Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 6: Kế hoạch tác chiến khi về nhà mẹ đẻ



Tôi mặt ủ mày chau nhìnđiểm bài kiểm tra đại số của mình, vì sao mà điểm đại số của tôi luôn giống giáquần áo khuyến mãi mà còn loại kém nhất trong siêu thị, không phải là 19, 29,39 đôi lúc lại lên mức 59 rồi thôi, thật sự là không biết sai chỗ nào nữa, saolại không thể có điểm “xa hoa” một chút như...89 vậy. Tuy nhiên hơn phân nửalớp còn thấp điểm hơn tôi, bởi vì lần trước tôi đã hứa với ba mẹ sẽ đạt tiêuchuẩn, lần thi này cảm giác đặc biệt tốt, không ngờ tới a, chỉ thiếu một chútxíu thôi ah. Dựa theo tính tình của mẹ nhất định sẽ công kích đầu của tôi, cáinày cũng không nói làm gì, thảm hại hơn chính là bà ấy nhất định sẽ không kýtên lên bài thi cho tôi. Nhờ điểm thi của mọi người mà ông thầy đại số của tôitrở thành một siêu cấp fan hâm mộ, trăm phương ngàn kế muốn chữ ký. Cha mẹ thìđược đặt vào địa vị như một đại minh tinh, nhưng rất ít người có nguyện vọngmuốn ký tên. Chỉ có Man Trữ là không có loại phiền não này, cũng không phải vìthành tích cậu ấy tốt, mà là mỗi môn khoa học tự nhiên của cậu ấy đều không quakhỏi dãy số hàng đơn vị.

Có đôi khi ngay cả giáo viên của chúng tôi cũng không khỏi bội phục cô ấy, nghĩthử xem, một cái bài kiểm tra không có chỗ nào đúng hoàn toàn mà kết quả tổngsố điểm vừa đúng mức trung bình, đôi khi còn có thể qua 2 điểm, đúng là khiếnngười ta cực kỳ bội phục. Mà khiến người ta bội phục nhất chính là ba mẹ cậuấy, hai người đều là người độ lượng, bất quá có phần thái quá, mỗi lần ngườikhác nói con họ thi “điểm cao ghê” thì chợt nghe một tiếng hét điên cuồng củaba cậu ấy: “Ai nói con gái tôi thi điểm thấp!” Thành tích này so với nhữngngười bị điểm thấp thì cao hơn rất nhiều người nha. Ba mẹ tôi sẽ không được cởimở như vậy đâu.

“Làm sao bây giờ a ~~~!”

“Cô làm sao vậy?” Thiệu Tễ Huyên đang đọc sách nghe nhạc, thật nhàn nhã a.

Đúng rồi, có thể tìm anh ấy giúp đỡ, chữ của anh ta cũng rất giống, nói khôngchừng... Hắc hắc! “Tễ Huyên ~, giúp tôi một chút nha.”

“Làm gì?”

“Giúp tôi ký cái tên a.” Tôi đưa bài kiểm tra tới trước mặt anh ta, lại kínhcẩn đưa một cây viết. “Bắt chước chữ ký của ba ba tôi, anh thông minh như vậy,chữ cũng đẹp, một chuyện nhỏ thôi không phiền đâu a.”

Thiệu Tễ Huyên nhìn mấy lần, “Bài kiểm tra đơn giản thế, mà cô còn thi điểmthấp như vậy.”

“Anh...” Không được, muốn cầu cạnh anh ta, phải nhẫn nại. “Hắc hắc, giúp mộtchút đi.”

“Chờ cô thi được 99 điểm rồi hãy tới tìm tôi.”

Tôi thi được 99 còn đến phiên anh ký sao! “Anh giúp tôi đi, nếu cuối bài khôngcó chữ ký thì... Thầy nói sẽ đích thân tìm tới nhà đó, thật sự rất cần gấp.”

“Tôi sẽ không bắt chước chữ ký của người khác.”

“Không giúp thì thôi!” Người này thật là, thật là đáng ghét! Tự mình nghĩ cáchthôi.

“Này, đồ ngốc, ngày mai, tôi chờ cô ở trước cửa nhà.” Con gái đã xuất giá bangày thì phải về nhà mẹ đẻ, tuy nhiên hôn nhân của chúng tôi là một bộ phimhài, nhưng mà đã bắt đầu thì phải diễn thôi, ai kêu bên nhà đầu tư (Thiệu gia)có uy lực như vậy. Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!!!

******

“Con rể a, uống trà, uống trà.” Từ ngày tôi xả thân đến nhà họ Thiệu, ba baliền thăng chức, từ một phó phòng thăng lên phó giám đốc. Ba ba tôi là ngườirất có duyên với từ “phó”, khi còn bé làm phó tiểu đội trưởng, sau này làm phóchủ nhiệm, phó trợ giảng, bây giờ lại là phó quản lí, cả đời không thể thoátkhỏi chữ “phó”, ngay cả lúc trở thành ba ba còn bị gọi là phụ (phó)* thân củaLâm Lan Trăn. Ông ấy và tôi rất giống nhau không dám đắc tội với Thiệu TễHuyên, khách khí đến nổi làm cho tôi cả người nổi hết da gà.

(chữ“phụ” trong phụ thân đọc gần giống chữ “phó”)


“Cám ơn.”

“Tiểu Trăn nhà chúng tôi rất ngu ngốc, bất quá con nó rất nghe lời.” Ma­ma nởnụ cười, “Nếu con không thích nó, cũng không sao, mẹ đã nói với nó rồi, con cứyên tâm đi, nó sẽ không can thiệp vào việc con ra ngoài tìm hứng thú riêng.”

“Ma­ma!” Bà là mẹ tôi sao, tôi mới kết hôn có vài ngày, mẹ lại cổ vũ anh ta rangoài tìm tình nhân, mẹ thật đúng là mẹ vợ gương mẫu a!

“Con biết cái gì! Mẹ đây là vì muốn tốt cho con.” Ma­ma vụng trộm nói với tôi,còn hung hăng nhéo tôi một cái, đau chết a.

“... Con thấy thời gi­an cũng không còn sớm, ba mẹ, không cần bận rộn làm gì,con nghĩ nên ra ngoài dùng bữa.” Xem ra Thiệu Tễ Huyên cũng không có cách đốivới mẹ tôi, đành phải chuyển đề tài.

“Đúng vậy, đúng vậy. Mẹ đi thay áo đi a.” Tôi cũng tranh thủ phụ họa, bây giờlà thời khắc mấu chốt để bắt đầu kế hoạch ký tên mà tôi đã suy nghĩ suốt buổitối.

Quả nhiên mẹ đi rồi.

“Ba ba, ma­ma một lát mới ra. Chúng ta chơi một chút đi a. Con đã kể với ba rồiđó, bây giờ trong trường học chúng con đang có một trò chơi rất vui, đúngkhông, Tễ Huyên.” Tôi cố sức nháy mắt với Tễ Huyên, hi vọng anh ấy sẽ phối hợpvới tôi.

“..., ừ.” Thật tốt quá chỉ cần anh ta không quấy rối, có thể hoàn thành.

“Trò chơi gì?” Ba ba đã mắc câu.

“Rất đơn giản, ba nhắm mắt lại, sau đó ký tên mình lên giấy trong khoảng thờigi­an 2 phút là được, ai ký nhiều hơn sẽ thắng. Con lần nào cũng thắng TễHuyên, đúng hay không a, Tễ Huyên?” Tôi cố gắng dùng ánh mắt năn nỉ Thiệu TễHuyên, hi vọng anh ta có thể cảm động.

“Ừ.” Rất tốt, bị cảm động.

“Như vậy a, ba chơi thử xem.” Ba ba dựa theo phương pháp tôi nói mà viết, ngaylúc ông chuẩn bị đặt bút, tôi từ từ lấy ra bài kiểm tra, đưa tới chỗ ông đặtbút, rất nhẹ nhàng linh hoạt thoát khỏi nguy cơ chữ ký.

“Ba ba rất lợi hại a, ba ký còn nhiều hơn con.”

“Ha ha, đó là đương nhiên mà.” Ba ba không có phát hiện được âm mưu của tôi.Thiệu Tễ Huyên bất đắc dĩ liếc tôi, hiển nhiên anh ta không cách nào chấp nhậnđược thủ đoạn tinh vi của tôi. Đương nhiên rồi, thành tích anh ta tốt như vậy,nói không chừng ba mẹ anh ta muốn ký tên bài thi còn khó hơn lên trời thì làmsao hiểu được nổi thống khổ của tôi.

Tễ Huyên rất rộng rãi mời cả nhà chúng tôi đi tới một nhà hàng xa hoa dùng cơm,có rất nhiều món ăn ngon mà ma­ma tôi chưa bao giờ chịu bỏ tiền mua cho tôi ăn,tôi hoàn toàn đã quên mất trước mặt con trai phải bảo trì rụt rè. tôi ăn rấtvui. Tới món heo sữa quay, Tễ Huyên nói với bồi bàn: “Mời anh giúp chúng tôichia.”

“Không cần lấy dao làm gì cho phiền phức.” Ma­ma đã động thủ.

Bồi bàn xoay người cầm đao, và Tễ Huyên cứng đơ cả người, trừng mắt một nhà bangười chúng tôi. Ngay lúc Tễ Huyên nói chuyện với bồi bàn thì heo sữa quay chỉcòn vài cọng xương sót lại trong mâm.

“Không cần chia, cám ơn.” Nói xong lời này, xương cũng không còn, ma­ma thấy TễHuyên nhìn bà, bà cười ngượng, đương nhiên bà không quên gặm xương heo trongtay. Dù sao bà cũng có chút ngại, “Con rể, con cũng ăn a, ăn nhiều một chút.”

Tễ Huyên không nói gì, tôi liếc qua cái mặt bàn, ba mẹ hai người cũng thiệt là,hai người chỉ chừa lại chén đĩa cho anh ta không ah! Trên bàn từng chén đĩađược ăn đến sạch sẽ đến không cần rửa, may mắn là trong chén còn chừa lại mộtchút nước tương. Tễ Huyên thật sự là thất sách, anh ta căn bản là không nên mờichúng tôi đến nhà hàng, nhà chúng tôi luôn đặc biệt thích ăn, hơn nữa lại ănrất nhanh, cả nhà chúng tôi chưa bao giờ đi ăn tiệm, đối với chúng tôi mà nóicái này không kinh tế càng không thực tế, chúng tôi bình thường đều đến tiệcbuf­fet. Mà ba người nhà chúng tôi đều nằm trong sổ đen của hầu hết các tiệmăn, mỗi ông chủ tươi cười chào đón chúng tôi vào, thì khóc đem chúng tôi đá đi.

Tễ Huyên rất đáng thương, tôi rất đồng tình với anh ta, cả buổi tối ngoại trừcùng ba ba uống mấy ly, thì chưa ăn gì hết, anh ta căn bản không phải là đốithủ của chúng tôi. Tuy nhiên tôi ăn được rất nhiều món ngon, nhưng tôi không hềcó cảm giác tội lỗi, mà là cảm giác xấu hổ, tôi cảm thấy được cả nhà chúng tôiđang rất cố gắng bêu xấu trước mặt Tễ Huyên, loại cảm giác này làm cho tôikhông dám ăn gì nữa, toàn bộ tiện nghi nhường cho ba mẹ hết.

Trầm mặc. Tễ Huyên trở lại trong xe không nói câu nào, xem ra thật là tức giận,“Này... anh đói không...”

“Tạm ổn.”

“Thực xin lỗi...”

“Cô tại sao phải xin lỗi?”

“Chúng tôi hình như ăn rất nhiều, cho nên... anh không nên tức giận, tôi...”

“Tôi không có tức giận.”

“Anh bây giờ không nói chuyện với tôi, không phải đang giận tôi sao?”

“Ba mẹ cô rất thú vị, tôi không hề phản cảm với bọn họ, mặt khác, tôi ở chungvới họ rất có cảm giác của một gia đình... Cô đã ở nhà của chúng tôi ba ngày,chẳng lẽ không hề có cảm giác sao?”

“Cảm giác gì? Nhà anh so với nhà tôi tốt hơn nhiều.”

“Thoạt nhìn là như vậy.” Ý anh là sao? Nếu như nói về chuyện khổ sở nhất trongThiệu gia thì chính là việc thím Trữ dạy dỗ rất nghiêm khắc, ăn một bữa cơmcũng phải học, khiến cho thần tinh của tôi muốn stress luôn. Vẫn là ăn cơm vớiba mẹ có vẻ tự tại hơn, mọi người vừa ăn còn có thể lớn tiếng nói chuyện. Giốngnhư hôm nay vậy, bản tính “tốt đẹp” gì cũng bộc lộ ra hết, có thể cùng Tễ Huyêntâm sự tất cả các chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không biết đến hai chữ“dọa người” viết thế nào.

“Đúng rồi, tôi có bánh quy, anh muốn ăn không? Là bánh tai gấu Man Trữ hồi nãycho tôi, muốn ăn không?” Tôi từ trong cặp lấy ra hộp bánh đưa cho Tễ Huyên.

“Cám ơn.” Anh ta đưa lấy, không ngờ lại đụng phải tay tôi, kỳ thật chuyện nàyvốn rất đơn giản, nhưng lại làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, ngừng hếttất cả động tác tiếp theo.

Vì sao? Vì sao? Tôi lại hồi hộp, tôi tựa hồ có thể cảm giác được tay mình hơirun run, tôi nhìn Tễ Huyên, tôi nhìn con ngươi sáng ngời của anh ta đến ngâyngười, đối mặt với người con trai mà mình đã hôn qua hai lần, tôi đột nhiênkhông biết mình có cảm giác gì nữa, có một chút cảm giác kì lạ mà trước giờchưa từng có “Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” Đây là tiếng gì vậy, làtiếng trống sao? Chẳng lẽ là tài xế mở nhạc? Thật ồn ào a ~~!

“Chú àh, có thể tắt nhạc không?” Tôi đột nhiên quay đều lại nói.

“Không có mở nhạc.” Tế Huyên liếc tôi một cái.

“A? Ờh.” vậy đó là tiếng gì? “Phải không? Chẳng lẽ tôi nghe lầm.”

“Cô không muốn đưa bánh quy cho tôi sao?” Tễ Huyên vẫn còn nhìn tôi.

“A?” Thì ra tôi cầm chặt hộp bánh không buông, còn tỏ vẻ không muốn đưa, “Khôngphải, không phải, anh ăn đi, ăn no một chút nha.” Tôi nói lời ngu xuẩn gì đây,vì sao tôi lại nói năng lộn xộn như vậy. Lâm Lan Trăn, chỉ là tình cờ chạm taymột chút thôi, có việc gì đâu, “Haiz..., chúng ta cũng hôn qua rồi mà.”

“Cô... Khụ..., cô...”

Haizz! Tôi sao có thể nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ vậy! Tại sao lạinhư vậy chứ! “A! Không phải... tôi không có nói gì, tôi không có nói chuyệnmình hôn nhau.”

“Đồ ngốc! Trước khi về tới nhà không cho phép cô nói gì nữa!”

“Oh.” Tại sao như vậy chứ? Tôi vừa rồi cũng không có ăn bậy cái gì, sao có thểhồ ngôn loạn ngữ vậy? Ô ~~~! Hôm nay tôi bị sao vậy, tôi mắc chứng sợ bắt tay sao?Tôi ghét Tễ Huyên lúc nào cũng kêu tôi là đồ ngốc.