Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 32: Gõ núi dọa hổ (phần 2)



Mục Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, quanh thân tản mát ra một luồng khí áp lạnh lẽo mạnh mẽ. Luồng khí áp này mạnh mẽ đến nỗi khiến cho Trần Phó liền cảm thấy có chút nghi ngờ, đây thực sự chỉ là một cô nhóc mới trưởng thành hay sao? Chỉ thấy cô chậm rãi ngồi xuống ở trên ghế so pha uống một ngụm trà, lạnh lùng nhìn nữ nhân viên phục vụ đang ngồi ở trên mặt đất, miệng câm như hến.

"Tôi cho cô một sự lựa chọn. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nếu cô vẫn còn muốn bỏ đi, thì sớm mà hành động khi chưa muộn! Tôi đây không nuôi dưỡng kẻ rảnh rỗi. Còn nếu không muốn bỏ đi thì tôi giao cho cô làm quản lý đại sảnh, giữ đúng khuôn phép, quản lí cấp dưới cho tốt. Xảy ra sai sót chậm trễ gì đó, tôi sẽ chỉ có hỏi cô!"

Nữ nhân viên phục vụ kia vốn là cho là mình chọc phải lông của thiếu phu nhân, nhất định sẽ bị cuốn gói. Giờ phút này nghe thấy bản thân mình không chỉ có không bị mất đi công tác, mà còn được thăng chức nữa, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bỗng chốc có chút trở nên mờ mịt. Nhưng mà cô cũng coi như có phản ứng nhanh chóng, lau quệt vội nước mắt rồi đứng lên, sau đó hướng về phía Mục Vũ Phi hành lễ rất là cung kính.

"Được rồi, đi ra ngoài đi!" Mục Vũ Phi vẫy vẫy tay. Ánh mắt của cô mang vẻ rất là tán thưởng. Xem ra đây đúng là một tài năng đáng được bồi dưỡng.

Người nữ nhân viên phục vụ kia đi rồi, cũng chỉ còn lại có một mình Trần Phó. Nhưng mà hiện tại ông ta thật sự giống như là bắp chân đã bị chuột rút rồi. Chiêu thức y ân uy tịnh thi này của thiếu phu nhân thật sự là tàn nhẫn. Không có một chút nào giống với một thiếu nữ mới 20 tuổi, đây đúng là một người có tâm kế lẫn thủ đoạn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hơn nữa, Vũ thiếu rất rõ ràng là thiên vị thiếu phu nhân, huống hồ Vũ thiếu vẫn luôn được xưng danh là "Diêm Vương mặt lạnh ". Ông ta làm sao có thể trông cậy vào việc Vũ thiếu sẽ cưới một cô dâu là người dễ bắt nạt chứ! Bất quá, coi như hoàn toàn chỉ có dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

(*) Ân uy tịnh thi: Câu thành ngữ. Ân: ơn, uy: oai, tịnh: song song, cùng lúc, thi: thi hành, làm, thực hiện. Dịch nghĩa: Ân uy tịnh thi: Thực hiện cùng lúc vừa ra ân (để ban thưởng), vừa ra oai (để trừng phạt). Ân uy tịnh thi có nghĩa là đồng thời sử dụng ân huệ và sự uy phong đối với một người nào đó (thường là đối với kẻ dưới), tương tự như câu thành ngữ “vừa đấm vừa xoa” của Việt Nam.

Trần Phó cố gắng trấn định nhìn thẳng vào Mục Vũ Phi, d∞đ∞l∞q∞đ đã thấy cô có chút uể oải mệt mỏi, lại có chút không chút để ý rồi.

"Tôi là người, từ trước đến nay không thích lấy gia thế để áp bức người khác, thực sự là người rất thiện lương..."

Nửa bên mặt Trần Phó cũng đều run rẩy hết cả rồi. Đúng vậy, một người đa mưu túc trí như ông ta, sao lại có thể quên được, đây là con gái duy nhất của nhà họ Mục kia chứ! Cô chính là trần trụi nói cho ông ta biết, nếu như cô muốn động đến ông ta, ông ta căn bản cũng không có lực để mà chống đỡ! Lúc này Trần Phó thật sự là mới ý thức được, bản thân mình đã đá trúng phải thép tấm rồi. Từ trên ót, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Chỉ thấy Mục Vũ Phi xoay chuyển lời nói, ngữ điệu cực kỳ sắc bén, nói: "Ngài cũng là một người họ hàng xa của nhà họ Vũ. Nhưng dù sao cũng nên dốc sức vì nhà họ Vũ. Hành động ngày hôm nay của ngài, thực sự không nên!"

Lời này nghe qua có vẻ dễ nghe, nhưng mà Trần Phó kỳ thực chính là em trai của chị gái, của chồng con gái, của em trai ông nội Vũ Thiên! Mục Vũ Phi nói Trần Phó là họ hàng xa của nhà họ Vũ, đó đã là cất nhắc ông ta rồi. Tuy rằng lúc này nét mặt già nua của Trần Phó đã nhuốm màu màu đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại cũng không dám làm nửa phần cái chuyện biện giải. Bản thân mình, vào thời điểm nhân viên của mình xảy ra chuyện đó, lại đã bỏ qua, mà không chịu đến nói lời xin lỗi ngay lúc đó, cũng đã là lòng muông dạ thú rõ rành rành rồi !

Vẫn nhìn sắc mặt biến hóa của Trần Phó, Mục Vũ Phi chỉ cười cười nhàn nhạt, lại nói ra những lời nói độc địa, khiến cho Trần Phó như bị rớt vào hầm băng vậy: "Ngài tuổi tác cũng lớn rồi, lại vẫn cứ phải vất vả lo liệu như vậy, thực sự là cho lớp tiểu bối chúng tôi cũng cảm thấy băn khoăn. Nay vị trí này vẫn là ngài phụ trách. Nhưng về sau này, trong làng du lịch có chuyện gì, ngài cũng sẽ không cần phải tới để can thiệp nữa. Cứ để cho Thượng Duyên tới tiếp nhận quản lý đi, Phương Gián cũng sẽ phụ một tay."

Dứt lời, Mục Vũ Phi liền thở phù ra một hơi, tỏ ý ra lệnh đuổi khách đi rất rõ ràng. Trần Phó cũng không dám ở lâu. Ông ta cũng biết mình dĩ nhiên đã bị mất đi quyền lực rồi. Hơn nữa xem bộ dáng như vậy là không có đường sống vẹn toàn rồi. Chỉ có thể trách chính bản thân ông ta đã quá mức khinh thường thiếu phu nhân năm nay vẫn còn trẻ tuổi mà thôi, khiến cho bản thân mình trở thành quân cờ trong tay người khác! Vẻ mặt đầy đau khổ, Trần Phó thưa dạ thiên ân vạn tạ rồi lui ra.

Thượng Duyên nhìn bộ dạng bình tĩnh kiềm chế của Mục Vũ Phi có chút muốn cười. Trước kia cô vậy mà lại không phát hiện ra thủ đoạn của Mục Vũ Phi lại cao thâm đến như vậy! Đúng là một người chủ “thâm tàng bất lộ”. Nhưng mà Thượng Duyên cũng có chút muốn khóc. Mục Vũ Phi cũng đã nói rất rõ ràng cho cô biết rồi, Mục Vũ Phi sẽ không nâng đỡ cho anh cả của cô. Mục Vũ Phi chỉ có thể nâng đỡ cô, một tiểu thư nhỏ của nhà họ Thượng mà thôi! Ngay cả Thượng Duyên cũng đã nhìn ra, cho dù là người anh trai thân thiết của cô về sau này có nắm quyền đi nữa, thì cái chuyện phân chia gia sản trong nhà cũng không còn dư lại cái gì. Bản thân cô cuối cùng rồi cũng sẽ giống như quân cờ trong tay anh trai mình trong quá trình phát triển gia nghiệp lớn mạnh mà thôi.

(*) Thâm tàng bất lộ: Nghĩa rộng hơn của câu này là có ý nói rằng những người có bản sự, có thân phận, có địa vị cao thường không để lộ mặt hoặc lộ thân phận của mình trước người khác. Nó cũng bao hàm ý nghĩa là cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.

"Duyên Duyên, nói thêm cùng một chút, vừa rồi cô nhóc kia bị tớ nhục nhã như vậy, mà vẫn còn có thể bình tĩnh phán đoán tình thế, còn bướng bỉnh lỳ lợm như vậy, đúng là một nhân tài." Khóe miệng của Mục Vũ Phi treo một ý cười, nhắc nhở.

"Làm không tệ." Vũ Thiên cười khích lệ cô dâu nhà mình. Vừa rồi Mục Vũ Phi thực sự đã lộ rõ là một người có thủ đoạn cao minh. Có được một người quản lý đại sảnh khăng khăng một mực như vậy, cảnh tượng diện mạo nơi này chắc chắn sẽ rực rỡ hẳn lên. Hơn nữa Trần Phó đã mất quyền lực thực quyền, thế lực sau lưng ông ta cũng sẽ thành thật một hồi.

Mục Vũ Phi nghe được lời khen này của Vũ Thiên đối với bản thân, nhất thời gương mặt liền chảy xị xuống. Cô ngửa mặt lên trời, thở dài nói: "Bà già này thật sự là nên đuổi việc cả hai người này mới phải? Mẹ nó chứ, ức hiếp đến trên đầu ta rồi ! Đến cái lông của mình cũng thiện lương như vậy hay sao!"

Gương mặt của mọi người đều co rút cả lại, hận không thể mau chóng đi tìm miếng đậu hủ mà đập đầu vào để chết.