Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Chương 7



Ngày hôm đó, Đỗ Thiên Hải đột nhiên viếng thăm "xí nghiệp Đông thị", bề ngoài nhanh nhẹn tuấn nhã và thân phận cao quý, lập tức mọi người ở trong phòng làm việc nổi lên một trận xôn xao, bất quá trận gió lốc này cũng do Trần Tín Vĩ xử lý việc làm trên bàn ——

"Không biết Đỗ tiên sinh hôm nay đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì?" Trần Tín Vĩ mỉm cười hỏi thăm mục đích của hắn, nhưng dùng từ lễ phép, nhưng cho thấy hắn chỉ xem Đỗ Thiên Hải trở thành một người bình thường khách không mời mà đến cho nên ân cần hỏi, mà không phải là ông xã của cấp trên.

"Bất kể tôi tìm bà xã tôi có chuyện gì, hẳn là không có liên quan đến Trần thư ký." Đỗ Thiên Hải cũng nở nụ cười trên mặt tỏ vẻ hắn và bà xã có "việc nhà" không có tiện cho người ngoài như hắn nhúng tay vào, không cần hắn phải tới cản trở.

"Giúp Đông tiểu thư loại bỏ tìm hiểu khách cũng là một trong các công việc của tôi, thân là thư ký tôi có chức trách để người không có quan trọng lên công ty quấy rầy." Trần Tín Vĩ cũng không cam chịu yếu thế đánh trả, ngụ ý chính là làm Đỗ Thiên Hải trở thành một người nhàm chán tới quấy rầy công việc của cô, cho nên đứng ra bảo vệ cô.

"Vậy thì phiền Trần thư ký tận trung với công việc mau giúp tôi thông báo một tiếng, nói cho cấp trên của cậu có ông xã đến tìm cô ấy." Ánh mắt Đỗ Thiên Hải làm cho người ta rùng mình, trong tươi cười mang theo vài phần cảnh cáo, muốn hắn nhanh đi làm tốt công việc của mình, chớ đứng ở chỗ này chặn đường.

Nhưng Trần Tín Vĩ cũng không nguyện phục tùng mệnh lệnh của hắn, không nhúc nhích đứng ở tại chỗ cùng Đỗ Thiên Hải giằng co.

Đang lúc hai ánh mắt tràn đầy địch ý giằng co trên không trung, Đông Ánh Thần trùng hợp từ trong phòng làm việc đi ra ——

"Tín Vĩ, nội dung phần hợp đồng này sách thật giống như có vấn đề, anh giúp tôi ——" Cô từ giấy tờ ngẩng đầu, mới phát hiện Đỗ Thiên Hải cũng đứng ở ngoài cửa.

"Sao anh lại tới đây?" Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn Đỗ Thiên Hải, kỳ quái hắn làm sao sẽ đến công ty tìm cô, cũng không có trước đó liên lạc.

"Đúng vậy a, tôi cũng vậy đang hỏi Đỗ tiên sinh vấn đề này đây." Trần Tín Vĩ lập tức nói tiếp. Từ vẻ mặt ngoài ý muốn của cô xem ra, xác định Đỗ Thiên Hải đúng là khách không mời mà đến, mình một chút cũng không có hiểu lầm hắn.

Đỗ Thiên Hải lạnh lùng liếc Trần Tín Vĩ mặt lộ ra nụ cười toan tính, cảm thấy chói mắt cực kỳ!

Hắn trực tiếp đi tới trước người của cô, lấy xấp giấy tờ ra cản trở ra, ôm hông của cô, khẽ vuốt mặt của cô.

"Có chút việc tìm em, ở chỗ này không tiện nói." Hắn lấy ánh mắt nhiều tình cảm nhìn cô, che giấu động tác dán người lên thân thể của cô, không e dè bên cạnh còn có người đứng, chính là muốn tên kia biết bọn họ vợ chồng có chuyện "lặng lẽ nói", người ngoài không có tư cách nghe.

Đông Ánh Thần có chút ý không tốt nhìn thư ký một cái, khẽ kéo tay Đỗ Thiên Hải, cầm lại xấp giấy tờ.

“Chúng ta đi vào nói." Cô đem xấp giấy tờ giao cho Trần Tín Vĩ, liền muốn theo Đỗ Thiên Hải và cô vào phòng làm việc."

"Chờ một chút." Đỗ Thiên Hải lại duỗi tay nắm vai bà xã, quay đầu lại nhìn Trần Tín Vĩ nói: "Trần thư ký, không biết chức trách của cậu có bao gồm mua cà phê này hạng nhất cho tôi hay không?" Vẻ mặt hắn tươi cười hỏi, trong ánh mắt nhưng có tia khiêu khích.

Trần Tín Vĩ liếc mắt một cái hắn dừng lại cánh tay trên vai, không để lại dấu vết nắm chặt giấy tờ trong tay.

"Thật không đúng dịp, cà phê vừa lúc không có, Đỗ tiên sinh uống trà được không?" Hắn khách khí trở về hỏi, trong lòng nhưng đối với Đỗ Thiên Hải cử chỉ cảm thấy có chút tức giận, cảm thấy thái độ hắn đối đãi với Đông Ánh Thần hẳn là trang trọng một chút, mà không phải giống như hắn và những cô gái khác ở chung một chỗ, động một chút là ôm ấp.

"Vậy cậu đi ra ngoài mua sao, tôi không có thói quen uống trà, cho tôi một ly cà phê đen." Đỗ Thiên Hải tuyệt không khách khí yêu cầu hắn đi chuẩn bị, ước gì có thể ra lệnh cho hắn đến cuối thế giới đi mua cà phê.

"Thiên Hải." Đông Ánh Thần lập tức ở sau lưng giật quần áo của hắn, muốn hắn đừng quá đáng.

Chương 7.2

"Không cần, Tín Vĩ, phiền anh giúp chúng tôi lấy hai ly trà là được rồi."

"Không cần gấp gáp, lầu dưới có quán cà phê." Trần Tín Vĩ nhận lấy khó khăn hắn gây cho, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Tôi cũng giúp cô mua thêm một ly, ít đường thêm sữa, sữa nhiều một chút, đúng không?" Hắn cố ý để cho Đỗ Thiên Hải biết hắn đối với ăn uống của cô đã quen, biết rõ cô yêu thích cái gì.

"Đúng." Cô gật đầu, thật ra thì trong lòng đối với hắn cảm thấy có chút không phải, muốn phiền hắn đi xa như vậy mua.

"Tôi thuận tiện giúp cô mua một phần sandwich, buổi trưa cô ăn được không nhiều lắm, giờ nay nhất định đã đói bụng." Hắn còn muốn cho Đỗ Thiên Hải biết hắn đối với cô rất quan tâm.

"Tốt, cám ơn." Cô mỉm cười nói cảm ơn, hồn nhiên không biết trong lời nói dịu dàng của hắn kì thực tràn đầy ý phân cao thấp, mà ông xã bên cạnh đã muốn bốc hỏa.

Nhìn vẻ mặt lịch sự của Trần tin vĩ cười "gian", thật muốn cho hắn một đấm!

Đi vào phòng làm việc, Đỗ Thiên Hải lập tức hỏi cô ——

"Em đừng dùng tên thư ký kia không được sao?" khẩu khí hắn rất không thoải mái.

"Anh ấy có cái gì không tốt, hơn nữa anh tại sao sai anh ấy những việc như vậy?" Lúc trước cũng là như vậy. Cô cảm thấy hắn làm sao cũng không học được tôn trọng người khác một chút, lại tới ra lệnh thư ký của cô làm việc, còn có dáng vẻ đương nhiên.

Hắn uống ít một ly cà phê thì như thế nào, cần gì nhất định phải gọi đi ra ngoài mua?

"Gọi hắn mua ly cà phê mà thôi, em liền thấy không nỡ sao?" Thấy cô vì tên kia nói chuyện, hắn càng khó chịu.

"Anh lại đang phát bệnh thần kinh gì a." Cô không chịu được nói lại, không biết hắn vừa lừa gạt con dân. Có quan hệ hay không liên quan đến hắn, chỉ có như vậy mà muốn đổ tội cho cô sao

"Đem hắn đổi đi, anh không thích có một người đàn ông suốt ngày đi theo bên cạnh em." Vừa nghĩ tới có hắn có ý đồ không tốt mỗi ngày đều bên cạnh bà xã hắn thì trong lòng tức giận, huống chi thời gian công tác của cô so với ở nhà thì dài hơn, càng làm cho hắn phát hỏa trong bụng như uống nguyên bình dấm chua, mùi vị sặc đến hắn không thể không thừa nhận mình đang ghen.

Đường đường là phó tổng tài "tập đoàn Long Đằng", hắn còn không có nghĩ tới mình sẽ có ngày ghen tỵ như thế với một thư ký nho nhỏ! Đáng ghét. . . . . .

"Bởi vì anh không thích thì phải người ta mất chén cơm sao?" Cô cảm thấy người đàn ông này không khỏi cũng quá bá đạo, không phải còn quá là lưu manh!

Bất quá, hắn nói không thích có một người đàn ông đi theo bên người cô. . . . . . Lời này nghe cảm giác có chút "chua chua"? Chẳng lẽ là hắn đang ghen vì cô. . . . . .

Tính đi tính lại, mặt cô cũng đâu có dát vàng! Hắn cho dù ghen cũng không phải là bởi vì thích cô, cô tại sao có thể vui vẻ chứ.

"Gọi hắn đến ‘Long Đằng’ làm việc, anh viết thư đề cử cho hắn, cho hắn một chén cơm mới." Hắn rất dứt khoát nói, hận không thể để cho tên kia nhanh lên rời khỏi bên người cô.

Kỳ quái, cô gái này bình thường phòng hắn như phòng cướp, làm sao đối với người không tốt kia không có phòng bị, thật là không nhạy bén gì hết!

"Thư ký của em không cần anh quan tâm." Trần Tín Vĩ là một nhân tài, cũng là trợ thủ đắc lực của cô, cô mới không thể để cho hắn đào khoét nơi đây! Hay là sau khi trở về quản lý hắn tốt là được.

Đỗ Thiên Hải nheo mắt nhìn cô gái này "bề ngoài thật giống như rất thông minh", thật rất nội thương! Hết lần này tới lần khác hắn chính là không có biện pháp cầm chân cô.

"Anh đến tìm em có chuyện gì?" Nói hồi lâu,cô còn không biết hắn tại sao lại xuất hiện ở trong công ty.

"Tìm em nhất định phải có chuyện gì sao?" Hắn hào phóng nhấc hai chân lên, có chút tức giận không muốn nói vì sao mình đến đây.

Hơn nữa nói toạc ra, hắn chính là muốn đến nhìn cô một chút mà thôi. . . . . .

"Không có chuyện tại sao tới công ty tìm em!" Cho nơi này là cửa hàng tiện lợi a, không có chuyện gì cứ tới đây đi dạo một chút.

Cô mới vừa rồi còn cho là hắn thật sự có chuyện trọng yếu gì mới ngưng công việc của cô, kết quả dáng vẻ hắn hiện tại rất nhàn rỗi, thật dễ làm người ta phát hỏa .

"Có đôi khi làm việc không cần phải có lý do." Hắn gối lên phần gáy, nở nụ cười lành lạnh, đáp án là giống như cá tính theo hứng của hắn.

"Tất nhiên phải có bởi vì, chuyện gì cũng cần lý do." Cô không đồng ý lời của hắn, tin tưởng mọi việc đều có lý do bởi vì, suy xét hình thức và cá tính của cô giống nhau là mạch lạc.

"Sao? Đã như vậy, vậy em cũng nói rõ lý do một chút một năm qua làm mặt lạnh đó với anh là có ý gì, tại sao sau khi em và anh lên giường, đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác dường như đối với anh hờ hững, thái độ lãnh đạm như vậy?" Đỗ Thiên Hải nhếch mày cười một tiếng, theo lời của cô ném ra một đống vấn đề đã gây khốn khó rất lâu để, nhìn cô làm sao tự bào chữa, giải thích tại sao một năm qua đối với hắn không có lý do gì tại sao lạnh nhạt.

Nếu cô đã nói mọi chuyện đều có lý do, như vậy hẳn là có nguyên nhân cô mới bỗng nhiên "thay đổi sắc mặt" nói đến hợp lý mới thôi. Hắn rửa tai lắng nghe.

Đông Ánh Thần bỗng nhiên sửng sốt, không có ngờ tới hắn sẽ có câu hỏi như thế, vẻ mặt đột nhiên chuyển làm yên lặng. . . . . .

Có đôi khi, cô đột nhiên rất muốn cùng hắn ngả bài, đem tất cả tình cảm cho hắn biết, cho hắn biết mình quá đáng như thế nào——

"Có rãnh rỗi thì anh đi đi, em còn có rất nhiều công việc muốn làm." Nhưng cuối cùng, cô luôn là cầm chặt lấy tự ái, không chịu để cho hắn phát hiện trong lòng vết thương, tin tưởng mình một ngày nào đó có thể quên lãng tất cả, sẽ không vì người đàn ông này cùng hắn làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần cô không thèm để ý hắn, hắn sẽ không thể gây thương tổn cho cô được.

Đỗ Thiên Hải nhìn cô giống như đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, sớm cũng biết cô sẽ có phản ứng như thế. Chỉ cần hắn vừa hỏi đến vấn đề này, vĩnh viễn cũng là bí mật, làm sao cũng hỏi không ra nguyên nhân. . . . . .

Ghê tởm, hắn rốt cuộc là làm sai cái gì, tại sao cô lại dùng vẻ mặt này đối với hắn!

"Có việc, anh đang đợi cà phê của anh.".

"Đỗ Thiên Hải, anh cố ý đến điều tra sao?" Cô trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy người đàn ông này có ý tới chọc cô tức giận ! Rõ ràng không có chuyện gì làm, mà cứ ngồi đây không đi?

Đỗ Thiên Hải cũng nheo lại mắt, trong lòng buồn bực. . . . . .

A, cô lại dám nói hắn tới đây điều tra?! Không hiểu được từ đầu tới cuối đến tột cùng là người nào đang tìm người nào tra xét a?

Rốt cuộc là người nào đột nhiên xông vào phòng làm việc của hắn nói muốn cùng hắn kết hôn, là ai nhiễu loạn tình cảm của hắn, hại hắn trở nên suy nghĩ lung tung, phiền lòng không thôi! Kết quả sau khi lên giường lại lật mặt không nhận người, đem hắn đánh vào "lãnh cung", việc không đáng lo. . . . .

Chương 7.3

Hắn đập phá? Hmm, quả thật là oan ức nha! Hắn phải đòi cô một chút công đạo mới đúng!

"Không, anh không phải là tìm tra xét, mà là tới tìm em, bà xã. . . . . ." Hắn nhếch môi mỉm cười, dịu dàng kêu gọi, đứng dậy đi về phía cô.

"Anh muốn làm sao!" Dự cảm xấu! Vẻ mặt cô đề phòng nhìn hắn.

"Công việc của em thật sự quá mệt mỏi, để anh đến giúp em thả lỏng." Mỉm cười trộn lẫn vẻ tà ác, khuôn mặt anh tuấn giống như ác ma không có ý tốt, từng bước tiến tới gần sau bàn công làm việc của cô. . . . . .

Cô đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị hắn nhanh tay kéo về trong ngực, vây ở trước bàn, lấy ưu thế là thân hình cao lớn áp chế thân thể bé nhỏ của cô, làm cho cô nhích sang phía bên trái cũng bị ngăn chặn, nhích sang phải cũng không được.

"Tránh ra." Cô lạnh nhạt truyền lệnh hắn nhanh chóng đi sang một bên.

Nhưng hắn chỉ là cười xấu xa, xa hơn trước chuyển gần một chút, dùng sức mạnh thân thể cường tráng đem cô vây chặt tròng vòng tay.

"Mau tránh ra. . . . . ." Cô đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng đem hết khí lực nhưng không rung chuyển hắn được chút nào. Thậm chí hướng lồng ngực của hắn, bả vai mãnh liệt dồn sức đánh, vẻ mặt hắn cũng là thoải mái.

"Bà xã, như vậy giống như giúp anh xoa bóp a?" Hắn khoái trá nói.

Cô mở to mắt, quả thực bị người đàn ông thô nhục này cho đánh bại! Không nghĩ tới hắn không chỉ da mặt dày mà thôi. . . . . .

"Bất quá bây giờ là anh muốn giúp em thư giãn." Hắn vừa nói, bàn tay cũng xoa bên eo của cô, cái mông. . . . . . Nói là giúp cô thư giãn, rõ ràng cho thấy là muốn ăn đậu hũ của cô.

"Đỗ Thiên Hải!" Cô kéo tay của hắn, không cho hắn sờ loạn nữa.

"Được, bà xã, em mặc dùt thả lỏng, thật là tốt." Hắn nắm ngược tay cô, một tay ấn cô xoay người sang chỗ khác, chống đỡ ở bên cạnh bàn, hai tay tùy ý từ phía sau đi lên trước, từ bụng của cô một đường mò tới bộ ngực. . . . . .

"Anh dám!" Thân thể của cô, hai tay cũng không thể động đậy, chỉ có thể đối dùng miệng cảnh cáo hắn.

"Em nói đi?" Hắn tà mị cười một tiếng, cúi đầu hôn tai cô, không chỉ có cách quần áo vuốt ve ngực của cô, còn kéo áo sơ mi trong quần cô ra, đưa tay trực tiếp duỗi đi vào. . . . . .

Lòng bàn tay lướt qua bụng cô, bò lên trước ngực của cô, ra sức nắm lấy, hơn nữa đè ép đỉnh phong nhạy cảm, ở ngón cái hạ xuống xoa nhẹ. . . . . .

"Dừng tay, nơi này là phòng làm việc." Cô tức giận, giọng nói mềm mại nhìn về phía hắn cầu xin tha thứ, hy vọng hắn có thể buông tay, đừng ở chỗ này đối với cô làm chuyện mất mặt như vậy, vừa nghĩ tới ngoài cửa còn có nhiều nhân viên như vậy đã cảm thấy thật xấu hổ, lỡ như bị bắt gặp ——

"Thật kích thích." Hắn lơ đễnh cười, lại hôn nhẹ bên gáy cô, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm tai của cô.Chẳng qua là hưởng thụ niềm vui thú đùa giỡn cô, bàn tay dời về phía đẫy đà bên kia tiếp tục khinh bạc thân thể của cô, khiêu chiến thần kinh nghiêm túc của cô.

"Đỗ Thiên Hải!" Cô rụt cổ lại, vừa phát ra một tiếng cảnh cáo, bị hắn thân mật trêu chọc khiến cho cô rất muốn thét chói tai, vừa tức vừa giận, hơn nữa xấu hổ cho trước ngực cảm nhận được một trận khoái cảm tê dại.

"Hư. . . . . . Cẩn thận bị nghe thấy." Lúc này, hắn cũng là quan tâm đến tình cảnh của cô, muốn cô khắc chế âm lượng của mình, chớ bị người phát hiện, cảm giác vụng trộm dường như kích thích.

Cô mím môi, đem giọng nói nuốt trọn trở về, chuyển quá hung hăng trừng hắn. Rõ ràng là hắn làm chuyện xấu, còn có mặt mũi nói. . . . . .

Hắn vẫn là không đau không mệt cười, buông lực chế trụ cô, nhưng ngược lại xuống phía dưới vuốt ve bắp đùi cô hôm nay mặc tất chân màu đen, vung lên quần của cô ——

"Không thể!" Cô thấp giọng hô, đè lại cánh tay của hắn.

“Tại sao." Hắn khẽ cắn vành tai của cô, không tốn sức chút nào đẩy tay cô ra, chứng minh cho cô nhìn đây là sự thật. Lúc trước chỉ có thể thừa dịp lúc cô ngủ say len lén tiến hành, âm thầm mơ màng "chuyện tốt", hiện tại hắn muốn toàn bộ thực hiện ngay tại đây.

Đưa lưng về phía hành động của hắn chế ngự, khí lực vừa không bằng người, Đông Ánh Thần phản kháng và công kích thật ra thì không tạo nên bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể coi là giãy dụa không có hiệu quả.

Hắn một lần cuối cùng kéo tay cô ra, thăm dò vào nơi giữa hai chân cô kẹp chặc, ở đây nhỏ hẹp trong không gian tìm được chỗ mềm mại nhất của cô, cách quần lót vuốt ve, tiến hành xoa bóp nơi đó. . . . . .

"Ư." Cô nhướng mày, kêu lên một tiếng, cảm thấy giữa hai chân có cổ kỳ dị rung động.

Hắn hôn gương mặt của cô, thưởng thức lúm đồng tiền nhuộm đỏ xinh đẹp, vẻ mặt đỏ ửng thật mê người thật đẹp, vì sao dáng vẻ cô hết sức nhẫn nại làm cho người ta yêu mến đến thế ?

Cô có biết kiên cường như vậy chỉ hại hắn không nhịn được muốn khi dễ cô một chút. Từ trên người cô thấy được nhiều cảnh đẹp, phỏng đoán lúc tình dục lên cao không biết dáng vẻ cô như thế nào……..

Năm đó cùng cô ân ái một đêm hắn thật sự uống quá nhiều rượu, làm trí nhớ hắn rối lọan, khiến cho hắn tỉnh lại chỉ nhớ một đoạn ngắn kích tình, nhớ không nổi chi tiết bên trong, hôm nay xem ra là cần hảo hảo ôn lại một chút những thứ mất trí nhớ kia ——

Hắn vén quần lót của cô lên, đầu ngón tay lần nữa thăm dò vào chỗ mềm mại kia, khóe léo đùa nghịch, khiêu khích tình dục của cô, thoáng cái đã làm cả người cô nóng lên, hai chân như nhũn ra. . . . . .

"Em ướt." Hắn dán lên thân thể đổ mồ hôi của cô, cảm giác được đầu ngón tay dính chất nóng ướt, không nghĩ tới cô nhạy cảm như vậy, thật là quá mê người!

"Hạ lưu." Cô cắn răng mắng, trong lòng cảm thấy xấu hổ, rõ ràng là muốn phản kháng hắn, nhưng thân thể cũng không chịu khống chế đối với hắn sinh ra phản ứng mất mặt như vậy, dễ dàng bị người đàn ông xấu xa này câu dẫn. . . . . .

Cô không muốn đối với hắn có cảm giác, nhưng mà tại sao trong lòng của cô đều không nghe cô nói, vẫn dấu hiệu nghiêng về hắn. . . . . .

Bị mắng, trong lòng Đỗ Thiên Hải tràn đầy vui mừng nở nụ cười, bởi vì nhìn thấy thân thể của cô đối với hắn "có cảm giác". Nếu nói là trong lòng của cô đối với hắn hoàn toàn không có cảm giác, vậy thì không đúng lắm.

Lòng của phụ nữ và thân thể bình thường nối liền, mà hắn biết cô không phải là loại đàn bà có thể đem tâm tình và thân thể tách ra làm hai, cho nên cho dù cái miệng cô không chịu thừa nhận, hắn cũng tin tưởng cô này nhất định là đối với hắn có cả cảm tình, không sai nha.

Chương 7.4

Cốc cốc ——

Trên cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng gõ cửa.

"Hình như là thư ký của em trở lại." Đỗ Thiên Hải chẳng những không có nửa điểm kinh hoảng, giọng nói còn rất thong dong.

"Đông tiểu thư, tôi đưa cà phê tới." Tiếng động ngoài cửa quả nhiên là Trần Tín Vĩ.

"Đợi. . . . . . Chờ một chút, khoan vào." Cửa không có khóa! Trong lòng cô run sợ ngăn cản thư ký đẩy cửa vào. Vừa nghĩ tới nếu như bị thư ký nhìn thấy dáng vẻ quần áo xốc xếch lúc này của cô, xụi lơ ở trong ngực Đỗ Thiên Hải cảm thấy thẹn, hô hấp của cô nhanh đến hít thở không thông.

"Mau buông tay!" Cô kinh hoảng đẩy cánh tay hắn, muốn hắn nhanh lên một chút buông tay, để cô sửa sang lại quần áo xốc xếch.

"Làm sao bây giờ đây? Anh không muốn." Nhưng Hắn lành lạnh cười, hai cánh tay vẫn là ôm cô bất động, không nỡ buông ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra, hơn nữa mặt không đỏ, hơi thở không gấp nhìn cửa ngoài trước hô to ——

"Để đằng trước đi, chúng tôi bây giờ đang nói chuyện rất quan trọng, không rảnh uống cà phê." Vừa nói, hắn còn hướng cánh môi sưng hồng trên mặt hôn một cái, tay cũng chơi xấu trước ngực của cô chết cũng không chịu lui, cảm nhận được trái tim của cô một trận kịch liệt cuồng loạn.

"Cà phê nguội sẽ khó uống, hay là tôi đưa vào trước." Người ngoài cửa rất kiên trì.

Đông Ánh Thần mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm thấy Trần Tín Vĩ lập tức sẽ đẩy cửa vào, trong đầu đã trong nháy mắt xẹt qua nhiều cái hình ảnh chấn động lòng người, gấp đến độ sắp khóc.

"Van xin anh buông tay.” Cô quay đầu lại cầu khẩn, trong mắt bối rối nổi lên đám sương.

Thấy dáng vẻ điềm đạm này đáng yêu của cô, mắt ứa lệ, nếu hắn không thu tay lại thật giống như quá ác tâm. . . . .

"Thật là một người cản trở." Hắn thấp giọng nói một câu, rất không tình nguyện buông tay, lui về sau một chút.

Không ngờ tay cầm cửa cũng đang lúc này chuyển động ——

Hù dọa! Cô mở to mắt nhìn cánh cửa kia, tim đập ở trong nháy mắt bão tố cao.

Ken két. . . .

Tay cầm cái cửa mắc kẹt, cánh cửa không có bị đẩy ra, vẫn lẳng lặng đang đóng.

Hô! Cô thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu hỏi hắn: "Anh khóa cửa rồi?"

"Anh không có nói cho em biết sao?" Hắn tặc tặc cười một tiếng, vừa vào cửa đang ở phía sau cô lặng lẽ khóa đi.

"Đỗ Thiên Hải!" Cô tức giận đập hắn một cú, cảm thấy hắn căn bản là biết rõ còn cố hỏi, khóa cửa nhưng cố ý không nói cho cô biết, hại cô khẩn trương được trái tim thiếu chút nữa ngưng đập.

Hơn nữa, hắn không phải là vừa bắt đầu toan tính muốn giở trò với cô, cho nên mới len lén đem cửa khóa lại a?

"Muốn tiếp tục sao?" Hắn hào phóng để cho cô bắt nạt, vừa làm chuyện xấu địa cười một tiếng, nửa điểm giác ngộ cũng không có.

"Vô sỉ!" Ngừơi đàn ông này thật là xấu đủ mặt! Bất quá cô hiện tại bận rộn sửa sang lại quần áp, không rảnh cãi với hắn.

"Xem ra chỉ có về nhà lại tiếp tục." Hắn bất đắc dĩ nhún vai than nhẹ, cảm thấy cô gái nghiêm trang này thật là càng nhìn càng để cho hắn động tâm, dù bận vẫn ung dung tựa vào bên cạnh bàn thưởng thức cô sửa vội vàng sang lại quần áo. . . . . .

Bất quá hắn mới vừa rồi khóa cửa cũng không phải là vì muốn ăn đậu hũ cô. Chỉ là một nghĩ đến có một khiến người chán ghét ở bên ngoài, theo bản năng muốn để hắn ở ngoài cửa, không nghĩ tới. . . . . . Hắc hắc, hắn thật không có ý muốn "mưu đồ" cô, tất cả cũng là thuận theo tự nhiên . . . . . .

Chương 7.5

"Đông tiểu thư, cô không sao chứ?" Trần Tín Vĩ phát hiện trên cửa bị khóa, bên trong vừa thoáng cái không có động tĩnh, cảm thấy bên trong cửa tình huống khác thường, cái gì quan trọng đến cần phải khóa cửa?

". . . . . . Tôi không sao." Cô bận rộn đóng lại cúc áo sơ mi, vừa đáp lời.

“Xin mở cửa giúp tôi." Khẩu khí ngoài cửa có chút nóng nảy, không hiểu được bên trong đến tột cùng là tình huống gì.

"Chờ một chút." Cô khom lưng đem tất chân kéo lại bắp đùi, lại đem quần lót cuồn cuộn kéo lên.

Đỗ Thiên Hải cũng đang một bên gió mát huýt sáo, vẻ mặt rất muốn chạy lên ăn sạch cô.

"Đông tiểu thư. . . . . ." Khẩu khí Trần Tín Vĩ càng lúc càng gấp, nóng lòng biết rõ ràng bên trong đến tột cùng là tình huống nào.

"Tới, tới. . . . . ." Đỗ Thiên Hải nhìn cô sửa sang lại được không sai lúc đầu, đã không có gì hay để cho ánh mắt hắn thêm, mới miễn cưỡng đi tới mở cửa.

"Trần thư ký, cậu là đưa cà phê hay là cứu hoả a, làm chi gõ cửa gõ hết sức khẩn cấp như vậy?" Hắn tựa tại cạnh cửa, sắc mặt không vui nhìn người ngoài cửa phá hư chuyện tốt vợ chồng bọn họ.

Trần Tín Vĩ giống như trước cũng không thân thiết nhìn hắn, nhạy cảm chú ý tới trên áo sơ mi của hắn có chút dấu vết bị xé, thật giống như trước khi mới vừa vào cửa trước rối loạn một chút.

Hắn để ý cũng không để ý Đỗ Thiên Hải, thậm chí có chút ít không khách khí đi qua bờ vai của hắn, trực tiếp đi vào bên trong cửa ——

"Cô không sao chứ?" Hắn khẩn trương nhìn Đông Ánh Thần.

"Cô ấy dĩ nhiên không có chuyện gì, bà xã ở chung với tôi một chỗ là rất an toàn." Đỗ Thiên Hải thay cô đáp lời, còn đứng trước mặt Trần Tín Vĩ ngăn cản tầm mắt của hắn.

Nhìn, nhìn cái gì vậy! Không đượcc nhìn cô ấy nha. . . . . .

Đỗ Thiên Hải nheo lại lông mày thu hút, nhìn thẳng người chướng mắt trước mắt này, thật muốn lập tức xào hắn như xào cá mực, kêu hắn lập tức cút ngay đi!

"Anh không phải là muốn đi sao? Cà phê mang về uống tốt lắm." Đông Ánh Thần từ trong tay thư ký lấy ra túi giấy, cầm trong đó một ly cà phê giao cho Đỗ Thiên Hải, đem hắn đẩy ra ngoài cửa, dùng ánh mắt bảo hắn tốt nhất mau rời đi, đừng ở lại quấy rầy người khác đi làm.

Kết quả, người cút thành mình, điều này làm cho vẻ mặt Đỗ Thiên Hải càng thêm khó coi.

"Được rồi, anh đang đi đây, không cần đẩy." Hắn mím môi đi về phía trước, mặc dù vốn là cũng không còn quá nhiều thời gian ở lâu, nhưng bị đẩy đi ra cảm giác thật sự rất kém cỏi, nhất là ở trước mặt người ở đây.

Vừa quay đầu lại, hắn đột nhiên hướng môi cô hôn một cái ——

"Mặc dù anh không thấy em mặc quần áo tối màu, nhưng chân em mặc tất đen dáng người rất gợi cảm." Hắn tà khí cười một tiếng, ở bên tai cô nói nhỏ, đôi môi còn cố ý mơn trớn tai của cô.

Cô tức giận nhìn hắn, hai má nổi lên một luồng hơi nóng, hai má nổi lên hai tầng mây đỏ. . . . . .

Nhìn vẻ mặt cô ngượng ngùng xinh đẹp, chứng minh mình đối với cô có lực ảnh hưởng, hắn cuối cùng cam tâm rời đi.

"Chuyện vừa rồi nói chưa có xong, chúng mình để tối về nhà tiếp tục hàn huyên nha!" Thân thể hắn đứng thẳng, dùng ánh mắt nhiệt tình ám hiệu thân mật ban nãy chưa xong, vừa lấy ánh mắt sắc bén quét người chán ghét đứng phía sau một cái, lúc này mới quay đầu rời đi.

Đông Ánh Thần vẫn nhìn hắn đi ra ngoài cửa thủy tinh, hơi nóng trên mặt dần tan đi, mới yên lòng đóng cửa lại, quay đầu lại đang muốn nói cám ơn với Trần Tín Vĩ, lại phát hiện vẻ mặt hắn đang nhăn nhó, giống như rất tức giận.

"Tại sao phải. . . . . . Hắn tại sao phải đối xử với cô như vậy. . . . . ." Hắn nắm chặt quả đấm, vẻ mặt căm giận bất bình nhìn cô.

Mặc dù cô không nói gì, nhưng từ khi cô vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn vào cửa hơi bối rối, cùng với cách quan sát quần áo Đỗ Thiên Hải quá mức, cộng thêm bọn họ mới vừa rồi thật lâu không mở cửa xem ra đủ loại dấu hiệu. . . .

Không, thật ra thì chỉ ánh mắt của Đỗ Thiên Hải nhìn ánh mắt của cô . . . . . Hắn cũng là đàn ông, làm sao có không biết ánh mắt kia đại diện cho ý gì!

Chương 7.6

"Cô tại sao muốn loại người này bên cạnh, để cho hắn đối xử với cô như vậy?" Hắn oán giận chất vấn, thật vì cô cảm thấy rất không có giá trị. Hắn cho Đỗ Thiên Hải là loại người hoa tâm vừa lỗ mãn, căn bản là không xứng với một cô gái tốt như cô.

Trên đời này nhiều người đàn ông như vậy, tại sao cô hết lần này tới lần khác đều lựa chọn hắn, còn cho hắn làm càn, để cho hắn tùy tiện đối đãi với cô như vậy!

". . . . . . Tín Vĩ?" Đông Ánh Thần tức giận nhìn mặt hắn, đột nhiên trong đầu hiện lên đoạn ngắn những lời của Đỗ Thiên Hải nói với cô, so sánh hắn trước mắt không kích động tầm thường. . . . . .

Trong phút chốc, cô thật giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra.

Không khí dường như cứ như vậy cứng trong chốc lát, cô từ từ đi về phía Trần Tín Vĩ.

"Tới đây." Cô kéo hắn đang tức giận ngồi xuống ghế. Sau đó cầm lấy ly cà phê còn dư lại cho hắn, muốn hắn uống hết. Mình thì ngồi trở lại sau bàn công tác, mở sandwich hắn mua ra, cắn một ngụm nhỏ.

Hắn hoàn toàn không thể hiểu nhìn cử động của cô, không hiểu cô bây giờ là đang làm cái gì vậy.

"Uống a, cà phê nơi đó bán cũng không tệ lắm nha." Cô mỉm cười, muốn hắn uống trước rồi hãy nói.

Kết quả hai người cứ như vậy không nói gì ngồi đối diện, một người uống cà phê, một người ăn sandwich. . . . . .

Thật tình huống kỳ lạ! Hắn buồn bực uống hơn phân nửa ly cà phê vẫn không hiểu ra sao.

"Khá hơn một chút chưa?" Cô hỏi.

Trần Tín Vĩ không giải thích được nhìn cô.

"Có người nói với tôi ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm tình vui vẻ, có giúp thể thư giãn. . . . . . Tôi nghĩ cũng có thể nguôi giận nha." Cô nhớ tới Quan Giai Dĩnh lúc trước từng theo cô nói những lời này. Cô ăn là cảm thấy thật đúng là có chút hiệu quả, cho nên cũng làm cho hắn thử một chút.

"Thì ra là như vậy." Hắn vừa nghe xong, liền bật cười. Thì ra là cô muốn cho hắn bình tĩnh trở lại, mới gọi hắn ngồi ở chỗ này uống cà phê.

A, không nghĩ tới cô dưới tình huống như vậy cũng có thể xử lý giống như công việc, không nhanh không chậm trấn an hắn đột nhiên bộc phát cảm xúc.

Bất quá lẳng lặng ngồi một lát, tâm trạng của hắn quả thật cũng không giống mới vừa rồi kích động như vậy, đã hòa hoãn nhiều.

Mới vừa rồi không biết tại sao, thấy Đỗ Thiên Hải có dáng vẻ kia, lúc đó hắn chợt tức giận trong lòng, cảm thấy phẫn nộ, thay cô cảm thấy oan ức, cũng rất muốn vì cô làm chút gì. . . . . .

"Tín Vĩ, anh yêu tôi sao?" Thấy hắn đã bình tĩnh, cô mới mở miệng cùng hắn nói chuyện này.

Cá tính của cô không thích dài dòng, cũng sẽ không tránh chuyện. Nếu nhận thấy được hắn đối với cô có thể có tình cảm ngoài công việc, thì không thể làm bộ không biết, không xử lý.

"Cô hy vọng tôi trả lời như thế nào?" Cô hỏi được trực tiếp như vậy, thật ra khiến hắn có chút ứng phó không kịp.

"Không phải." Cô thẳng thắn nói ra đáp án bản thân muốn nghe, điều này cũng đại diện cho cô và hắn trong lúc này không có chút cơ hội. Nhưng nếu hắn thật đối với cô có mang một tia tình yêu nam nữ, tốt nhất lúc đó hết hy vọng.

Mặc dù đối với hắn mà nói có thể có chút tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, bởi vì cô quá rõ ràng yêu một người không thương mình là chuyện đau khổ cỡ nào, cho nên không hy vọng Trần Tín Vĩ cũng giống như cô tự tìm cái khổ cho mình, chỉ muốn duy trì quan hệ đơn thuần công việc của hai người, không muốn làm quan hệ bạn bè cũng trở nên phức tạp nan giải.

Trần Tín Vĩ không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu được ý của cô. Thật ra thì theo hắn đối với cô hiểu rõ, nhìn cô chỉ biết vì người đàn ông kia trở nên yếu ớt, thương tâm, cũng biết mình không thể nào thay thế được được vị trí người đàn ông đó trong lòng cô, cho nên mới đem phần tình cảm này giấu ở đáy lòng.

Hiện tại đem lời nói nói ra, hắn biết bọn họ trong lúc này không bao giờ ... sẽ có bất kỳ mơ hồ gì nửa, bởi vì theo cá tính của cô, tuyệt sẽ không để cho hắn có cơ hội nhích tới gần, quan tâm cô nhiều hơn một chút, sau này quan hệ bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới.

"Hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào?" Bất quá, hắn cũng muốn biết người đàn ông kia vì sao chiến thắng, vì sao có thể làm cho cô đối với người đàn ông lưu tình khắp nơi một lòng một dạ.

Cô nhún nhún vai, cười khổ.

"Không biết, tôi nghĩ. . . . . . Có đôi khi chúng ta không biết làm sao nói rõ mọi chuyện." Cô không nghĩ tới mình cũng sẽ nói ra lời như thế, nhưng tình yêu thật sự là không có thể nói có đạo lý.

Muốn cô nghĩ. Cô cũng cảm thấy Đỗ Thiên Hải là một người tự đại, vô lại, da mặt dày, tối ngày chỉ biết chọc cô tức giận, là người đàn ông xấu hại cô thương tâm. . . . . .

Nhưng lòng của cô chọn không từ chối tình cảm của hắn, lau không đi sự hiện hữu của hắn, có thể làm sao?

Cho tới bây giờ, cô vô luận đối mặt chuyện gì, trong tình huống nào cũng có thể bình tĩnh mà chống đỡ, dùng lý trí đem mỗi sự việc xử lý đúng, mạch lạc rõ ràng, duy chỉ có đối với Đỗ Thiên Hải, dường như làm cái gì cũng rời không được.

"Đây là cà phê tôi uống có vị đắng nhất." Hắn thở dài, giống như trước cười khổ chế nhạo mình, nhưng vẫn là rất có phong độ rút lui.

Không có lý do gì thật là tốt, hắn ngay cả muốn đuổi theo cũng không tới mục tiêu.

“Lần sau đổi lại khẩu vị khác đi, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ tìm được cà phê khác uống ngon hơn." Cô tin tưởng hắn là người đàn ông tốt như vậy, sẽ tìm được một cô gái thích hợp với hắn.

Đối với hắn, cô chỉ có thể ở trong lòng nói xin lỗi, bởi vì chính mình vẫn chậm chạp không có phát hiện tình cảm của hắn, có thể vô hình tổn thương đến hắn không ít.

Đa tình để cho vô tình đả thương, hắn và cô, giống như trước cũng không nên thích một người, chỉ hy vọng hắn so với cô dễ dàng hồi tâm hơn, sớm một chút để xuống phần tình cảm không có kết quả này.

"Cám ơn lời chúc phúc của cô, nhưng tôi còn khổ sở hơn một chút." Hắn biết cô đang an ủi hắn.

"Muốn tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày không?" Cô muốn hắn vui vè.

"Không được, tôi muốn làm cho mình bận rộn một chút, mới có thể dời đi lực chú ý, để xóa bỏ tổn thương." Hắn trêu ghẹo cô, làm hết sức không để cho mình lộ ra vẻ rất cô đơn, khổ sở, dù sao hắn cũng là đàn ông.

"Tốt, vì giúp cậu chữa thương, tôi sẽ giao thêm một ít công việc cho cậu." Cô cười nói, nhìn hắn cầm ly cà phê đi ra phòng làm việc.

Đúng nha, làm cho mình bận rộn một chút là tốt, cô cũng cảm thấy đó là một phương pháp dời đi lực chú ý thật là tốt.

Cho nên hắn cũng muốn làm việc cho giỏi, cố gắng kiếm thêm tiền mới được. . . . . .