . . máu, bắn lên người cô. . . .cô thật rất muốn nôn! Cô không tìm được nơi để trốn. . . .

“Ô. . .ô.....cứu tôi! Cứu tôi. . .” Cô gào khóc, vội vàng bịt tai ra vẻ không nghe thấy những âm thanh chém giết, cô thét chói tai, cơ hồ rách cả cổ họng, rốt cuộc có người nghe thấy thanh âm cô la lên không, có thể lay cô tỉnh , cứu cô thoát khỏi ác mộng?

“Tỉnh lại. . . .Phiên Phiên, mau tỉnh lại!”

Là thanh âm của anh trai? anh tới cứu cô! Thượng Quan Phiên Phiên nức nở, một mảnh đen trắng phía trước đan xem khiến cô hốt hoảng quơ múa bàn tay nhỏ bé.

Thượng Quan Thác Dương cầm lấy tay, lay đầu vai cô: “em đang nằm mơ, không có gì phải sợ, tỉnh lại là tốt rồi.”

Mơ? Đúng! Cô biết đay là mơ, tỉnh lại là tốt rồi. . . ..cô chỉ muốn mở mắt ra là có thể thấy ngay anh trai! Thượng Quan Phiên Phiên giùng giằng, trên trán rỉ ra chút mồ hôi.

“Thượng Quan Phiên Phiên, hiện tại em mở mắt ra ngay lập tức, nếu không anh liền bỏ em lại, tự mình đi ngủ!”

“Không cần. . .em không muốn một mình. .. .” anh muốn rời đi, cô sẽ phải một mình đối mặt với ác mộng, không. . . cô không muốn!

Thượng Quan Phiên Phiên đang bị biển máu đỏ tươi bao phủ đột nhiên tỉnh lại, cô há miệng thở dốc chưa tỉnh hồn: “Giống như giấc mơ. . .”

“Chắc trước kia qua cầu Nại Hà, em uống không đủ thang thuốc của Mạnh Bà mới có thể lưu lại trí nhớ từ kiếp trước, không có chuyện gì rồi”. Giọng nói vô vị cố là ra vẻ nhẹ nhõm, nở ra nụ cười đùa là phương thức trấn an cô từ trước đến nay của anh.

“em không còn suy nghĩ”.

“Đó chính là thiên tướng hàng đại nhân với tư nhân. Anh chính là một ví dụ tốt nhất, nửa đêm canh ba lần thứ N bị em thét chói tai làm tỉnh lại, trận bỏng rổ chính thức ngày mai. . ..” Không! Sửa chữa, không đến năm giờ sau, “Anh nhất định sẽ mang về một chiến thắng tốt đẹp”

“Anh thật xin lỗi. . .” Cô biết anh cố ý dời đi sự chú ý của cô, không vì ác mộng không rõ tên kia mà canh cánh trong lòng.

“Làm gì mà xin lỗi, cũng không phải là em không phát giác lương tâm, anh với sàn nhà trong phòng em càng lúc càng xa rồi”. Anh ngáp một cái thật to, đặt mông ngồi xuống dưới đất, “Rất lâu không có ngủ dưới đất rồi, anh buồn ngủ quá, không còn sức để về phòng nữa, uy! Cầm cái gối.”

Thượng Quan Phiên Phiên đem gối đầu riêng của anh cùng tấm thảm cho anh, không chọc phá sự săn sóc này, cô biết anh sẽ mạnh miệng không nhận.

Yên lặng nằm trên giường, lộ ra ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, nhìn anh lăn qua lộn lại một lát rồi mới bắt đầu ngủ, cô biết ngủ trên sàn nhà không tốt, cho dù cô đặc biệt mua tấm thảm mềm mại, nhưng rốt cuộc cũng không thoải mái bằng giường.

Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học nàng thường bị ác mộng quấy nhiễu, sau khi quyết định tới New York du học, anh trai cô còn đặc biệt nghỉ học một năm, thực ra là vì muốn dành nhiều thời gian cho cô một chút, may mắn là sau khi lên cao trung, số lần ác mộng xuất hiện đã giảm bớt đi rõ rệt, nếu không tính tối nay thì đã mấy tháng cô không thấy xuất hiện ác mộng!

Không thể xâu chuỗi lại nội dung của ác mộng khiến cô hoảng sợ, cũng may mỗi lần mở mắt cô sẽ không cô đơn, lời an ủi của anh không dịu dàng nhưng lại có thể trấn an cô.

Đồng thời anh cũng bị tiếng la hét của cô làm mất ngủ, vẫn không cảm thấy người khác làm phiền mà luôn nói đùa để giúp cô quên đi ác mộng, phương thức quan tâm cô đặc biệt của anh trai không một ai có thể bắt chước cũng không ai có thể thay thế được

Thượng Quan Thác Dương nửa dựa vào giường, giống như người ngoài cuộc miễn cưỡng nhìn bạn học đang hăng say trong sàn nhảy giống như kẻ điên, bình thường đùa vui như vậy anh cũng không cảm thấy mất hứng, nhưng là hôm nay, anh thật không thể theo kịp sự hưng phấn của mọi người mà anh cũng không muốn theo.

Anh không hiểu, mấy năm nay tất cả các trường học đều tổ chức các buổi vũ hội, coi như là tốt nghiệp, cũng không cần phải mừng rỡ giống như là kết thúc kiếp sống lao ngục nhiều năm như vậy chứ?

Giống như công ty bách hóa thường xuyên có các đợt giảm giá, đối với những người hoang phí mà nói ngày ngày đều là ngày quốc khánh, tùy lúc đều có thể mua rất nhiều, đến ngày quốc khánh đó, có cần thiết mang bộ dạng giành bể đầu chen lấn với người khác không?

Càng xem những người ở đây chơi đùa điên cuồng, Thượng Quan Thác Dương lại càng cảm thấy mất hết sức lực, anh đang lo lắng phải về nhà để xem xấp ảnh từ thám tử tư thì chợt có một chuỗi dài chìa khóa xuất hiện trước mặt anh, anh giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Jeffrey.

“Tớ tùy tiện xâu nó thành chuỗi này, muốn xem cậu rút ra một cái, còn lại sẽ nghe theo sắp xếp của cấp trên.” Jeffrey dùng sức hất cằm về phía chùm chìa khóa, ý bảo bạn tốt chú ý cái chìa khóa phía trên đặc biệt giải thích bằng cử chỉ thân mật.

Thượng Quan Thác Dương làm sao lại không biết Jeffrey phí tâm là vì muốn xem kịch vui, những hoa si kia đã dây dưa nhiều năm như vậy, tới hôm nay vẫn không chịu buông tay, hơn nữa chuẩn bị phóng tay một lần.

Những người phụ nữ này trăm phương ngàn kế muốn trở thành người phụ nữ của anh, lại càng khiến anh chán ghét, anh không thích bị coi thường, thích theo đuổi những thứ không có được, đừng nhìn bộ dáng bất cần thường ngày của anh, thực ra trong lòng anh vẫn rất truyền thống, anh ghét những người phụ nữ có những hành động quá mức cởi mở như vậy.

“Cầm đem vứt đi”. Rõ ràng hiểu bốn chữ, anh biết người có nửa huyết thống người Hoa như Jeffrey mà nói, tuyệt đối nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói này.

“Cậu xác định?” Đối với kết quả như vậy Jeffrey tuyệt không bất ngờ, nhưng anh khó nén hoài nghi, “trong này cũng có cả chìa khóa của tứ đại mĩ nữ trong trường”

“Thật ác!” Thượng Quan Thác Dương cố làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, ngay sau đó lại mang sắc mặt suy sụp, “Cho nên. . .?”

Thân là bạn bè tốt của Thượng Quan Thác Dương, Jeffrey rất rõ tính cách của bạn tốt, Thượng Quan Thác Dương không có hứng thú chính là không có hứng thú, trong từ điển của Thượng Quan Thác Dương chưa từng có hai chữ “miễn cưỡng”, Jeffrey tự tìm mất mặt nhún nhún vai , tiện tay đem ném chùm chìa khóa sang một bên.

“Không phải là tớ quá mức đồng tình, nếu không phải đám phụ nữ đó sùng bái cậu, trăm phương ngàn kế cũng phải giành lấy sự chú ý của cậu, cũng sẽ không đến mức chó cùng rứt giậu, sử dụng cái chiêu đưa chìa khóa này”.

“Để tớ nhắc nhở cậu một chút, đây không phải là lần đầu tiên họ dùng những chiêu ngu xuẩn như vậy, cho nên cụm từ “Chó cùng rứt giậu” không thể dùng được ở đây, phải nói là “quỷ đánh tường” mới đúng, không hiểu đừng nói.” Mặc dù sau khi tốt nghiệp trong nước liền đến New York du học, nhưng đối với văn hóa thành ngữ Trung Hoa anh vẫn có nghiên cứu, trình độ chơi chữ là do trời sinh mà cũng là do cố gắng.

Thượng Quan Thác Dương không khác khí nói, khiến Jeffrey không nhịn được, anh không thể nào nói trúng tim đen của Thượng Quan Thác Dương.

Ánh mắt anh quét về phía chiếc ghế sofa nhỏ hình tròn cách đó không xa, nơi đó đang tập trung một đám đông nhìn chăm chú, có tiếng khen của Đông Phương Ba dành cho Thượng Quan Phiên Phiên, cô là em gái của Thượng Quan Thác Dương, mức độ được hoan nghênh thì không thể phân cao thấp với anh trai.

“Cậu xác định em gái cậu uống nhiều như vậy sẽ không có việc gì sao?” Anh đã sớm nghe được Thượng Quan Phiên Phiên trời sinh tửu lượng rất tốt, mắt thấy cô gái mang dáng vẻ không ăn khói lửa nhân gian đang đem rượu làm nước uống, hình tượng này. .. . rất bất ngờ.

“Đó là sâm banh, cô ấy có uống ba thùng nữa cũng không có chuyện gì, chẳng qua là mấy men say trước mặt cô ấy có thể chống đỡ tới chết. . .” Thượng Quan Thác Dương giương nhẹ khóa miệng, anh vẫn tương đối lo lắng cho mấy người đàn ông ngu ngốc không biết sống chết muốn em gái anh uống say kia.

Jeffrey đã sớm có thói quen với những lời đánh giá em gái của Thượng Quan Thác Dương vĩnh viễn không thể nhổ ra ngà voi, trong thế giới này cũng chỉ có mình anh không nhìn Thượng Quan Phiên Phiên xinh đẹp động lòng người bằng con mắt khi nhìn phụ nữ!

Bất quá nói cho cùng, người có thể khiến cho Thượng Quan Thác Dương cố gắng làm việc không nhiều, Thượng Quan Phiên Phiên đã cướp đi một vị trí, chỉ cần Thượng Quan Phiên Phiên yêu cầu, coi như anh sẽ oán trách, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm theo, như hôm nay, nếu không phải đảm nhiệm làm tài xế cho Thượng Quan Phiên Phiên, dạ hội nhàm chán như vậy anh đã sớm bỏ chạy lấy người.

“Nếu như tớ nhìn không nhầm, tay của Quindt đã leo lên đến bả vai em gái cậu rồi”. Jeffrey tinh mắt phát hiện dường như có điều gì đó không đúng.

Thượng Quan Thác Dương nhìn về phía trước như lời bạn tốt nói, quả thực nhìn thấy bàn tay xấu xa của Quindt đang rục rịch, nguyên tắc anh đối với em gái là trong phạm vi em gái có thể tự bảo vệ mình anh cũng lười phải can thiệp nhiều vào nhưng ngoài ra, tất cả sẽ là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của anh.

Thượng Quan Thác Dương híp đôi mắt lại thành một đường thẳng, hai tròng mắt mơ hồ lộ ra vẻ nguy hiểm, anh bước hai chân thẳng tắp đi về phía mục tiêu, mang theo khí phách bẩm sinh cùng vẻ mặt không, khi đi qua sàn nhảy, đám người chật chội không hẹn mà cùng tự nhường ra một con đường đi cho anh.

“Nếu tay cậu đụng vào cô ấy, trong khoảng thời gian rất dài cậu sẽ phải nhờ người khác giúp cậu ăn cơm”. Giọng nói Thượng Quan Thác Dương không nóng không lạnh, cả người phát ra khí thế không giận mà uy, người quen anh cũng biết, phần lớn thời gian anh mang vẻ mặt cợt nhả nhưng thực ra tính cách lại không được tốt lắm, người nào đạp trúng địa lôi của anh, anh nhất định sẽ không chút lưu tình mà phản kích.

Địa lôi: Bom, mìn.

Quindt nhìn thấy đối thủ mạnh nhất từ khi chào đời đến nay của anh tới, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi, bao nhiêu công ty quản lý người mẫu đang cầm hợp đồng chờ anh ta gật đầu, nhưng Thượng Quan Thác Dương lúc nào cũng cố tình cao hơn anh ta nửa cái đầu, ngũ quan cân đối hơn anh ta một chút xíu, năng lực vận động lại mạnh hơn anh ta một chút, khiến cho các câu lạc bộ đều rút lời mời anh ta làm chủ tịch câu lạc bộ, ngay cả thành tích khi nhập học cũng bị Thượng Quan Thác Dương phá vỡ kỉ lục trước nay chưa từng có, nhìn thế nào anh ta cũng cảm thấy tên tiểu tử này rất đáng ghét!

“Làm ơn....em gái cậu cũng chưa nói gì, tại sao cậu lại để ý nhiều như vậy?”

“Chỉ là tôi chưa kịp nói”. Giọng nói êm ái phối hợp với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, chỉ có Thượng Quan Phiên Phiên là thể hiện tốt nhất, không phải dáng vẻ kệch cỡm mà là tư thế dịu dàng khiến người ta thương yêu, bao nhiêu phụ nữ oán thán trời xanh thiên vị chính là minh chứng tốt nhất.

“Cậu đã nghe cô ấy nói rồi, còn không mau cút đi?” Thượng Quan Thác Dương cũng không che dấu việc anh nhìn Quindt không vừa mắt, không phải tình tiết nhàm chán như du lượng*, anh không cho rằng cần phải hạ phẩm cách xuống cùng người này.

Du lượng: Chu Du và Gia Cát Lượng

Quindt căn bản lười phải phản ứng lại Thượng Quan Thác Dương, mục tiêu của anh ta là Thượng Quan Phiên Phiên, trải qua một thời gian dài, anh ta mới có được cơ hội liền thể hiện sự ân cần với cô, anh ta không tin Thượng Quan Phiên Phiên sẽ không động tâm.

“Bảo bối của anh, anh thật sự rất thích em, em thật nhẫn tâm, một cơ hội nhỏ bé cũng không dành cho anh sao?” Quindt nhíu chặt lông mày, bộ dáng rất đáng thương, bên cạnh có không ít cô gái thích anh ta cũng bày ra vẻ mặt đau lòng, chỉ tiếc rằng Thượng Quan Phiên Phiên giống như là bách độc bất xâm hoàn toàn không chịu hợp tác.

“Cho tôi nhắc nhở anh một chút, từ trước tới nay tôi chưa từng là bảo bối của anh, cũng sẽ không trở thành bảo bối của anh, hơn nữa không có bất cứ lý do gì để tôi không đành lòng”. Thượng Quan Phiên Phiên không nhanh không chậm nói, khiến Jeffrey một bên không khỏi mỉm cười.

Anh em quả nhiên là anh em, ngay cả phương thức biểu đạt cũng y như nhau, chẳng qua là Thượng Quan Phiên Phiên khi cự tuyệt người ta giọng nói vẫn làm cho người ta cảm thấy như là mộc xuân phong, không có lực sát thương, lại có cỗ ma lực mê hoặc lòng người, khiến cho người khác không khỏi cưng chiều nàng.

“Nếu như nói em gái tôi không đành lòng, đồng tình với cậu chắc chắn không đủ điều kiện để trở thành đại tình thánh, còn cảm giác mình tốt bụng, lấy diễn viên nam đóng vai si tình cũng phải có nếp có tẻ, cô ấy quá thiện lương mới không đành lòng cắt đứt buổi diễn của cậu, để cho cậu ngượng ngùng khó coi trước nhiều người như vậy”. Trên gương mặt Thượng Quan Thác Dương treo một nụ cười mỉm, nói tới nói lui cũng không khách khí, trong con ngươi anh lóe lên một ngọc lửa khinh thường, ý vị mười lần cảnh cáo

“Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?” Thượng Quan Phiên Phiên chưa vào tới cửa đã nhìn thấy duyệt binh như rất phô trương, giọng nói nũng nịu ngọt ngào, lập tức hấp dẫn mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Vừa nghe thấy âm thanh như kì nhân của Thượng Quan Phiên Phiên, đám phụ nữ đầu tiên là ngây người như phỗng, sau đó xôn xao thảo luận về thân phận của cô. Thượng Quan Phiên Phiên hết sức buồn bực, Thượng Quan Thác Dương gạt mọi người ra đi thẳng về phía cô

“Thân ái, em đã về rồi!”

Từ một nơi xa xôi nào bay tới, Thượng Quan Phiên Phiên căn bản còn chưa kịp phản ứng, “Thân, thân ái?” Anh của cô hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy?

Bàn tay ôm ngang eo cô, Thượng Quan Phiên Phiên không biết trong hồ lô của anh ấy chứa cái gì, không dám cử động cứng đờ tựa vào ngực anh, bọn họ là anh em nhiều năm cũng chưa từng có hành động thân mật, cô không hiểu vì sao trái tim lại đập rộn lên.

“Các bạn, xin lỗi đã phụ lòng tâm ý của các bạn, trên thực tế tôi đã sớm có bạn gái, trong lòng tôi, ngoại hình cùng nội tâm của cô ấy đều hoàn mĩ nhất, cho nên tôi không thể động tâm với người khác nữa”. Tròng mắt Thượng Quan Thác Dương đen như mực thâm tình nhìn ngắm giai nhân trong ngực, dường nhu trong thế giới rộng lớn, ánh mắt anh chỉ dừng lại trước người phụ nữ trước mặt anh này.

Thượng Quan Phiên Phiên không cách nào giải thích được cảm giác có trong lòng mình hiện giờ? Người đàn ông đang ôm cô rõ ràng là anh trai thân thiết, nhưng sao cô lại giống như đang bị lạc trong hồ nước tối tăm sâu không thấy đáy?

Đang ra sức diễn trò, mong rằng một lần vất vả này sẽ được nhàn nhã suốt đời, Thượng Quan Thác Dương không đợi được phản ứng châm chạp của em gái, len lén nhéo cô một cái, ý bảo cô ngoan ngoãn phối hợp, Thượng Quan Phiên Phiên nhận được ám hiệu của anh mới từ từ hồi phục lại tinh thần.

“Dương, anh đừng như vậy, người ta sẽ thẹn thùng”. Bên tai truyền đến tiếng thở dài buồn bã, dường như còn nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng rơi dầy đất, bất giác Thượng Quan Phiên Phiên sinh lòng đồng tình, nhưng cô cũng rất bối rối vì cô còn có một tia kiêu ngạo cùng chút kích động, giống như là sau khi diễn vở kịch gạt người kia lại không hề xuất hiện cảm giác tội ác. . . .tại sao cô lại như vậy?

“Anh muốn ở trước mặt mọi người tuyên bố, trái tim của Thượng Quan Thác Dương anh đã hoàn toàn bị em thu phục, chỉ thuộc về mình em”. Giọng nói nỉ non dịu dàng mà kiên định, đôi tròng mắt làm rung động trái tim mọi người giống như là muốn xuyên qua đôi mắt đẹp đối diện, để cho bóng dáng anh không chỉ phản chiếu trong đôi mắt trong suốt đó, mà còn lạc vào nơi sau nhất trong trái tim cô.

Bình thường ngườicuồng vọng đến không thể kiềm chế như Thượng Quan Thác Dương , thì ra cũng có một mặt nhu tình như nước, đám cô gái ái mộ đứng trước cửa không khỏi mê muội thật sâu, cô gái bắt được vương tử trong lòng bọn họ trông xinh đẹp động lòng người khí chất xuất chúng làm các cô vừa đố kị lại vừa ao ước.

Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy không khí đột nhiên thiếu hụt, đầu trở nên thiếu dưỡng khí, từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt, cách nghĩ cùng tâm tính cô đều rõ như lòng bàn tay, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy thâm tình cùng nghiêm túc như vậy, cô biết rõ là đang diễn trò, cũng không quên người trước mặt chính là anh trai cô, nhưng lại vẫn không tự chủ được bị anh hấp dẫn.

Đám phụ nữ giống như đoàn người đi dâng hương trong nháy mắt yên lặng như tờ, Thượng Quan Thác Dương không nhịn được âm thầm cười trộm, vở kịch hoang đường nhàm chán rốt cuộc cũng đi vào hồi kết, anh ôm vai phối hợp với diễn xuất điêu luyện của em gái để chuẩn bị xuống đài: “Xin lỗi đã khiến các bạn tốn thời gian, tôi thành tâm chúc phúc các bạn sớm tìm được bạch mã hoàng tử của chính mình, hy vọng các bạn cũng có thể chúc phúc cho tôi cùng người tôi yêu”.

Kịch vui được phát triển theo hướng khác khiến đám phụ nữ ái mộ Thượng Quan Thác Dương trở tay không kịp, trơ mắt nhìn vương tử mình yêu mến ôm người phụ nữ khác bước vào nhà, bọn họ vốn đang đối địch nhau thật vất vả mới tập hợp được nhau đứng tại đây, hiện tại lại nhìn cảnh trước mắt đúng là một đả kích trí mệnh.

“Anh ấy, bọn họ ở chung rồi sao?”

“Tại sao lại như vậy? Thật vất vả mới hỏi thăm được nhà anh ấy. . . Ô ô! Tôi thật là muốn khóc đó!”

“Cô gái ấy mọc ra ở chỗ nào vây? Chưa từng nghe anh ấy có bạn gái tốt như vậy!”

“Hai người bọn họ thật xứng đôi! Ai, . . .chúng ta làm sao có thể so với người ta. . . .”

Người bên ngoài ầm ĩ bàn luận, Bên trong nhà, Thượng Quan Thác Dương lại vô tư như anh không phải là người đưa sóng to gió lớn tới, dương dương tự đắc ngồi trên ghế sofa uống cola lạnh.

Thương Quan Phiên Phiên ngây ngô nhìn nước táo ép trên bàn, đây là ly nước thành phẩm sau khi ném trái cây vào máy xay sinh tố, anh trai thỉnh thoảng sẽ tiện tay làm cho cô một ly, phía trên có thêm hai viên đá nhỏ là thói quen của anh trai cô, cũng là thói quen của cô, anh biết mùa hè cô rất sợ nóng nhưng lại bận tâm đến vấn đề sức khỏe nên không dám uống thức uống quá lạnh.

Có phải bọn họ luôn bận rộn ai làm việc nấy hay không? Đã rất lâu cô không cảm nhận được hành động thân thiết, có một dòng nước ấm kì lạ len lỏi chảy vào tim khiến cô cảm thấy rối loạn, ý nghĩ vĩnh viễn chiếm đoạt phần tâm ý này thiếu chút nữa là bật ra khỏi môi.

Nghĩ cũng biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, cho dù cô có ở trong lòng anh trai đi chăng nữa cũng không thể thay thế được, một ngày nào đó sẽ có một người phụ nữ khác xuất hiện, độc chiếm mảnh lớn trái tim anh.

Cô biết rất rõ tình cảm không giống nhau, nhưng không hiểu ao cô lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn, tưởng như lồng ngực trở nên nặng nề khó chịu.

Đắm chìm trong suy nghĩ, cơ hồ có một đáp án nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, cô nóng lòng muốn biết nhưng lại sợ việc đi tìm hiểu, Thượng Quan Thác Dương thấy cô ngẩn người không nói lời nào, giống như đùa dai đưa bàn tay to che kín gương mặt cô.

Hành động này đã thành công đem Thượng Quan Phiên Phiên hồi phục tinh thần, cô hoảng hồn, kéo bàn tay anh xuống; “Làm gì vậy?”

“Em đang suy nghĩ gì?”

“Không có, không có gì!”

“Gạt người! Mau thành thực khai báo.” Thực ra thì anh không nhiều chuyện như vậy, cũng vô tình hỏi kĩ càng sự việc, anh nhìn ra trên mặt cô viết rõ hai chữ “Sầu não”, rất ít khi thấy cô xuất hiện vẻ u buồn, coi như cô muốn giấu tâm sự, thì anh cũng có thể hi hi ha ha để cho cô tạm thời buông vẻ mặt sầu não đó xuống, “Có phải nhìn thấy anh có nhiều người ái mộ, bị sức quyến rũ của anh hù sợ?”

“Em đang nghĩ nếu bọn họ thực sự muốn tra, sẽ rất nhanh phát hiện ra chúng ta là anh em, đến lúc đó anh sẽ phải đau dầu hơn”. Cô cố làm ra vẻ thoải mái, xóa sạch sự khác thường trong lòng.

“Thì ra em đang lo lắng giúp anh, yên tâm đi! Coi như bọn họ biết anh có em gái, cũng không thể tra được ngoại hình chân thực của em”.

“Bình thường người ái mộ điên cuồng cũng rất thần thông quảng đại, tốt nhất anh đừng quá nên xem thường họ”. cô cũng có không ít người theo đuổi đổi sang nghề trinh sát, phiền cô đến muốn phát điên!

“Thuyền tới đầu cầu tự thẳng, dù sao bây giờ chúng ta học khác trường đại học, họ sẽ không hỏi thăm được tin tức nhanh như vậy, anh đoán chiêu này sẽ hữu dụng trong khoảng nửa năm.” Có một vị thuốc quý là người cha trùm xã hội đen thân phận của bọn họ thật sự rất không tiện, nhưng lại có một người mẹ là nhân viên đặc vụ, anh cũng học được một chút chân truyền, che giấu cặn kẽ bối cảnh gia đình tuyệt không thể làm khó anh.

Thượng Quan Thác Dương luôn mang bộ mặt lão thần không sợ hãi khắp nơi, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không thể nắm bắt được. “Nếu quả thật muốn thả đạn khói, có thể tìm một người tốt một chút, làm bia đỡ đạn giúp anh?”

“lấy điều kiện của em, người nào sẽ hoài nghi lý do anh yêu em?” Thượng Quan Thác Dương hợp lý hợp tình hỏi ngược lại: “lấy em làm bia đỡ đạn, sẽ có rất ít người đủ tự tin nhảy ra thắng em, quan trọng nhất là, anh hoàn toàn không lo lắng em sẽ yêu giả tình thật với anh.”Mặc dù an không muốn nhìn cô như cách nhìn phụ nữ, nhưng không có một người phụ nữ nào có thể vượt qua được em gái anh, những món hàng kia chỉ sợ sẽ không lọt nổi vào mắt ạnh.

Cô thừa nhận lời giải thích của anh rất hợp lý, từ “Yêu em” trong miệng đang khua môi múa mép của anh trai khẳng định là đang khích lệ, cô thụ sủng nhược kinh nhưng lại có chút chột dạ.

“Anh cho rằng anh có bao nhiêu sức quyến rũ, dễ dàng làm cho người khác không kiềm chế được yêu anh?” cô cố ý làm ra vẻ ghét bỏ ý muốn áp chế nhuệ khí của anh, cũng là nhân cơ hội để đầu cô trở lại làm việc bình thường.

“Em dám nói vừa rồi em không có một chút xíu cảm giác bị điện giật nào?” Anh nửa đùa nửa thật, ngửa đầu tu một hớp cola lớn, “Này! Nể mặt một tí, không có cũng nói thành có”.

“Có, đương nhiên là có! Anh phóng khoáng lại hài hước thú vị, nếu anh không phải là anh trai em, em nhất định sẽ yêu anh”. Vốn là thuận thế phối hợp trêu đùa, tựa như bọn họ vẫn thường ồn ào, lời vừa ra khỏi miệng, đầu Thượng Quan Phiên Phiên như bị một tiếng súng ầm làm thông suốt, đầu chấn động đến trống rỗng, tâm tình không bình thường này trong một giây dường như có đáp án.

Không thể nào? Cô yêu. . .anh trai cô rồi sao?